Bây giờ nghĩ lại thì… quả nhiên là ông trời không phụ người chịu khó, chỉ cần công lực đủ thâm hậu, ước mơ có thể thành sự thật.
Ước mơ gì? Làm một con cá muối xinh đẹp ăn no đợi chết đó!
Nhưng cha mẹ bằng lòng cho một đứa con gái ruột như cô lên cấp ba sống cuộc sống làm cá muối cũng không có nghĩa cũng sẽ đồng ý cho Lý Nhị Nha lên cấp ba, dù sao… cha mẹ cô không những là một người thiên vị mà còn hơi keo kiệt, còn có hơi trọng nam khinh nữ nữa.
Chuyện này nếu như đặt vào trước khi Lý Thanh Lê đọc quyển tiểu thuyết đó, phỏng chừng cô cũng cảm thấy không sao cả, không học thì không học thôi, hơn nữa trong nhà có tận mười đứa trẻ, tất cả đều đi học áp lực lại quá lớn.
Nhưng sau khi cô đọc quyển tiểu thuyết đó, biết kỳ thi đại học sẽ khôi phục, người đi học sẽ có một tương lai gian nan nhưng lại có ánh sáng.
Lý Thanh Lê đẩy tay bà Điêu ra, bước đến bên cạnh ôm vai Lý Nhị Nha, cúi đầu hỏi từng câu từng chữ: “Nhị Nha, bây giờ cả nhà chúng ta đều ở đây, cháu dũng cảm nói ra, cháu có muốn học cấp ba không?”
“Cháu…” Lý Nhị Nha cũng không dám ngẩng đầu, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt lại.
Lưu Ngọc Hân giục cô bé: “Chính Bình, em mau nói đi! Nói em muốn học cấp ba! Đây cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì! Hôm qua khi em nói với cô không phải còn khóc sao?”
Anh hai Lý đứng dậy khỏi ghế trúc, chiều cao của anh ta chừng một mét bảy sáu, đại khái cao hơn Lý Thanh Lê bảy tám phân, dáng người cũng không gầy yếu, khi đứng bên cạnh vẫn rất có cảm giác áp lực.
“Em gái, bọn anh đang nói chính sự, em đừng làm loạn nữa!”
Chị hai Lý ở phía sau lén nhéo Lý Nhị Nha: “Qua vài năm nữa là làm mai rồi, học cái gì mà học! Suy nghĩ cũng ngang tàng quá nhỉ!”
Lý Thanh Lê nghe hai vợ chồng này nói chuyện mà tức tối, tại sao? Vì trong tiểu thuyết anh hai cô thích rượu chè thích bài bạc, vì Nhị Nha là một đứa con gái nên anh ta cũng mặc kệ con bé, sau này anh hai chường mặt đi cầu xin anh năm dẫn anh ta đi làm ăn, kết quả kiếm được chút tiền cả người đã không có chừng mực, bài càng đánh càng lớn, rượu càng uống càng không nhiều, loạn đến mức cuối cùng tán gia bại sản, vợ chồng ly tán, cơ thể cũng sa sút, chưa đến năm mươi đã về chầu trời.
Nhìn chung cả đời này của anh ta không hiếu thuận cha mẹ tử tế, không phải một người chồng đạt tiêu chuẩn, đối xử với con gái không hết trách nhiệm, thất bại đến cực điểm!
Còn cả chị hai cô nữa, trước mặt và sau lưng người là hai bộ mặt, trước mặt người thì khúm núm cả ngày than thở, sau lưng người thì lại trút hết giận lên người Nhị Nha, hở tí là đánh mắng, còn đặc biệt tìm chỗ không ai nhìn thấy mà ra tay cấu con bé, nếu không phải trong tiểu thuyết viết Nhị Nha trưởng thành rồi không muốn về nhà gặp cha mẹ, trong lòng có bóng ma thì cô cũng không biết còn có chuyện này.
Cho dù là bản thân cô chưa làm mẹ, ở trong tiểu thuyết còn là một nhân vật phản diện cực phẩm nhưng cô cũng sẽ không ra tay với một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, huống chi còn là con gái ruột của mình? Không chỉ như vậy, chị hai cô còn bị ám ảnh bởi chuyện uống thuốc sinh con này, bắt đầu từ lúc Nhị Nha hai tuổi cô ta đã đi khắp nơi tìm kiếm các phương thuốc cổ truyền địa phương khác nhau, đắt hay rẻ đều lấy hết. Tiền của phòng hai không phải cô ta dùng để mua thuốc thì chính là để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cho nên hiển nhiên Nhị Nha không lên được cấp ba.
Sau này chị hai cô một đi không trở lại trên con đường tự tìm đường chết, phòng hai kiếm tiền, anh hai thì cầm tiền đi cá cược uống rượu, còn chị hai cô thì sao, đương nhiên là tiếp tục mua thuốc, mua càng nhiều thuốc hơn, tiếp tục trợ cấp cho nhà mẹ đẻ cũng trợ cấp càng nhiều tiền hơn, hiển nhiên hai vợ chồng không để lại cho con gái ruột một xu nào, gia sản cũng vèo vèo hết nhẵn.
Sau này anh hai và chị hai cô lớn tuổi rồi, cơ thể của hai người đều rất kém, cuối cùng còn phải dựa vào Nhị Nha chăm sóc, dù sao chuyện tốt Nhị Nha cũng chẳng có lấy một phần, còn bị làm lỡ tương lai, hai vợ chồng lớn tuổi rồi còn muốn cô bé hầu hạ, dựa vào cái gì?
