Translator: Y Na Thố Thố"Vân Nguyệt, em đang nói cái gì vậy!" Kha Nguyên Viễn bất bình hô lên.
Kha Mỹ Ngu quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Kha Vân Nguyệt con gái út của trưởng thôn, bằng tuổi cô, cũng chưa đính hôn.
Không đợi bà Kha mở miệng nói chuyện, một người phụ nữ sĩ diện bên cạnh đã nắm tay bà ấy, bất bình nói: "Bà nội, cháu biết bà yêu thương cháu gái Ngu Bảo Nhi, nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi.
""Thứ quan trọng nhất của một cô gái là thanh danh, Ngu Bảo Nhi dính líu với Tần Nguyên Cửu trong chuồng bò, chuyện này là sao đây!" "Chậc chậc, chẳng trách con bé tám nhà bà nói, tối hôm qua nhiều người nhìn thấy như vậy…""Nghe nói Ngu Bảo Nhi nhà bà vì cứu Tần Nguyên Cửu mà làm cái gì hô hấp nhân tạo, miệng đối miệng đấy!""Không đúng, tôi nghe có người, bọn họ chui vào bụi lau sậy, chưa kịp cởi quần áo đã bị người đụng phải! " Những người phụ nữ trên dưới xe bò nói chuyện ầm ĩ! Sắc mặt bà cụ Kha âm trầm, trực tiếp đứng dậy cầm cái giỏ trúc bên cạnh, nhanh tay ném mạnh về phía đám người: "Nghe nói, chúng mày nghe ai nói?""Chúng mày chỉ có tai mà không có não đúng không?""Bảo Nhi ngoan nhà tao suốt ngày ở nhà, ra ngoài nó cũng theo người khác, tối qua có một đám trẻ con nhà tao ở đấy, sao chúng mày có thể chém gió như vậy?""Chúng mày đang hãm hại gia đình của anh hùng chiến đấu, quên mất ai là người dùng xương máu liều mạng cho cuộc sống tốt đẹp như hiện tại!""Một đám người lớn tâm địa xấu xa, không biết con cái trong nhà chúng mày có bao nhiêu cha ruột đâu, còn dám dìm bảo bối của tao xuống nước!"Năm đó bà Kha một mình nuôi bốn người con trai và hai người con gái, đã sớm tu luyện thành hổ, có sức chiến đấu lỗi lạc, vừa nói vừa ra tay, đánh cho một đám phụ nữ kia sợ hãi không dám mở miệng nữa.
"Bà ba, tuy đồng chí Tần sống trong chuồng bò nhưng anh ta đẹp trai, chăm chỉ, có trách nhiệm cao lại còn có học thức nữa, biết đâu Kha Mỹ Ngu lại nhìn trúng anh ta thì sao?" "Lỡ đâu gia đình đồng chí Tần được sửa án xử sai, chị ta cũng có thể bay vào thành phố, dù sao hôn sự của chị ta và nhà họ Vu cũng thất bại rồi, khó mà có được một cái hôn sự tốt như vậy nữa.
" Kha Vân Nguyệt nghiến răng căm thù Kha Mỹ Ngu.
Lúc này, cô ta thu hết can đảm, mặc kệ anh ba lôi kéo, vẫn kiên quyết nói: "Ruồi không bâu trứng liền*, nếu Kha Mỹ Ngu và đồng chí Tần trong sạch thì ai thèm gán ghép bọn họ với nhau?"*Ý nói không có điểm yếu thì sẽ không bị người khác soi móiLàm gì có thôn nào mà trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn không khá giả, cô ta là con út của trưởng thôn, cũng là đứa con gái duy nhất, mỗi tháng còn được chú ruột làm quân nhân gửi cho một khoản trợ cấp phong phú.
Kha Vân Nguyệt được cưng chiều, tự cho rằng mình vượt trội hơn người khác, tiền ăn mặc cũng không nhà nào so sánh được.
Dù Kha Mỹ Ngu có được nhà ông ba nâng trong lòng bàn tay, mệnh danh là hoa khôi thôn cũng không thể cướp đi danh tiếng của cô ta!Lòng dạ của Kha Vân Nguyệt không thấp hơn Kha Mỹ Ngu là bao, cũng luôn luôn muốn trở thành người thành phố.
Mặc dù tình hình hiện tại vẫn còn nghiêm trọng, nhưng một số người trong chuồng bò đã được sửa án xử sai.
Cha cô ta được cấp trên chỉ thị phải bí mật chăm sóc Tần Nguyên Cửu, điều này cho thấy quyền lực của nhà họ Tần không tầm thường, việc sửa án xử sai chỉ là vấn đề thời gian.
Tần Nguyên Cửu, cô ta nhất định phải có được, tuyệt đối không thể để Kha Mỹ Ngu cướp lấy!Kha Mỹ Ngu nắm lấy bà Kha đang tức giận đùng đùng, vừa an ủi bà cụ vừa cười nhẹ nói: "Kha Vân Nguyệt, cổ nhân có câu nói tố dĩ tiểu nhân chi tâm, độ quân tử chi phúc*.
"*Dịch nghĩa: Dùng tư tưởng hèn hạ suy đoán tâm tư người tử tế.
"Nếu cô thích đồng chí Tần thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng ép buộc tôi làm cái gì?""Muốn tôi và bà nội thề trước mặt mọi người là không có khả năng gì với đồng chí Tần sao?".