Người một nhà vây quanh bàn, Lâm Hàn Đống đỡ Lâm Bảo Quốc ra ngoài cùng ăn cơm. Mọi người nhấp một ngụm cháo. Không biết thế nào mà bình thường cũng từng húp cháo, nhưng hôm nay cảm thấy cháo này rất ngon, hương vị rất đặc biệt.

“Sở Du, hôm nay em làm cơm ăn ngon cực kỳ!” Lâm Hàn Đống khen ngợi.

“Cảm ơn anh, em chỉ đoán mò thôi. Anh và mẹ phải làm việc vất vả, hai người ăn nhiều vào, tụi em ăn chút ít được rồi.” Sở Du nói.

Tần Mỹ Lệ gắp một đũa mộc nhĩ, bà hơi ngạc nhiên: “Con làm mộc nhĩ này không tệ đâu.”

“Thật sự ngon!” Mấy đứa bé ngon lành.

Buổi chiều Lâm Sở Nhạc và Lâm Thiếu An đã ăn bánh bột ngô, cả hai người đều hiểu rõ nên không đụng vào chiếc bánh bột ngô đó nữa. Tần Mỹ Lệ và Lâm Hàn Đống ăn nhiều hơn rất nhiều, dù sao sáng mai cũng phải vội vàng làm việc, cũng không thể để họ đói đến chóng mặt ngất xỉu trong ruộng được.

Chờ cho mọi người trong gia đình đã cơm nước xong xuôi, Lâm Sở Du đang chuẩn bị đi rửa bát thì đã nhìn thấy Lâm Sở Nhạc kéo lại chiếc bát trên tay Lâm Sở Du, cô bé dùng ngón tay quẹt sạch trên vàng chén một vòng, sau đó cho ngón tay vào trong miệng mút chẹp chẹp, gương mặt rất hưởng thụ”

“Chị, chị nấu ngon lắm! Mỗi ngày em đều muốn ăn cơm chị nấu.”

Lâm Sở Du nghe thấy, cô chỉ cảm thấy trong lòng chua xót: “Nếu em thích ăn, mỗi ngày chị sẽ làm cho em ăn.”

Sở Nhạc nghe vậy bèn nghiêng đầu cười.

Một lát sau, đại tỷ Lâm Sở Thanh trở về, Lâm Sở Thanh đang học nghề may ở nhà một cô giáo, đầu năm nay, tuy chị có vụng trộm làm được một ít quần áo, nhưng dù sao cũng rất ít. Cô giáo dạy cho Lâm Sở Thanh là người trực thuộc trong một đại đội, làm quần áo đổi lấy công điểm. Trong khoảng thời gian Lâm Sở Thanh học hành này không được nhận tiền công, chỉ học tay nghề, nếu cô giáo có quan tâm có thể cho chị một bữa cơm tối.



“Hôm nay, trong nhà mình ăn ngon sao? Mùi thơm như vậy!” Dáng vẻ Lâm Sở Thanh rất thoải mái, ăn mặc sạch sẽ khiến Lâm Sở Du rất có hảo cảm với cô.

“Làm em gái của con làm.” Tần Mỹ Lệ cười ha hả nói.

Tâm tạng Tần Mỹ Lệ không tệ, khuôn mặt bà rất đoan chính, cũng vì vậy mà mấy đứa trẻ Lâm gia đều không kém cạnh , chỉ tiếc rằng bà phải chịu đựng gió mưa dãi dầu mà làn da đã thô ráp, khóe mắt cũng đã có vết chân chim.

“Sở Du trưởng thành rồi?” Lâm Sở Thanh bất ngờ nói: “Đã có thể một mình đảm đương một phương diện rồi.”

Lâm Sở Du cười: “Tất cả mọi người đều bận bịu cả, một mình em cũng không có gì làm nên làm chút cơm cho mọi người cũng là điều nên làm mà thôi.”

Lâm Sở Thanh thở dài một tiếng, chị lại lôi kéo tay Sở Du nói: “Bởi vì nhà chúng ta nghèo khó, nửa đường phải bỏ học, trước mắt cũng sắp thi trung học rồi, nếu tiếp tục thế này cũng không phải là cách, chờ chị ra nghề có thể kiếm tiền, chị sẽ tiếp tục tạo điều kiện cho em đến trường.”

Lâm Sở Du cười “vâng” một tiếng.

Ăn cơm xong thì trời đã sắp tối đen rồi, Lâm Sở Du lấy một cái vò to từ dưới đáy nồi ra.

“Sở Du, đâu là cái gì?” Tần Mỹ Lệ hỏi.

“Mẹ, trong nhà chúng ta không đủ củi lửa, con dùng vò lớn này cho nước vào trong, đặt vào bên trong nồi, làm vậy có thể làm nước trong vò nóng lên, chúng ta giữ trong này dùng rửa tay chân.”

Tần Mỹ Lệ nghe vậy thì vui mừng gật đầu. Tuy thời gian qua đã khổ cực rất nhiều nhưng con gái đều đã hiểu chuyện cả rồi, khiến bà bớt phải lo lắng rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện