Sở Du biết cuộc đời này, bản thân cô đã không thể dựa vào ai nữa cả, chỉ có thi lên đại học thì cuộc đời cô mới có thể thay đổi vận mệnh. Mà bản thân cô cũng là một người không chịu thua kém, cô đã trở thành người đầu tiên trong thôn đỗ đại học. Lúc học đại học, cô rất có hứng thú với tiếng anh, vì vậy dựa theo nguyện vọng của mình, Sở Du đã chọn học hệ Anh ngữ. Nhưng ai ngờ sau khi tốt nghiệp, sinh viên hệ Anh ngữ rải rác ở khắp nơi, cuối cùng Sở Du đã làm giáo viên một lớp huấn luyện. Công việc cô làm không tính là bận rộn nhưng trách nhiệm lại rất nặng nề vì phải giúp các bạn nhỏ nâng cao thành tích. Cô phải thường xuyên soạn bài đến giữa khuya, cứ như vậy mà Sở Du đã trở thành giáo viên tiếng Anh đứng đầu trung tâm huấn luyện, vì muốn giữ chân cô, ông chủ đã tăng tiền lương cho cô. Khi rảnh rỗi, Sở Du còn lên mạng văn học Tấn Giang viết tiểu thuyết có thêm một phần thu nhập, phải nói rằng cuộc sống cũng rất thoải mái. Cô dự định cố gắng tiết kiệm tiền mua một ngôi nhà, nhưng không ngờ vừa mở mắt ra đã đến nơi này rồi.
Mà Lâm Sở Du sinh ra trong một niên đại cực kỳ thiếu thốn vật chất, từng chịu đựng cái lạnh của mùa đông, đi học vào những năm mà đất nước bắt đầu thay đổi và phải dùng đến tem phiếu để mua đồ. Sống vào thời đại này, ai ai cũng vất vả. Nhưng không dễ chịu cũng có những loại khác nhau, ví dụ như người trong thành, họ không cần làm ruộng, mỗi tháng đều có phiếu lương thực cung ứng, bình thường còn có thể nhận được phiếu thịt. Nhưng người nông thôn lại không giống vậy, mỗi ngày họ đều phải xuống ruộng làm công, nhận lương thực từ đội sản xuất đã thống nhất và cung cấp cho. Mỗi năm sản lượng được thu hoạch tốt, đội sản xuất sẽ giết heo làm thịt, phân chia thịt đến các nhà, đến lúc đó người nông dân mới có được một mẩu thịt để ăn.
Vốn dĩ cuộc sống của Lâm gia còn khá tốt, cha lâm Lâm Bảo Quốc và mẹ Lâm tên Tần Mỹ Lệ đều chịu được vất vả, mỗi ngày hai người họ đều làm mười công điểm. Đầu năm nay, đại đội trưởng vừa bình chọn cha Lâm tăng lên làm mười hai công khiến cho cả thôn hâm mộ, nhưng tiệc vui chóng tàn, trong lúc cha lâm làm công đào sông, ông bước hụt nên bị gãy chân. Mà gãy xương còn cần phải phẫu thuật, ít nhất phải chi trả mấy trăm đồng tiền. Đáng thương cho Tần Mỹ Lệ phải bỏ ra toàn bộ gia sản cũng chỉ được chín đồng tiền, không có tiền điều trị Tần Mỹ Lệ đành phải nhờ các anh em nhà mẹ đẻ kéo Lâm Bảo Quốc về nhà. Cứ thế nên chân của Lâm Bảo Quốc đã càng ngày càng nặng, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường.
Trong nhà chỉ còn một mình Tần Mỹ Lệ phải làm công nuôi mấy đứa bé, làm thế nào cũng không đủ nuôi cả nhà chứ đừng nói đến Lâm Bảo Quốc còn cần thuốc uống. Chính vì vậy mà cuộc sống của Lâm gia ngày càng khó khăn. Lâm Sở Du và em trai Lâm Thiếu An, em gái Lâm Sở Nhạc chỉ có thể đến đội sản xuất nhổ mạ giúp mẹ, để mỗi ngày được ăn cơm no.
Đội sản xuất có quy định nhổ hết đống mạ sẽ cho một khối bánh, mà một mảnh ruộng này rộng khoảng một mét, dài bảy mét, ba đứa bé đã nhổ rất lâu. Buổi sáng chỉ được húp vài ngụm cháo loãng, đến lúc này thật sự là rất đói, nhổ mạ được một khoảng thời gian thì đói gần chết. Nói đến chuyện không có cơm ăn mà đều rơi nước mắt, trong đó Lâm Sở Du lớn nhất vừa khóc vừa nói:
“Thiếu An, Sở Lạc, chị thật sự rất đói, hay là ba chị em chúng ta uống bả chuột mà chết đi cho rồi, như thế cũng có thể giúp mẹ giảm bớt gánh nặng, chúng ta cũng không cần chịu đói khổ nữa.”
Cô vừa khóc, Thiếu An và Sở Lạc cũng khóc. Hai đứa bé chụm lại tính toán, chúng nhớ đến đội sản xuất thường xuyên mua bả về bẫy chuột, hai đứa bé lén lút chạy đến lấy đi một lọ.
Mà Lâm Sở Du sinh ra trong một niên đại cực kỳ thiếu thốn vật chất, từng chịu đựng cái lạnh của mùa đông, đi học vào những năm mà đất nước bắt đầu thay đổi và phải dùng đến tem phiếu để mua đồ. Sống vào thời đại này, ai ai cũng vất vả. Nhưng không dễ chịu cũng có những loại khác nhau, ví dụ như người trong thành, họ không cần làm ruộng, mỗi tháng đều có phiếu lương thực cung ứng, bình thường còn có thể nhận được phiếu thịt. Nhưng người nông thôn lại không giống vậy, mỗi ngày họ đều phải xuống ruộng làm công, nhận lương thực từ đội sản xuất đã thống nhất và cung cấp cho. Mỗi năm sản lượng được thu hoạch tốt, đội sản xuất sẽ giết heo làm thịt, phân chia thịt đến các nhà, đến lúc đó người nông dân mới có được một mẩu thịt để ăn.
Vốn dĩ cuộc sống của Lâm gia còn khá tốt, cha lâm Lâm Bảo Quốc và mẹ Lâm tên Tần Mỹ Lệ đều chịu được vất vả, mỗi ngày hai người họ đều làm mười công điểm. Đầu năm nay, đại đội trưởng vừa bình chọn cha Lâm tăng lên làm mười hai công khiến cho cả thôn hâm mộ, nhưng tiệc vui chóng tàn, trong lúc cha lâm làm công đào sông, ông bước hụt nên bị gãy chân. Mà gãy xương còn cần phải phẫu thuật, ít nhất phải chi trả mấy trăm đồng tiền. Đáng thương cho Tần Mỹ Lệ phải bỏ ra toàn bộ gia sản cũng chỉ được chín đồng tiền, không có tiền điều trị Tần Mỹ Lệ đành phải nhờ các anh em nhà mẹ đẻ kéo Lâm Bảo Quốc về nhà. Cứ thế nên chân của Lâm Bảo Quốc đã càng ngày càng nặng, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường.
Trong nhà chỉ còn một mình Tần Mỹ Lệ phải làm công nuôi mấy đứa bé, làm thế nào cũng không đủ nuôi cả nhà chứ đừng nói đến Lâm Bảo Quốc còn cần thuốc uống. Chính vì vậy mà cuộc sống của Lâm gia ngày càng khó khăn. Lâm Sở Du và em trai Lâm Thiếu An, em gái Lâm Sở Nhạc chỉ có thể đến đội sản xuất nhổ mạ giúp mẹ, để mỗi ngày được ăn cơm no.
Đội sản xuất có quy định nhổ hết đống mạ sẽ cho một khối bánh, mà một mảnh ruộng này rộng khoảng một mét, dài bảy mét, ba đứa bé đã nhổ rất lâu. Buổi sáng chỉ được húp vài ngụm cháo loãng, đến lúc này thật sự là rất đói, nhổ mạ được một khoảng thời gian thì đói gần chết. Nói đến chuyện không có cơm ăn mà đều rơi nước mắt, trong đó Lâm Sở Du lớn nhất vừa khóc vừa nói:
“Thiếu An, Sở Lạc, chị thật sự rất đói, hay là ba chị em chúng ta uống bả chuột mà chết đi cho rồi, như thế cũng có thể giúp mẹ giảm bớt gánh nặng, chúng ta cũng không cần chịu đói khổ nữa.”
Cô vừa khóc, Thiếu An và Sở Lạc cũng khóc. Hai đứa bé chụm lại tính toán, chúng nhớ đến đội sản xuất thường xuyên mua bả về bẫy chuột, hai đứa bé lén lút chạy đến lấy đi một lọ.
Danh sách chương