Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thanh Thủy căm thù nhìn chằm chằm vào câu hỏi, cuối cùng viết vào chỗ trống: Đề này không có cách giải.
Đề này không có cách giải.
Đề này không có cách giải.
“Thủy Nha nghiêm túc làm đề đi, đừng bỏ sót.”
Tạ Đình Ngọc đang chờ Diệp Thanh Thủy xin giúp đỡ.
Nhưng Diệp Thanh Thủy ừ một tiếng rồi gật đầu, sau đó cúi đầu kiên nhẫn tiếp tục làm thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Tạ Đình Ngọc muốn dựa vào bài toán, sau đó thuận tiện nhắc tới chuyện sau này ăn móng giò. Bởi vậy nên anh chưa dạy kỹ càng cho Diệp Thanh Thủy thì đã bảo cô tự học.
Món móng giò hôm nay, chậc, thật ngon. Nước sốt thơm đến mức trộn với cơm ăn cũng ngon.
Anh cầm bút chuẩn bị chữa bài cho Diệp Thanh Thủy, ngón tay cái của tay kia đặt trên bàn, nhàn rỗi suy nghĩ: Tư duy của con gái không đủ nhanh nhẹn, anh còn đặc biệt chọn những câu khó hơn để cô làm, người con gái thôn quê này chắc chắn sẽ nhanh chóng đầu hàng.
Anh hỏi Diệp Thanh Thủy: “Thủy Nha, em thấy môn toán khó không?”
Diệp Thanh Thủy suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Không khó.”
Mặc dù người phụ nữ này không giỏi lắm, nhưng mà vẫn luôn rất có tự tin với bản thân… Tạ Đình Ngọc nhận ra rằng mỗi lần gặp phải loại xác minh này, đôi mắt của cô sẽ tỏa sáng lấp lánh, giống như lúc trước ở chỗ thanh niên trí thức vậy.
Tạ Đình Ngọc không kiềm được cong môi.
Anh nhìn bài kiểm tra trống rỗng của cô, đối chiếu với đáp án rồi sột soạt chấm bài, một tờ đề hai mươi câu chỉ làm đúng năm câu, mặc dù hơi bi thảm nhưng có thể đối với Diệp Thanh Thủy - học sinh mới bắt đầu đã không dễ dàng gì, nhưng tối nay Tạ Đình Ngọc chỉ nghĩ tới móng giò, không nghĩ đến cái khác.
“Ồ, không khó sao vẫn sai nhiều câu như vậy?”
Diệp Thanh Thủy bối rối xem bài làm, cô xem rất lâu mới dè dặt nói: “Em cảm thấy em không làm sai, chắc là em làm đúng.”
Tạ Đình Ngọc ngừng một lát, ngón tay cái chỉ vào chỗ trống trong bài: “Em nói xem sao chỗ này lại để trống, anh cũng muốn cho em đúng, nhưng mà…”
Diệp Thanh Thủy nhún vai, hai tay chống cằm nói: “Em không viết vào mới đúng, không tin thì anh xem kỹ đi?”
Anh đặt lời giải đi kèm với sách xuống và xem từng câu hỏi, nhưng khi xem như vậy, vẻ mặt của anh từ thong thả trở thành nghiêm túc, bị vả mặt bốp bốp.
Bởi vì Diệp Thanh Thủy không trả lời, đều là những bài không thể giải được. Đổi cách khác để nói, đề này không có cách giải mới là đúng.
Rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Ừ, Thủy Nha em không sai, làm bài rất tốt. Không sùng bái sách vở.”
“Người biên tập cuốn sách này suy nghĩ không đủ chặt chẽ, cẩn thận.”
Nói xong, Tạ Đình Ngọc tiện tay vứt sách vào trong thùng rác.
Không cần phải nghĩ đến… móng giò nữa.
Lần đầu tiên Tạ Đình Ngọc nghiêm túc nhìn đánh giá cô gái trước mặt, cái nhìn này khiến anh cảm thấy dường như từ trước đến giờ chưa từng thật sự hiểu Diệp Thanh Thủy.
Mặc dù suy nghĩ này có chút hoang đường.
Tạ Đình Ngọc vứt sách đi, nhưng Diệp Thanh Thủy lại vội vàng nhặt sách từ thùng rác lên, cô bủn xỉn nói: “Vứt gì chứ, không sao đâu, em có thể nhìn ra nó bị sai, em phải tranh thủ xem nhiều hơn để xem xong nó…”
“Dù sao cũng tốn phiếu mua sách, không rẻ đâu! Có thể nhìn ra nó rốt cuộc có đúng không, cũng là một quá trình kiểm chứng và suy nghĩ lặp đi lặp lại, anh nói xem có đúng không?”
Hai từ có đúng không liên tiếp, trong giọng nói của Diệp Thanh Thủy chứa đựng sự tiếc nuối nặng nề. Người nghèo đối xử với những thứ cần bỏ tiền ra mua, đều luôn vô cùng đau lòng.
Tạ Đình Ngọc mặt không cảm xúc nói: “Không đúng, sách có thể mua lần nữa, nhưng mà không thể xem sách gây hiểu nhầm nữa.”
Diệp Thanh Thủy cầm cuốn sách tài liệu này, cô nhớ đến ông nội của Chu Khác, hôm đó ông ấy cũng nói một câu như vậy, giọng điệu rất khinh miệt. Vốn dĩ cô tưởng rằng tính tình ông cụ lập dị, cho đến hôm nay cô mới hiểu ra, ông nội của Chu Khác là người rất có học vấn mới có thể nhìn sơ qua đã biết chất lượng của cuốn sách này.
Cũng không biết cuối cùng ông nội của Chu Khác có sống không, nếu như chỉ là bởi vì nghèo mà không có tiền chữa bệnh, vậy thì thật sự đáng tiếc.
Diệp Thanh Thủy nghĩ đến đây, cô lại muốn vào thành phố đầu cơ trục lợi.
Mấy ngày nay đúng là mệt gần chết, chạy sắp gãy chân, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu tiền. Vốn dĩ cô dự định đi con đường ít lãi tiêu thụ nhanh, bán hết sớm dọn hàng sớm. Xem ra trước mắt không được. Nếu đã đi trên con đường đầu cơ trục lợi không thể quay lại này, sao cô lại có thể thành thật như vậy.
Thành thật thì sẽ chịu đòn! Diệp Thanh Thủy quyết định tăng giá! Nếu đã muốn tăng giá, vậy thì cũng không thể làm bánh bao qua loa được, cô cũng phải thể hiện kỹ năng của mình trong việc giữ nhà.
Diệp Thanh Thủy căm thù nhìn chằm chằm vào câu hỏi, cuối cùng viết vào chỗ trống: Đề này không có cách giải.
Đề này không có cách giải.
Đề này không có cách giải.
“Thủy Nha nghiêm túc làm đề đi, đừng bỏ sót.”
Tạ Đình Ngọc đang chờ Diệp Thanh Thủy xin giúp đỡ.
Nhưng Diệp Thanh Thủy ừ một tiếng rồi gật đầu, sau đó cúi đầu kiên nhẫn tiếp tục làm thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Tạ Đình Ngọc muốn dựa vào bài toán, sau đó thuận tiện nhắc tới chuyện sau này ăn móng giò. Bởi vậy nên anh chưa dạy kỹ càng cho Diệp Thanh Thủy thì đã bảo cô tự học.
Món móng giò hôm nay, chậc, thật ngon. Nước sốt thơm đến mức trộn với cơm ăn cũng ngon.
Anh cầm bút chuẩn bị chữa bài cho Diệp Thanh Thủy, ngón tay cái của tay kia đặt trên bàn, nhàn rỗi suy nghĩ: Tư duy của con gái không đủ nhanh nhẹn, anh còn đặc biệt chọn những câu khó hơn để cô làm, người con gái thôn quê này chắc chắn sẽ nhanh chóng đầu hàng.
Anh hỏi Diệp Thanh Thủy: “Thủy Nha, em thấy môn toán khó không?”
Diệp Thanh Thủy suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Không khó.”
Mặc dù người phụ nữ này không giỏi lắm, nhưng mà vẫn luôn rất có tự tin với bản thân… Tạ Đình Ngọc nhận ra rằng mỗi lần gặp phải loại xác minh này, đôi mắt của cô sẽ tỏa sáng lấp lánh, giống như lúc trước ở chỗ thanh niên trí thức vậy.
Tạ Đình Ngọc không kiềm được cong môi.
Anh nhìn bài kiểm tra trống rỗng của cô, đối chiếu với đáp án rồi sột soạt chấm bài, một tờ đề hai mươi câu chỉ làm đúng năm câu, mặc dù hơi bi thảm nhưng có thể đối với Diệp Thanh Thủy - học sinh mới bắt đầu đã không dễ dàng gì, nhưng tối nay Tạ Đình Ngọc chỉ nghĩ tới móng giò, không nghĩ đến cái khác.
“Ồ, không khó sao vẫn sai nhiều câu như vậy?”
Diệp Thanh Thủy bối rối xem bài làm, cô xem rất lâu mới dè dặt nói: “Em cảm thấy em không làm sai, chắc là em làm đúng.”
Tạ Đình Ngọc ngừng một lát, ngón tay cái chỉ vào chỗ trống trong bài: “Em nói xem sao chỗ này lại để trống, anh cũng muốn cho em đúng, nhưng mà…”
Diệp Thanh Thủy nhún vai, hai tay chống cằm nói: “Em không viết vào mới đúng, không tin thì anh xem kỹ đi?”
Anh đặt lời giải đi kèm với sách xuống và xem từng câu hỏi, nhưng khi xem như vậy, vẻ mặt của anh từ thong thả trở thành nghiêm túc, bị vả mặt bốp bốp.
Bởi vì Diệp Thanh Thủy không trả lời, đều là những bài không thể giải được. Đổi cách khác để nói, đề này không có cách giải mới là đúng.
Rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Ừ, Thủy Nha em không sai, làm bài rất tốt. Không sùng bái sách vở.”
“Người biên tập cuốn sách này suy nghĩ không đủ chặt chẽ, cẩn thận.”
Nói xong, Tạ Đình Ngọc tiện tay vứt sách vào trong thùng rác.
Không cần phải nghĩ đến… móng giò nữa.
Lần đầu tiên Tạ Đình Ngọc nghiêm túc nhìn đánh giá cô gái trước mặt, cái nhìn này khiến anh cảm thấy dường như từ trước đến giờ chưa từng thật sự hiểu Diệp Thanh Thủy.
Mặc dù suy nghĩ này có chút hoang đường.
Tạ Đình Ngọc vứt sách đi, nhưng Diệp Thanh Thủy lại vội vàng nhặt sách từ thùng rác lên, cô bủn xỉn nói: “Vứt gì chứ, không sao đâu, em có thể nhìn ra nó bị sai, em phải tranh thủ xem nhiều hơn để xem xong nó…”
“Dù sao cũng tốn phiếu mua sách, không rẻ đâu! Có thể nhìn ra nó rốt cuộc có đúng không, cũng là một quá trình kiểm chứng và suy nghĩ lặp đi lặp lại, anh nói xem có đúng không?”
Hai từ có đúng không liên tiếp, trong giọng nói của Diệp Thanh Thủy chứa đựng sự tiếc nuối nặng nề. Người nghèo đối xử với những thứ cần bỏ tiền ra mua, đều luôn vô cùng đau lòng.
Tạ Đình Ngọc mặt không cảm xúc nói: “Không đúng, sách có thể mua lần nữa, nhưng mà không thể xem sách gây hiểu nhầm nữa.”
Diệp Thanh Thủy cầm cuốn sách tài liệu này, cô nhớ đến ông nội của Chu Khác, hôm đó ông ấy cũng nói một câu như vậy, giọng điệu rất khinh miệt. Vốn dĩ cô tưởng rằng tính tình ông cụ lập dị, cho đến hôm nay cô mới hiểu ra, ông nội của Chu Khác là người rất có học vấn mới có thể nhìn sơ qua đã biết chất lượng của cuốn sách này.
Cũng không biết cuối cùng ông nội của Chu Khác có sống không, nếu như chỉ là bởi vì nghèo mà không có tiền chữa bệnh, vậy thì thật sự đáng tiếc.
Diệp Thanh Thủy nghĩ đến đây, cô lại muốn vào thành phố đầu cơ trục lợi.
Mấy ngày nay đúng là mệt gần chết, chạy sắp gãy chân, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu tiền. Vốn dĩ cô dự định đi con đường ít lãi tiêu thụ nhanh, bán hết sớm dọn hàng sớm. Xem ra trước mắt không được. Nếu đã đi trên con đường đầu cơ trục lợi không thể quay lại này, sao cô lại có thể thành thật như vậy.
Thành thật thì sẽ chịu đòn! Diệp Thanh Thủy quyết định tăng giá! Nếu đã muốn tăng giá, vậy thì cũng không thể làm bánh bao qua loa được, cô cũng phải thể hiện kỹ năng của mình trong việc giữ nhà.
Danh sách chương