----        Ngô gia và Cố gia cũng tính là mối quan hệ thân thích, quan hệ của ba người bọn họ lại tốt, khi đó Cố Chi Nghiên còn cho rằng anh ấy chỉ là có chút quan tâm đến cô em gái Ngô Ngọc Như, từ trước tới nay không có nghĩ tới khía cạnh khác, mãi đến buổi li hôn, sau nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau mới đột nhiên nhận ra.

Bây giờ nhìn thấy hai người lại xuất hiện trước mặt, cô cảm thấy nhìn bọn họ thì thật lãng phí thời gian.

Cô rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, muốn kéo người đàn ông đi ra, nhưng Ngô Ngọc Như đi trước cô một bước, trực tiếp kéo cô sang một bên hỏi: “Chị Chi Nghiên, chị thật sự kết hôn với An Tĩnh Nguyên sao?”         Giọng điệu của cô ấy lộ ra lo lắng, nhưng Cố Chi Nghiên nhìn vào sắc mặt của cô ấy lại mảy may không cảm thấy chút thiện ý nào, “Đúng, tôi kết hôn rồi.


”         Ngô Ngọc Như dừng lại, liếc nhìn An Tĩnh Nguyên ở bên, lại kéo cô ấy đi, “Chị có hồ đồ không vậy? An Tĩnh Nguyên là một tên lưu manh, trong nhà còn nghèo như vậy, chị kết hôn với anh ấy chính là tự mình nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

”         Cố Chi Nguyên lúc đầu không muốn nói nhảm với cô ấy, nhưng vừa nghe thấy giọng điệu ngứa đòn của cô ấy, khó chịu, lập tức vung tay ra, “Vì sao tôi lại kết hôn với anh ấy, chẳng phải cô là người biết rõ nhất sao?         Bị cô chất vấn, trong lòng Ngô Ngọc Như tủi thân muốn chết, bởi vì cô căn bản không phải là nguyên chủ, mà là xuyên qua cuốn sách mà tới, vừa tỉnh dậy liền phát hiện bản thân ở trong bệnh viện, mà còn là nữ chính, là một góa phụ trẻ chuẩn bị phản kích trở thành người phụ nữ mạnh mẽ.

Nếu như vậy thì cũng thôi đi, nhưng mà hết lần này đến lần khác nhận được sự giúp đỡ từ nhiều nam phụ bên ngoài, mà Triệu Khang Vân là một trong số những nam phụ đó.

Bây giờ những điều này đều không quan trọng nữa rồi, cô rất nhanh lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “Chuyện ngày đó em cũng không biết, nhưng chị hiểu lầm rồi, chúng ta là chị em tốt từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, em tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với chị được.

”         “Em cũng biết rằng bây giờ nói gì cũng đều vô dụng, nhưng mà, chị thật sự không cần vì chọc giận em mà kết hôn với An Tĩnh Nguyên, nếu không thì cả đời em sẽ không yên lòng được.

”         Cố Chi Nghiên nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch của cô ấy, cười, “Sau đó thì?”         Khuôn mặt vốn trầm lặng của cô đột nhiên mỉm cười, dòng suy nghĩ của Ngô Ngọc Như trực tiếp bị cắt ngang, những lời muốn nói liền quên sạch, qua một lúc mới chậm rãi nói:“Cho nên, chị kịp thời li hôn với An Tĩnh Nguyên đi, anh Khang Vân ở bên này, em nhất định sẽ giúp chị thuyết phục anh ấy, hai người vẫn có thể tiếp tục.


”         Cố Chi Nghiên không biết bên trong những lời cô ấy nói có bao nhiêu câu là thật lòng, nhưng mà những người đàn ông coi thường cô dưới danh nghĩa làm điều tốt cho cô, cô không chịu được nữa.

“Ngô Ngọc Như, cô có bệnh sao?”Cô lạnh lùng nói, “Cô cướp mất người chồng trước của tôi vào ngày kết hôn, bây giờ lại muốn tôi li hôn, cô có phải là không muốn tôi sống tốt phải không?”         Âm thanh mà cô nói ra có chút to, đám người qua đường đều đổ dồn ánh mắt vào người họ, Ngô Ngọc Như xấu hổ dừng lại, vội vàng giải thích: “Không phải, chị Chi Nghiên, em trước nay chưa từng tranh giành anh Khang Vân, chỉ cần chị bằng lòng, bây giờ anh ấy vẫn là của chị.

”         Những lời nói không biết xấu hổ khiến cho Cố Chi Nghiên vô cùng tức giận, cô nghiến răng lạnh lùng đáp:“Không cần, người đàn ông đó tặng cho cô,  nếu như cô thật sự muốn tốt cho tôi, thì sau này cô cùng với Triệu Khang Vân đừng xuất hiện trước mặt tôi, kẻo tôi nhìn vào mà thấy buồn nôn.


”         Cô nói xong liền tiến lên một bước, trực tiếp chạy đến bên An Tĩnh Nguyên.

Ngô Ngọc Như không bằng lòng đi theo, An Tĩnh Nguyên tiến lên hai bước, vươn tay ngăn cô ấy lại, lạnh lùng đáp:“Ngô Ngọc Như, cô xong chưa?”         Ánh mắt của người đàn ông lành lạnh, ngữ khí hung dữ, dọa Ngô Ngọc Như khiếp sợ, trực tiếp lùi về sau hai bước.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện