Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cục cưng, ăn ngon không?” Lý Hồng Mai gấp cục thịt thỏ vào chén Lăng Nguyệt.

“Ăn ngon, cảm ơn thím Ba, thím Ba làm đồ ăn ngon thật.” Lăng Nguyệt nở nụ cười về phía Lý Hồng Mai, sau đó lại cuối đầu tiếp tục ăn món trong chén, đồ ăn trong chén xếp thành chồng, có ông nội bà nội gắp, ba mẹ gắp, còn có anh cả gắp, ăn ngon nhưng ăn nhiều quá.

Lý Hồng Mai nhìn cháu gái nhỏ ngoan ngoãn nói cảm ơn mình, cảm giác trái tim đều tan chảy. A a a, vẫn là con gái tốt, nhìn bộ dáng đáng yêu kia, không giống với con trai, nhìn một đám tiểu tử xung quanh bàn cơm ăn như hổ đói, ôi, không nhìn thấy.

Một đám tiểu tử hồn nhiên không biết lại bị chê, hạ đũa say mê, giành thịt vui vẻ. Tiểu Lăng Đường không giành được, sắp khóc, Lăng Nguyệt lặng lẽ cho cậu bé một chút thịt, khiến cho Lăng Đường cảm động không thôi, vẫn là em gái tốt nhất, các anh trai đều là đồ tồi, hứ.

Sau khi ăn uống đầy đủ, cả nhà bàn bạc thỏ còn dư lại, cuối cùng quyết định giữ lại một con thỏ mẹ và ba con thỏ nuôi, còn dư lại một con thỏ lớn làm thịt thỏ phơi khô.

Sau khi ăn xong thịt thỏ ngon, mỗi ngày Lăng Tuyên đều dẫn theo em trai em gái lên núi, song không có may mắn như vậy, thời điểm tốt nhất cũng bắt được một hai con, có nhiều khi không bắt được cái gì. Lúc chưa bắt được cũng không có gì buồn, trong núi còn có thể nhặt nấm cô, còn có cây táo cây hạch đào và các loại sản vật núi rừng, ở núi Thanh Long, thế nào cũng không đi tay không về.



Năm mới, đương nhiên không thể thiếu thịt. Mỗi năm vào tháng Mười Hai âm lịch, đại đội nhà họ Lăng đều sẽ tổ chức cho các thanh niên trai tráng tiến sâu vào trong núi Thanh Long để săn bắn. Núi Thanh Long vốn không phải là một ngọn núi, mà là một dãy núi nối tiếp nhau, trong núi sâu có thảm thực vật tươi tốt, chủng loại phong phú.

Từ sau khi đại đội nhà họ Lăng vào núi, có một thung lũng nối liền hai ngọn núi gọi là thung lũng Thanh Long, nơi này thường xuất hiện heo rừng. Trên ngọn núi ở phía xa còn có một loài dê rừng vị gây cực nhỏ, thớ thịt dê mỏng, độ cứng ít, hương vị ngon. Đương nhiên, trên núi có con mồi thì chắc chắn sẽ có thợ săn. Người ta đồn ở phía sâu trong núi Thanh Long có hổ xuất hiện nên người trong đại đội nhà họ Lăng chỉ hoạt động ở phạm vi ngoài, không dám đi vào sâu trong núi Thanh Long.

Lăng Vệ Quốc dẫn đầu cuộc đi săn, sau khi báo cáo có thể dẫn theo hai khẩu súng của đội dân binh để bảo đảm an toàn.

Cuộc đi săn phải mất ba ngày, phải tự chuẩn bị lương khô. Món mà Trịnh Lệ Phương làm cho Lăng Vệ Quốc là bánh bao không nhân. Trưa ngày đầu tiên khi tới thung lũng Thanh Long, Lăng Vệ Quốc dẫn người đi đặt bẫy heo rừng tại đây. Sau đó vào buổi chiều, mất hơn nửa ngày trời đi đường tới gần dê rừng đen, tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm, nghỉ ngơi đầy đủ rồi hẵng đi tìm dê rừng đen. Năm nay mùa màng thật tốt, đoàn người của Lăng Vệ Quốc đã đến điểm đích từ lâu, cũng may phát hiện một nhóm dê rừng đen khoảng mười con, con nào cũng mập mạp chắc khỏe, đang nhàn hạ gặm cỏ trên bãi cỏ.

Lăng Vệ Quốc nhỏ tiếng bàn bạc với người trong đội, mọi người chia nhau vây thành một vòng bao vây dê rừng đen lại, bắt rùa trong hũ.

Vừa mới bắt đầu đầu, kế hoạch được triển khai rất thuận lợi, nhưng sau đó có người bất cẩn bị vấp phải hòn đá trong lùm cỏ, dê rừng đen bị kinh sợ, một con dê đực béo tốt tranh thủ cơ hội đưa vài con dê rừng bỏ chạy. Cuối cùng Lăng Vệ Quốc bọn họ chỉ bắt được ba con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện