“Dữu Dữu không muốn nói chuyện, Dữu Dữu muốn chơi cùng chị Nhị Ny.” Tiểu bánh bao nghiêng đầu, nghiêm trang nói.
Trái tim của Tưởng Ái Thu “Đập thình thịch”: “Chơi chơi chơi, cứ việc đi thôi. Nhưng mà, tiểu tổ tông của thím ơi, cháu phải giữ bí mật cho thím đấy.”
Sau khi đạt được sự đồng ý của tiểu tổ tông Dữu Dữu, Tưởng Ái Thu nhanh chóng chạy vào trong phòng gọi Nhị Ny.
Nhị Ny còn đang rửa bát.
Một tay Tưởng Ái Thu nhận lấy bát, ôn tồn nói: “Trong thôn có đứa nhỏ tới tìm con chơi, con nhanh đi thôi, chơi đến trời tối đen mới trở về cũng không sao.”
Nhị Ny tưởng rằng mình nghe lầm, trên gương mặt gầy vàng như nến tràn đầy khiếp sợ kinh ngạc.
Mãi cho đến khi Tưởng Ái Thu luôn mãi tỏ vẻ bản thân nói giữ lời, cô bé mới chậm rãi di chuyển bước chân, cẩn thận mỗi bước đi ra ngoài cửa.
Ngay từ đầu, là bước nhỏ lộn xộn, lúc sau nện bước dần dần nhanh hơn.
Nhị Ny thoạt nhìn ngượng ngùng, cẩn thận, mãi cho đến khi thấy người tới là Dữu Dữu.
Rốt cuộc có thể cùng chơi với bạn tốt, Nhị Ny càng chạy càng nhanh, ném sự uất ức này tới sau đầu, vui mừng giống như cả người đều một lần nữa sáng ngời lên.
Mà Tưởng Ái Thu vẫn nghĩ mà sợ, cô ta đứng ở tại chỗ, xa xa nhìn bóng dáng của Dữu Dữu, trong lòng nôn nóng một trận.
Đứa nhỏ này, đến cùng có đi tố cáo hay không? …
“Thiện Thiện, mẹ dạy con nói chuyện, được không?” Mạnh Kim Ngọc ôm Thiện Thiện đến trên đùi mình, giọng dịu dàng nói.
Khương Thiện chưa biết nói, nhưng nghe hiểu, cậu bé trừng mắt nhìn, lại rũ mi mắt.
Lúc này, giọng nói của chị dâu hai Khương truyền đến: “Đứa nhỏ này, cũng không biết có phải đồ ngốc hay không. Theo lý mà nói, mấy đứa nhỏ khác trong nhà đều thông minh, sao lại khác xa…”
“Đừng nói lung tung! Thiện Thiện rất thông minh, em không cho phép chị nói thằng nhỏ như vậy.” Giọng nói của Mạnh Kim Ngọc lập tức cất cao.
“Gấp cái gì.” Chị dâu hai Khương không nghĩ tới cô ta sẽ nổi giận, ngẩn người, lúng túng nói: “Chị trở về lấy ấm nước, đi trước…”
Chờ cô ta vừa đi, Mạnh Kim Ngọc ôm chặt Khương Thiện: “Có phải bị dọa rồi hay không?”
Cô ta ôm cậu bé, nhẹ nhàng lay động, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tin tưởng hiện giờ cậu bé đã bắt đầu ỷ lại cô ta, như vậy kế tiếp, là có thể tiến hành theo kế hoạch của cô ta.
Đứa nhỏ này, phải để cho cô ta sử dụng.
“Thiện Thiện, mẹ dạy con gọi tên chị, được không?”
Khương Thiện nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong con ngươi như rơi ánh sao, thấp thỏm không yên lại dùng sức gật đầu.
Dạy một đứa nhỏ chưa biết nói đọc hai chữ “Dữu Dữu”, cần kiên nhẫn.
Mạnh Kim Ngọc tốn rất nhiều thời gian ở trên người Khương Thiện, nhìn thấy bộ dáng cậu bé nghẹn đến mức đầu đầy đổ mồ hôi, đem hết toàn lực, dưới đáy lòng cười lạnh.
Ngu ngốc, biết vì sao phải dạy mày gọi tên này không?
…
Dạy Khương Thiện gọi tên Khương Dữu Dữu, là bước đầu tiên.
Bước tiếp theo, cô ta phải đi cung tiêu xã ở trấn trên tìm Khương Hoán Minh.
“Thiện Thiện ở nhà luyện tập cho tốt, mẹ đi trấn trên thăm cha con.”
Sau khi Mạnh Kim Ngọc dặn dò thì rời khỏi nhà, đi đến cửa thôn.
