Translator: Y Na Thố ThốChiếc đồng hồ bỏ túi rất đặc sắc, xung quanh là những hoa văn hoa hồng vàng nổi, ở giữa mặt số là một viên đá ngọc trắng rất đẹp, kim đồng hồ mảnh mai cũng được trang trí bằng vàng và ngọc thạch, khắp nơi đều hiện rõ nét chạm khắc trác tuyệt.

Tần Nguyên Cửu liếc nhìn, ánh mắt dừng lại.

Anh nhìn về phía bánh bao nhỏ, nhàn nhạt hỏi: "Lư Hướng Kình là gì của cháu?"Lư Việt Hải ngây ngốc nhìn lại quá khứ, sau đó kích động hỏi thăm: "Chú Tần chú quen biết bác cả của cháu sao? Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật một tuổi bác cả tặng cháu!"Kha Mỹ Ngu không nghĩ gì nhiều, trước giờ vận khí của cô luôn rất tốt, gặp khó khăn cũng không cần quá lo lắng, biện pháp giải quyết sẽ đến một cách bất ngờ.

"Ừm, trước đây từng qua lại.

" Anh gật đầu.

"Vậy thì tốt quá đồng chí Tần.

" Kha Mỹ Ngu hơi kích động, vui mừng nói: "Đứa trẻ này nghịch ngợm, thừa dịp cha mình lái xe đi công tác mà chui vào trong.

Lúc đến Tiền Trang của chúng ta liền bò xuống xe, nhưng lại bị bọn buôn người để mắt tới.

""Nó còn nhỏ, nói không rõ ràng, chắc là cha mẹ cũng không ngờ chuyện này xảy ra, cho nên chúng tôi cũng không biết nhà của nó ở đâu, tên cha mẹ là gì.


"Tần Nguyên Cửu không nói một lời bước vào nhà, một lúc sau lấy ra một tờ giấy có ghi địa chỉ và tên.

Kha Mỹ Ngu mỉm cười nhận lấy, nhìn xuống, hóa ra Lư Hướng Kình kia đoàn trưởng lực lượng đặc biệt của Quân khu 5 Tây Nam.

Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Tần Nguyên Cửu, trong cốt truyện không miêu tả nhiều về trùm phản diện, chỉ nói anh có năng lực xuất chúng, có tỷ lệ thành công cao nhất trong nhiệm vụ giải cứu hơn hai trăm nhà nghiên cứu hàng đầu bị hải tặc bắt giữ.

Nhưng lúc đó anh vô cùng chán đời, tuyệt đối không tiếp nhận nhiệm vụ này, cho dù bị dí súng vào đầu, cũng không thoả hiệp.

Kết quả là, nhiệm vụ thất bại, Hạ Hoa mất đi nhiều nhà nghiên cứu hàng đầu từ mọi mặt, sự phát triển kinh tế, khoa học kỹ thuật cũng bị trì hoãn mấy chục năm!Hóa ra một số người không làm gì cũng có thể trở thành trùm phản diện.

Có điều chắc chắn nhiệm vụ kia rất nguy hiểm, Tần Nguyên Cửu chỉ có tỷ lệ thành công cao nhất, chứ chưa chắc sẽ thành công, mà nếu thành công cũng có thể kèm theo hy sinh rất lớn.

Kha Mỹ Ngu đến từ mạt thế, nếu phải chọn giữa mình và hai trăm người, cô sẽ không do dự mà chọn bản thân.

Không ai có quyền bắt cô phải từ bỏ cuộc sống của mình!Không phải ai bị tổ chức bỏ rơi, sau khi được trọng dụng cũng có thể biết ơn.


Hiện thực, lý tưởng và kinh nghiệm luôn có thể đan dệt ra các kết quả khác nhau.

"Cảm ơn đồng chí Tần.

" Kha Mỹ Ngu cẩn thận cất tờ giấy đi, tiếp tục đưa tay: "Đồng chí Tần, anh đã cứu chị em chúng tôi, trong nhà tôi không có thứ gì tốt, nên đưa cho anh nếm thử.

""Anh cũng không muốn tôi lấy thân báo đáp ơn nghĩa đâu nhỉ?"  Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nhìn cô.

Kha Mỹ Ngu không mảy may sợ hãi, cô hơi đưa cằm lên cười nhẹ: "Tôi biết tôi đẹp như hoa, nếu đồng chí Tần nhìn trúng, chúng ta cũng không phải là không thể!"Tần Nguyên Cửu trực tiếp lấy đĩa đi rồi đóng sầm cửa lại.

"Chị, chú Tần hung dữ quá.

" Bánh bao run rẩy nhỏ giọng nói.

"Chú Tần của em.

" Kha Mỹ Ngu cười mà không hạ giọng nói: "Chú ấy tỏ ra lạnh lùng thôi, chứ trái tim ấm áp lắm.

"Nhưng nhìn giá trị hận thù trong đầu không giảm chút nào, cô thầm nghĩ, nếu không phải giá trị hận thù đầy rồi, chắc vị đồng chí Tần này sẽ cho cô thêm một ít nữa mất!Trời dần tối, Kha Mỹ Ngu định đưa bánh bao nhỏ đến thị trấn để gọi điện thoại vào ngày mai.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện