Trong mắt người nông thôn, chuyện đi làm kiếm công điểm chính là chuyện đương nhiên, đây là chuyện liên quan đến việc ăn uống ngủ nghỉ của cả gia đình. Họ không có cầu mong gì khác, chỉ hy vọng có thể kiếm được nhiều công điểm hơn một chút, cuối năm được nhiều tiền hơn, nhận nhiều lương thực hơn, có thể để con cái được đến trường, trong nhà có cơm ăn.

Tần Mỹ Lệ tức giận: “Các con nói xem, hôm nay hai đứa đã đi đâu? Có phải vào thành chơi hay không? Các con có biết thành phố nguy hiểm thế nào không hả? Xui xẻo gặp ngay người xấu thì làm sao?”

Lúc đầu, Sở Du còn muốn gạt họ, nhưng bây giờ nghĩ lại cô thấy không thể gạt được rồi. Hơn nữa, qua vài ngày sau cô lại phải giao lá dâu cho anh Tôn, đến lúc đó đúng là rất cần Lâm gia ủng hộ.

“Mẹ, mẹ đừng trách mắng Thiếu An, đều là ý của con cả. Chúng con không phải đi chơi, con bảo Thiếu An đi theo để giúp con chuyển lá dâu vào thành phố buôn bán.

Tần Mỹ Lệ giống như bị hù dọa vậy, bà vội vàng nói: “Hai đứa chạy vào thành phố buôn bán sao? Sở Du, con biết không, bán đồ là phạm pháp, là phải bị diễu phố?”

“Con biết. Mẹ, chúng con lén lút đi trong đêm tối giống như bán trứng vậy, cố gắng không bị bắt là được rồi.”

Tần Mỹ Lệ tức đến lồng ngực cũng đau, bà nói: “Nếu con bị bắt thì sao? Con muốn bị đưa đi diễu phố, hay muốn lao động cải tạo trong thôn?”

“Mẹ, con biết.” Có lẽ do Sở Du đã sống qua hai đời nên đối mặt với việc này cô lại không hề sợ hãi như trong tưởng tượng, diễu phố thì diễu phố, chỉ cần da mặt dày còn hơn là chết đói.

Sở Du biết sự uy hiếp của Tần Mỹ Lệ nên thừa cơ nói.



“Mẹ, chúng ta chẳng còn cách nào khác nữa, mẹ nhìn trong nhà chúng ta hiện nay xem, chúng ta không có sự lựa chọn, đi làm kiếm công điểm kiếm được cũng chẳng có bao nhiêu tiền cả, mà tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Con không khéo tay giống như chị cả có thể may vá, năng khiếu gì con cũng không có, nghĩ tới nghĩ lui con vẫn muốn kiếm tiền để đến trường.

Nhắc đến chuyện này, quả nhiên Tần Mỹ Lệ khóc lên, bà tự trách mình: “Đều do mẹ cả, mẹ không có năng lực, đến học phí của con cái cũng không đóng nổi.”

Lâm Bảo Quốc ở một bên thở dài.

“Sao lại trách bà? Đáng trách nhất là tôi, một người đàn ông không thể nuôi sống vợ con, còn làm liên lụy mọi người.”

Sở Du cho Sở Thanh một ánh mắt, Sở Thanh thấy vậy, vội vàng nói:

“Mẹ, con cảm thấy Sở Du làm vậy cũng không có gì là không đúng. Con nghe cô giáo của con đã từng nói, bây giờ có rất nhiều người đều lén lút làm ăn, chính cô giáo của con cũng đang hỗ trợ người ta làm áo, làm quần. Một chiếc quần như vậy là hai đồng tiền. Mẹ nói xem có giống cảm tưởng trước kia của mẹ không?”

“Cái gì? Hai đồng tiền?” Tần Mỹ Lệ giật mình: “Làm quần sao lại đắt thế?”

“Còn không phải sao? Cô giáo của con lấy mẫu từ trong thành về may ra, tất cả đều là những mẫu quần áo đẹp được lưu hành trong thành phố cả, ở nông thôn không có đâu. Rất nhiều người đã lén lút tìm cô giáo của con may cho, một chiếc áo là một đồng năm, quần là hai đồng. Bây giờ chúng con cũng nhận làm quần rồi, may quần rất đơn giản, chỉ làm một hồi là xong, con còn lén lút đếm qua rồi, có đôi khi một ngày cô ấy có thể kiếm được mười đồng tiền đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện