Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người dân địa phương ở đây trên cơ bản không vì đứa bé không khóc mà đưa đứa bé tới kiểm tra. “Đừng gấp, đến đây, cho tôi xem đứa bé.”

Trần Tú Uyển cẩn thận từng li giao Lăng Nguyệt cho bác sĩ.

“Bác sĩ cẩn thận chút, đừng làm rớt.” Lăng Hằng Nghị ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tùy tiện của bác sĩ, khẩn trương cực kỳ.

Bác sĩ nắm lấy miệng Lăng Nguyệt nhìn cổ họng dây thanh quãng, lại nắm tay kéo chân bóp cổ ấn đầu, sau khi thao tác khẽ lật mạnh như hổ, mới đưa đứa bé trả lại cho Trần Tú Uyển.

Lăng Nguyệt mở to đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm bác sĩ, rất sợ bác sĩ này nói gì đó không tốt làm ông nội bà nội nhà mình sợ, bản thân biết thân thể mình không có chút vấn đề gì, chỉ là không muốn khóc mà thôi.

Bác sĩ nhìn cô gái nhỏ nằm trong lòng Trân Tú Uyển mở đôi mắt to theo dõi ông, có chút muốn cười, tay phải nắm lại ho khan hai tiếng, dựa vào chức trách của bác sĩ nhịn xuống: “Đứa bé này không sao, dây thanh phát triển bình thường, thân thể cũng phát triển bình thường, chắc là không thích khóc mà thôi, nếu các bà không yên lòng, đợi qua một tuổi vẫn chưa mở miệng nói chuyện thì mang đến đây khám.”

“Tôi cảm thấy cũng không cần trở lại, đứa bé này vừa nhìn đã thấy có linh tính.” Bác sĩ lại bổ sung một câu.



“Ôi, cảm ơn bác sĩ Tạ.” Trần Tú Uyển và Lăng Hằng Nghị nghe thấy đứa bé không vấn đề, cười như nở hoa, đóng phí xong ra khỏi trạm y tế, an tâm đi về nhà.

Lăng Nguyệt để chứng minh mình không phải là người câm, lúc bảy tháng mở miệng kêu Trần Tú Uyển là bà nội, Trần Tú Uyển mừng đến khoe khoang ở trong nhà khoảng mấy ngày. Khiến cho ba mẹ ruột là Lăng Vệ Gia và Trần Bội Dung nóng mắt mãi.

Tiểu bảo bảo Lăng Nguyệt cũng giống như bác sĩ nói lớn lên khỏe mạnh, khuôn mặt nhỏ trắng mềm non nớt đặt biệt khiến người ta yêu thích. Khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần, khiến người ta rất muốn trêu chọc cô. Các anh trai rảnh rỗi thì thích trêu chọc cô cười, không thành cũng không nản lòng, mỗi ngày đến gần bên cạnh cô, còn thích ôm cô khoe trong đại đội, hận không thể để tất cả mọi người biết Tiểu Bảo Bảo Lăng gia xinh đẹp giống như đồng nữ dưới tọa Quan Thế Âm.

Các anh trai không biết là, mỗi lần đi ngang qua nhà thím Hữu Phúc, ba cháu gái nhà thím Hữu Phúc tràn đầy ghen tị với Lăng Nguyệt, Các cô bé ở nhà, bà nội không đánh thì mắng, mẹ cũng không che chở được cho các cô bé, ba cũng hoàn toàn không lên tiếng, bây giờ mẹ lại sinh ra một em gái, ngày càng khó sống hơn. Vì sao các cô bé không phải sinh ra trong nhà đại đội trưởng? Cũng có thể giống như Lăng Nguyệt nhận được vô vàng sủng ái.

Khi Lăng Nguyệt bảy tháng vừa lúc là lễ mừng năm mới, ngoại trừ chú Ba làm lính, tất cả mọi người đều trở về nhà, thời khắc cả nhà đoàn tụ, Lăng Nguyệt cảm khái mặc dù thời đại này vật tư không rất dư dả, nhưng mọi người thực sự có thể sinh rất được.

Ông nội bà nội sinh bốn đứa con, chú Cả lại sinh ba đứa con, chú Hai sinh bốn đứa, chú Ba sinh ba đứa con, cha mình một trai một gái, ông nội bà nội còn nhận nuôi một người cô, lập gia đình sinh hai đứa con trai, thực sự là gia tộc khổng lồ nha.

Chú Cả Lăng Vệ Quốc bây giờ là đội trưởng đội dân quân, trước tết dẫn đội đi làm nhiệm vụ, năm trước mới hoàn thành nhiệm vụ về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện