Dữu Dữu hoảng hốt lùi lại, đây là lần đầu tiên cô bé ý thức được mẹ kế của mình đáng sợ như vậy. Tiểu Bánh Bao dùng sức lắc đầu, nước mắt trong mắt trào ra, cô bé đẩy Mạnh Kim Ngọc ra chạy bước nhỏ ra ngoài hợp tác xã mua bán.
Cơn mưa lớn như vậy, trên đường còn rất lạnh lẽo, Thiện Thiện đã chạy đi đâu? “Con gái cô vừa mới đi vệ sinh, con bé không nói với cô sao? Đồng chí, cô đừng nôn nóng, trẻ con lạc thì đi tới đồn công an tìm cảnh sát, đồng chí công an nhất đính sẽ tìm giúp cô.” Nhân viên bán hàng từ trong kho đi ra vội vàng bảo.
Cơ thể của Mạnh Kim Ngọc loạng choạng. Cô ta lau nước mắt, một tay chống đất lảo đảo đứng dậy, đi từng bước ra bên ngoài hợp tác xã mua bán.
Chu Cầm nhìn theo bóng lưng của cô ta với vẻ thông cảm, không khỏi thở dài một hơi. Chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, thật sự hai mẹ con trông quá đáng thương.
…
Trên con phố không có một bóng người, Thiện Thiện đứng nguyên tại chỗ với vẻ lúng túng. Hạt mưa rơi xuống lộp độp đập lên người cậu bé thật mạnh, rất đau cũng rất lạnh.
Cậu bé nhìn về nơi xa lạ này trong sự mê mang, phải nhanh chóng tìm được Dữu Dữu mới được.
Thiện Thiện cố lấy dũng khí ra sức chạy nhưng con đường này dường như hoàn toàn không có điểm cuối…
Mưa dần dần nhỏ lại, Thiện Thiện vừa mệt vừa đói, không cẩn thận vấp một cái ngã sõng xoài.
Đau quá, đôi mắt của đứa trẻ đỏ hoe lên đầy tủi thân lại bò dậy nhẹ nhàng xoa bàn tay nhỏ ướt sũng và bẩn của mình.
“Mau nhìn kìa, ở đó có một đứa trẻ.”
Một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề có thể diện che dù từ phía xa bước lại, đợi nhìn rõ Khương Thiện bước chân lại càng nhanh hơn.
“Bạn nhỏ, cháu bị lạc mất người nhà sao?” Người phụ nữ che dù trên đỉnh đầu cậu bé và nói với giọng dịu dàng: “Chú và dì dẫn cháu tới đồn công an tìm đồng chí cảnh sát nhé.”
…
Từ sau khi bước ra khỏi đồn công an, Dữu Dữu ngồi trên xe buýt.
“Em trai con mất tích rồi, con xem mẹ có bỏ qua cho con không.”
“Không chỉ mẹ mà bà nội con, cha con và cả những người khác, tất cả mọi người đều sẽ nói con là đồ sao chổi!”
Con đường về thôn rất dài, Mạnh Kim Ngọc mệt rồi cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô ta nghĩ đợi sau khi về đến thôn, tất cả mọi người đều sẽ oán trách Khương Dữu Dữu. Đứa trẻ này cũng sẽ bắt đầu tự trách mình. Sau đó cô ta sẽ lựa thời cơ thích hợp, tìm một hộ gia đình ở thôn bên cạnh rồi đưa đứa trẻ này đi. Từ nay về sau cũng không có người vướng tay vướng chân nữa.
Dữu Dữu vẫn luôn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Khi tới cô bé và em trai ở chung, hai người vừa nói vừa cười, cô bé còn chỉ cho em trai hàng bánh nướng bên đường, nói là tương lai sẽ bảo mẹ dẫn chúng ta đi mua bánh nướng ăn. Nhưng bây giờ sắp về rồi lại chỉ còn lại một mình cô bé.
Tình tiết nguyên tác trong giấc mơ đã thay đổi, Dữu Dữu chỉ biết không để mình bị vứt bỏ lại không nghĩ đến phải bảo vệ em trai.
Chiếc xe phanh gấp một cái, tài xế xe lẩm bẩm với vẻ cáu kỉnh: “Mỗi lần công nhân ở xưởng chế biến thịt đi ra toàn như vậy, tan làm đi ra từ trong xưởng cũng không thèm nhìn đường, suýt chút nữa thì đụng vào bọn họ rồi, lỗ mũi hếch ngược lên trời, nghĩ mình lợi hại lắm sao?”