Ước mơ gì? Làm một con cá muối xinh đẹp ăn no đợi chết đó!
Nhưng cha mẹ bằng lòng cho một đứa con gái ruột như cô lên cấp ba sống cuộc sống làm cá muối cũng không có nghĩa cũng sẽ đồng ý cho Lý Nhị Nha lên cấp ba, dù sao… cha mẹ cô không những là một người thiên vị mà còn hơi keo kiệt, còn có hơi trọng nam khinh nữ nữa.
Chuyện này nếu như đặt vào trước khi Lý Thanh Lê đọc quyển tiểu thuyết đó, phỏng chừng cô cũng cảm thấy không sao cả, không học thì không học thôi, hơn nữa trong nhà có tận mười đứa trẻ, tất cả đều đi học áp lực lại quá lớn.
Nhưng sau khi cô đọc quyển tiểu thuyết đó, biết kỳ thi đại học sẽ khôi phục, người đi học sẽ có một tương lai gian nan nhưng lại có ánh sáng.
Lý Thanh Lê đẩy tay bà Điêu ra, bước đến bên cạnh ôm vai Lý Nhị Nha, cúi đầu hỏi từng câu từng chữ: “Nhị Nha, bây giờ cả nhà chúng ta đều ở đây, cháu dũng cảm nói ra, cháu có muốn học cấp ba không?”
“Cháu…” Lý Nhị Nha cũng không dám ngẩng đầu, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt lại.
Lưu Ngọc Hân giục cô bé: “Chính Bình, em mau nói đi! Nói em muốn học cấp ba! Đây cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì! Hôm qua khi em nói với cô không phải còn khóc sao?”
Anh hai Lý đứng dậy khỏi ghế trúc, chiều cao của anh ta chừng một mét bảy sáu, đại khái cao hơn Lý Thanh Lê bảy tám phân, dáng người cũng không gầy yếu, khi đứng bên cạnh vẫn rất có cảm giác áp lực.
“Em gái, bọn anh đang nói chính sự, em đừng làm loạn nữa!”
Chị hai Lý ở phía sau lén nhéo Lý Nhị Nha: “Qua vài năm nữa là làm mai rồi, học cái gì mà học! Suy nghĩ cũng ngang tàng quá nhỉ!”
Lý Thanh Lê nghe hai vợ chồng này nói chuyện mà tức tối, tại sao? Vì trong tiểu thuyết anh hai cô thích rượu chè thích bài bạc, vì Nhị Nha là một đứa con gái nên anh ta cũng mặc kệ con bé, sau này anh hai chường mặt đi cầu xin anh năm dẫn anh ta đi làm ăn, kết quả kiếm được chút tiền cả người đã không có chừng mực, bài càng đánh càng lớn, rượu càng uống càng không nhiều, loạn đến mức cuối cùng tán gia bại sản, vợ chồng ly tán, cơ thể cũng sa sút, chưa đến năm mươi đã về chầu trời.
Nhìn chung cả đời này của anh ta không hiếu thuận cha mẹ tử tế, không phải một người chồng đạt tiêu chuẩn, đối xử với con gái không hết trách nhiệm, thất bại đến cực điểm!
Còn cả chị hai cô nữa, trước mặt và sau lưng người là hai bộ mặt, trước mặt người thì khúm núm cả ngày than thở, sau lưng người thì lại trút hết giận lên người Nhị Nha, hở tí là đánh mắng, còn đặc biệt tìm chỗ không ai nhìn thấy mà ra tay cấu con bé, nếu không phải trong tiểu thuyết viết Nhị Nha trưởng thành rồi không muốn về nhà gặp cha mẹ, trong lòng có bóng ma thì cô cũng không biết còn có chuyện này.
Cho dù là bản thân cô chưa làm mẹ, ở trong tiểu thuyết còn là một nhân vật phản diện cực phẩm nhưng cô cũng sẽ không ra tay với một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, huống chi còn là con gái ruột của mình? Không chỉ như vậy, chị hai cô còn bị ám ảnh bởi chuyện uống thuốc sinh con này, bắt đầu từ lúc Nhị Nha hai tuổi cô ta đã đi khắp nơi tìm kiếm các phương thuốc cổ truyền địa phương khác nhau, đắt hay rẻ đều lấy hết. Tiền của phòng hai không phải cô ta dùng để mua thuốc thì chính là để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cho nên hiển nhiên Nhị Nha không lên được cấp ba.
Sau này chị hai cô một đi không trở lại trên con đường tự tìm đường chết, phòng hai kiếm tiền, anh hai thì cầm tiền đi cá cược uống rượu, còn chị hai cô thì sao, đương nhiên là tiếp tục mua thuốc, mua càng nhiều thuốc hơn, tiếp tục trợ cấp cho nhà mẹ đẻ cũng trợ cấp càng nhiều tiền hơn, hiển nhiên hai vợ chồng không để lại cho con gái ruột một xu nào, gia sản cũng vèo vèo hết nhẵn.
Sau này anh hai và chị hai cô lớn tuổi rồi, cơ thể của hai người đều rất kém, cuối cùng còn phải dựa vào Nhị Nha chăm sóc, dù sao chuyện tốt Nhị Nha cũng chẳng có lấy một phần, còn bị làm lỡ tương lai, hai vợ chồng lớn tuổi rồi còn muốn cô bé hầu hạ, dựa vào cái gì?
Danh sách chương