Đi đến nửa đường, cô ta gặp phải đại đội trưởng.
Sắc mặt của đại đội trưởng công xã khó coi: “Sao cô lại xin nghỉ? Lúc trước đã cho cô nghỉ ngơi rất nhiều ngày, lao động quang vinh nhất, cả ngày kéo dài công việc giống cái gì?”
Mạnh Kim Ngọc ôn tồn qua loa tắc trách, khóe mắt đảo qua, thấy chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ đang đi ủy ban thôn uống trà với bí thư chi bộ của thôn.
Chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ này, nếu không bởi vì cô ta không có tình người, mình đã sớm có thể ngồi văn phòng, sao đến mức bị đại đội trưởng dạy dỗ!
Mạnh Kim Ngọc nghẹn khuất một trận trong lòng, tức giận bước nhanh hơn.
Nhưng đi vài bước, chuyện khác càng phiền phức còn chờ cô ta.
Cách đó không xa, Dữu Dữu và Nhị Ny tay nắm tay, đá hòn đá nhỏ, vừa đi vừa
nói chuyện phiếm.
Nhị Ny nói: “Dữu Dữu, thì ra có mẹ kế thật sự rất không tốt.” Cô bé nói xong, lại nhỏ giọng thở dài: “Quên đi, em cũng không hiểu.”
“Em hiểu mà.” Tay Dữu Dữu lắc lắc, giọng nói non nớt ngọt ngào: “Ai mà không có mẹ kế chứ!”
Mạnh Kim Ngọc: ???
Mạnh Kim Ngọc dùng sức móc lỗ tai của mình.
Đứa nhỏ này vừa rồi nói cái gì?
Nói chính cô bé cũng có mẹ kế?
Mạnh Kim Ngọc lập tức luống cuống, hai chân bắt đầu như nhũn ra, lẽ nào bị phát hiện rồi?
Nhị Ny nghe lời nói của Dữu Dữu, khó hiểu hỏi: “Mẹ của Dữu Dữu không phải mẹ ruột hả?”
Khó tránh khỏi bứt dây động rừng, Dữu Dữu gãi mũi nhỏ: “Nhưng mẹ không tốt với Dữu Dữu, rất xấu rất xấu.”
Mạnh Kim Ngọc nhíu mày.
Cái này còn không tốt với cô bé?
Về sau ngày khổ của cô bé còn rất dài!
Đoán chừng, đứa nhỏ đó chắc chắn không biết chân tướng.
Trái tim của Tưởng Ái Thu “Đập thình thịch”: “Chơi chơi chơi, cứ việc đi thôi. Nhưng mà, tiểu tổ tông của thím ơi, cháu phải giữ bí mật cho thím đấy.”
Sau khi đạt được sự đồng ý của tiểu tổ tông Dữu Dữu, Tưởng Ái Thu nhanh chóng chạy vào trong phòng gọi Nhị Ny.
Nhị Ny còn đang rửa bát.
Một tay Tưởng Ái Thu nhận lấy bát, ôn tồn nói: “Trong thôn có đứa nhỏ tới tìm con chơi, con nhanh đi thôi, chơi đến trời tối đen mới trở về cũng không sao.”
Nhị Ny tưởng rằng mình nghe lầm, trên gương mặt gầy vàng như nến tràn đầy khiếp sợ kinh ngạc.
Mãi cho đến khi Tưởng Ái Thu luôn mãi tỏ vẻ bản thân nói giữ lời, cô bé mới chậm rãi di chuyển bước chân, cẩn thận mỗi bước đi ra ngoài cửa.
Ngay từ đầu, là bước nhỏ lộn xộn, lúc sau nện bước dần dần nhanh hơn.
Nhị Ny thoạt nhìn ngượng ngùng, cẩn thận, mãi cho đến khi thấy người tới là Dữu Dữu.
Rốt cuộc có thể cùng chơi với bạn tốt, Nhị Ny càng chạy càng nhanh, ném sự uất ức này tới sau đầu, vui mừng giống như cả người đều một lần nữa sáng ngời lên.
Mà Tưởng Ái Thu vẫn nghĩ mà sợ, cô ta đứng ở tại chỗ, xa xa nhìn bóng dáng của Dữu Dữu, trong lòng nôn nóng một trận.
Đứa nhỏ này, đến cùng có đi tố cáo hay không? …
“Thiện Thiện, mẹ dạy con nói chuyện, được không?” Mạnh Kim Ngọc ôm Thiện Thiện đến trên đùi mình, giọng dịu dàng nói.
Khương Thiện chưa biết nói, nhưng nghe hiểu, cậu bé trừng mắt nhìn, lại rũ mi mắt.
Lúc này, giọng nói của chị dâu hai Khương truyền đến: “Đứa nhỏ này, cũng không biết có phải đồ ngốc hay không. Theo lý mà nói, mấy đứa nhỏ khác trong nhà đều thông minh, sao lại khác xa…”
“Đừng nói lung tung! Thiện Thiện rất thông minh, em không cho phép chị nói thằng nhỏ như vậy.” Giọng nói của Mạnh Kim Ngọc lập tức cất cao.
“Gấp cái gì.” Chị dâu hai Khương không nghĩ tới cô ta sẽ nổi giận, ngẩn người, lúng túng nói: “Chị trở về lấy ấm nước, đi trước…”
Chờ cô ta vừa đi, Mạnh Kim Ngọc ôm chặt Khương Thiện: “Có phải bị dọa rồi hay không?”
Cô ta ôm cậu bé, nhẹ nhàng lay động, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tin tưởng hiện giờ cậu bé đã bắt đầu ỷ lại cô ta, như vậy kế tiếp, là có thể tiến hành theo kế hoạch của cô ta.
Đứa nhỏ này, phải để cho cô ta sử dụng.
“Thiện Thiện, mẹ dạy con gọi tên chị, được không?”
Khương Thiện nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong con ngươi như rơi ánh sao, thấp thỏm không yên lại dùng sức gật đầu.
Dạy một đứa nhỏ chưa biết nói đọc hai chữ “Dữu Dữu”, cần kiên nhẫn.
Mạnh Kim Ngọc tốn rất nhiều thời gian ở trên người Khương Thiện, nhìn thấy bộ dáng cậu bé nghẹn đến mức đầu đầy đổ mồ hôi, đem hết toàn lực, dưới đáy lòng cười lạnh.
Ngu ngốc, biết vì sao phải dạy mày gọi tên này không?
…
Dạy Khương Thiện gọi tên Khương Dữu Dữu, là bước đầu tiên.
Bước tiếp theo, cô ta phải đi cung tiêu xã ở trấn trên tìm Khương Hoán Minh.
“Thiện Thiện ở nhà luyện tập cho tốt, mẹ đi trấn trên thăm cha con.”
Sau khi Mạnh Kim Ngọc dặn dò thì rời khỏi nhà, đi đến cửa thôn.
Đi đến nửa đường, cô ta gặp phải đại đội trưởng.
Sắc mặt của đại đội trưởng công xã khó coi: “Sao cô lại xin nghỉ? Lúc trước đã cho cô nghỉ ngơi rất nhiều ngày, lao động quang vinh nhất, cả ngày kéo dài công việc giống cái gì?”
Mạnh Kim Ngọc ôn tồn qua loa tắc trách, khóe mắt đảo qua, thấy chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ đang đi ủy ban thôn uống trà với bí thư chi bộ của thôn.
Chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ này, nếu không bởi vì cô ta không có tình người, mình đã sớm có thể ngồi văn phòng, sao đến mức bị đại đội trưởng dạy dỗ!
Mạnh Kim Ngọc nghẹn khuất một trận trong lòng, tức giận bước nhanh hơn.
Nhưng đi vài bước, chuyện khác càng phiền phức còn chờ cô ta.
Cách đó không xa, Dữu Dữu và Nhị Ny tay nắm tay, đá hòn đá nhỏ, vừa đi vừa
nói chuyện phiếm.
Nhị Ny nói: “Dữu Dữu, thì ra có mẹ kế thật sự rất không tốt.” Cô bé nói xong, lại nhỏ giọng thở dài: “Quên đi, em cũng không hiểu.”
“Em hiểu mà.” Tay Dữu Dữu lắc lắc, giọng nói non nớt ngọt ngào: “Ai mà không có mẹ kế chứ!”
Mạnh Kim Ngọc: ???
Mạnh Kim Ngọc dùng sức móc lỗ tai của mình.
Đứa nhỏ này vừa rồi nói cái gì?
Nói chính cô bé cũng có mẹ kế?
Mạnh Kim Ngọc lập tức luống cuống, hai chân bắt đầu như nhũn ra, lẽ nào bị phát hiện rồi?
Nhị Ny nghe lời nói của Dữu Dữu, khó hiểu hỏi: “Mẹ của Dữu Dữu không phải mẹ ruột hả?”
Khó tránh khỏi bứt dây động rừng, Dữu Dữu gãi mũi nhỏ: “Nhưng mẹ không tốt với Dữu Dữu, rất xấu rất xấu.”
Mạnh Kim Ngọc nhíu mày.
Cái này còn không tốt với cô bé?
Về sau ngày khổ của cô bé còn rất dài!
Đoán chừng, đứa nhỏ đó chắc chắn không biết chân tướng.
Danh sách chương