Những lời nói dong dài này thu hút ánh mắt của Dữu Dữu.
Cô bé nhìn về phía tài xế lái xe theo bản năng, cơn mưa lớn rơi lên cửa kính xe khiến người đi đường bên ngoài trông không được chân thực.
Có điều đột nhiên, đôi mày của Dữu Dữu nhíu lại. Cô bé nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đó là cậu.
Sao cậu lại ở xưởng chế biến thịt?
“Em ba nhà tôi gả vào thành phố, con bé nói xưởng chế biến thịt là đơn vị tốt số một số hai ở trong thành phố.”
“Tuy rằng đều là đơn vị quốc doanh nhưng phúc lợi cho công nhân ở xưởng chế biến thịt lại càng tốt hơn!”
“Đó cũng không phải nơi người nào cũng có thể tiến vào làm việc được đâu, hoặc là phải có cửa sau hoặc phải là sinh viên tốt nghiệp cấp ba, tốt nghiệp cấp ba muốn tới nơi này còn phải thi nữa đấy!”
Tiếng trao đổi của các hành khách truyền tới bên tai, Dữu Dữu thu lại tầm nhìn. Mẹ đã mất tích bây giờ ngay cả em trai cũng không thấy đâu, cô bé nên đi nơi nào tìm bọn họ đây?
Còn có quyển sổ nhỏ tìm được trong phòng mẹ kế tối hôm qua nữa. Trên quyển sổ viết chi chít chữ, Dữu Dữu lén nghiên cứu một tối nhưng vẫn không hiểu. Cô bé vốn muốn đợi sau khi anh trai và chị gái trở về sẽ đọc giúp, nhưng hai người ra ngoài ngồi xe đạp lượn đường, Dữu Dữu rất buồn ngủ không cẩn thận đã ngủ quên mất.
Đợi buổi tối về nhà, cô bé sẽ tìm anh trai và chị gái giúp nhận chữ. Dù sao quyển sổ bị mẹ kế giấu cẩn thận như vậy, trên đó nhất định có viết âm mưu của cô ta. Nghĩ đến đây, Tiểu Bánh Bao dùng nắm đấm nhỏ siết chặt lại của mình lau khô nước mắt.
Em trai và mẹ nhất định sẽ bình an trở về, cô bé không thể từ bỏ.
Cơn mưa lớn như vậy, trên đường còn rất lạnh lẽo, Thiện Thiện đã chạy đi đâu? “Con gái cô vừa mới đi vệ sinh, con bé không nói với cô sao? Đồng chí, cô đừng nôn nóng, trẻ con lạc thì đi tới đồn công an tìm cảnh sát, đồng chí công an nhất đính sẽ tìm giúp cô.” Nhân viên bán hàng từ trong kho đi ra vội vàng bảo.
Cơ thể của Mạnh Kim Ngọc loạng choạng. Cô ta lau nước mắt, một tay chống đất lảo đảo đứng dậy, đi từng bước ra bên ngoài hợp tác xã mua bán.
Chu Cầm nhìn theo bóng lưng của cô ta với vẻ thông cảm, không khỏi thở dài một hơi. Chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, thật sự hai mẹ con trông quá đáng thương.
…
Trên con phố không có một bóng người, Thiện Thiện đứng nguyên tại chỗ với vẻ lúng túng. Hạt mưa rơi xuống lộp độp đập lên người cậu bé thật mạnh, rất đau cũng rất lạnh.
Cậu bé nhìn về nơi xa lạ này trong sự mê mang, phải nhanh chóng tìm được Dữu Dữu mới được.
Thiện Thiện cố lấy dũng khí ra sức chạy nhưng con đường này dường như hoàn toàn không có điểm cuối…
Mưa dần dần nhỏ lại, Thiện Thiện vừa mệt vừa đói, không cẩn thận vấp một cái ngã sõng xoài.
Đau quá, đôi mắt của đứa trẻ đỏ hoe lên đầy tủi thân lại bò dậy nhẹ nhàng xoa bàn tay nhỏ ướt sũng và bẩn của mình.
“Mau nhìn kìa, ở đó có một đứa trẻ.”
Một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề có thể diện che dù từ phía xa bước lại, đợi nhìn rõ Khương Thiện bước chân lại càng nhanh hơn.
“Bạn nhỏ, cháu bị lạc mất người nhà sao?” Người phụ nữ che dù trên đỉnh đầu cậu bé và nói với giọng dịu dàng: “Chú và dì dẫn cháu tới đồn công an tìm đồng chí cảnh sát nhé.”
…
Từ sau khi bước ra khỏi đồn công an, Dữu Dữu ngồi trên xe buýt.
“Em trai con mất tích rồi, con xem mẹ có bỏ qua cho con không.”
“Không chỉ mẹ mà bà nội con, cha con và cả những người khác, tất cả mọi người đều sẽ nói con là đồ sao chổi!”
Con đường về thôn rất dài, Mạnh Kim Ngọc mệt rồi cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô ta nghĩ đợi sau khi về đến thôn, tất cả mọi người đều sẽ oán trách Khương Dữu Dữu. Đứa trẻ này cũng sẽ bắt đầu tự trách mình. Sau đó cô ta sẽ lựa thời cơ thích hợp, tìm một hộ gia đình ở thôn bên cạnh rồi đưa đứa trẻ này đi. Từ nay về sau cũng không có người vướng tay vướng chân nữa.
Dữu Dữu vẫn luôn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Khi tới cô bé và em trai ở chung, hai người vừa nói vừa cười, cô bé còn chỉ cho em trai hàng bánh nướng bên đường, nói là tương lai sẽ bảo mẹ dẫn chúng ta đi mua bánh nướng ăn. Nhưng bây giờ sắp về rồi lại chỉ còn lại một mình cô bé.
Tình tiết nguyên tác trong giấc mơ đã thay đổi, Dữu Dữu chỉ biết không để mình bị vứt bỏ lại không nghĩ đến phải bảo vệ em trai.
Chiếc xe phanh gấp một cái, tài xế xe lẩm bẩm với vẻ cáu kỉnh: “Mỗi lần công nhân ở xưởng chế biến thịt đi ra toàn như vậy, tan làm đi ra từ trong xưởng cũng không thèm nhìn đường, suýt chút nữa thì đụng vào bọn họ rồi, lỗ mũi hếch ngược lên trời, nghĩ mình lợi hại lắm sao?”
Những lời nói dong dài này thu hút ánh mắt của Dữu Dữu.
Cô bé nhìn về phía tài xế lái xe theo bản năng, cơn mưa lớn rơi lên cửa kính xe khiến người đi đường bên ngoài trông không được chân thực.
Có điều đột nhiên, đôi mày của Dữu Dữu nhíu lại. Cô bé nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đó là cậu.
Sao cậu lại ở xưởng chế biến thịt?
“Em ba nhà tôi gả vào thành phố, con bé nói xưởng chế biến thịt là đơn vị tốt số một số hai ở trong thành phố.”
“Tuy rằng đều là đơn vị quốc doanh nhưng phúc lợi cho công nhân ở xưởng chế biến thịt lại càng tốt hơn!”
“Đó cũng không phải nơi người nào cũng có thể tiến vào làm việc được đâu, hoặc là phải có cửa sau hoặc phải là sinh viên tốt nghiệp cấp ba, tốt nghiệp cấp ba muốn tới nơi này còn phải thi nữa đấy!”
Tiếng trao đổi của các hành khách truyền tới bên tai, Dữu Dữu thu lại tầm nhìn. Mẹ đã mất tích bây giờ ngay cả em trai cũng không thấy đâu, cô bé nên đi nơi nào tìm bọn họ đây?
Còn có quyển sổ nhỏ tìm được trong phòng mẹ kế tối hôm qua nữa. Trên quyển sổ viết chi chít chữ, Dữu Dữu lén nghiên cứu một tối nhưng vẫn không hiểu. Cô bé vốn muốn đợi sau khi anh trai và chị gái trở về sẽ đọc giúp, nhưng hai người ra ngoài ngồi xe đạp lượn đường, Dữu Dữu rất buồn ngủ không cẩn thận đã ngủ quên mất.
Đợi buổi tối về nhà, cô bé sẽ tìm anh trai và chị gái giúp nhận chữ. Dù sao quyển sổ bị mẹ kế giấu cẩn thận như vậy, trên đó nhất định có viết âm mưu của cô ta. Nghĩ đến đây, Tiểu Bánh Bao dùng nắm đấm nhỏ siết chặt lại của mình lau khô nước mắt.
Em trai và mẹ nhất định sẽ bình an trở về, cô bé không thể từ bỏ.
Danh sách chương