Buổi trưa Lý Thanh Lê mới chọc Hoàng Quảng Linh tức phát khóc, lần này lại chọc chị hai Lý tức phát khóc, số lần nhiều cũng quen rồi nên trực tiếp bỏ qua, lại mở miệng: “Về phần anh ba…”
Cậu ba Lý cướp lời, cười tươi rạng rỡ: “Về phần anh ba của em hả, đương nhiên là một người con trai tốt, anh trai tốt, chồng tốt, cha tốt, hiếu thuận, cần mẫn, tiết kiệm tuyệt vời rồi…”
“Không biết xấu hổ, rất gian xảo!” Lý Thanh Lê vạch trần anh ta một cách không hề nương tình.
Cậu ba Lý và cậu năm Lý Thành Dương là hai người có ngũ quan phát triển nhất trong năm anh em, một đôi mắt hoa đào long lanh nước lúc này đang lóe ra tia sáng: “Em gái, em nói lời này làm tổn thương anh ba quá. Anh biết tiểu tử Vương Húc Đông đó làm em buồn nhưng em trút giận lên người các anh nhà mình có phải không được tốt cho lắm rồi hay không?”
Chị ba Lý vội vàng đứng phía sau cậu ba Lý, còn nôn nóng hơn cả so với mình bị oan, hung dữ như bảo vệ con, nói: “Em gái, em nói chuyện cũng phải dựa vào lương tâm đi chứ! Anh ba em gian trá chỗ nào? Anh ba em hiếu thuận với cha mẹ, chăm sóc anh chị em, còn vất vả nuôi lớn ba đứa con trai, em nhìn toàn bộ đội sản xuất có mấy người chịu khó thành thật hơn anh ba em? Em nói lời này chị là người đầu tiên không đồng ý!”
Cậu ba Lý quay đầu ngắt lời một cách bất đắc dĩ: “Mỹ Quyên, anh không tức, em tức cái gì? Em gái chỉ thẳng tính chứ không có ác ý, lớn rồi thì hiểu chuyện đi.”
Lý Thanh Lê vẫn không ngắt cuộc đối thoại của hai vợ chồng, vì trong tiểu thuyết, anh ba Lý Thành Cát của cô là người khôn khéo nhất trong nhà họ Lý, anh ta và chị ba Lý cũng là phu xướng phụ tùy, cuối cùng lợi ích có mà danh tiếng cũng có luôn.
Nhưng chính người khôn khéo như vậy lại cứ cố tình không suy nghĩ theo đường ngay lối phải, thích giở trò khôn vặt với người ta, người như vậy đã định trước không có duyên với thành công.
Lý Thanh Lê khoanh tay, nhìn hai vợ chồng biểu diễn với vẻ cười như không cười, hai vợ chồng cậu ba Lý đều bị nhìn đến mất tự nhiên, lúc này cô mới buông cánh tay, mỉm cười bảo: “Anh ba, đầu óc em gái anh ngu dốt, anh nói quá nhiều em cũng nghe không hiểu đâu. Em chỉ muốn biết một chuyện tháng trước anh tới huyện, đồ mà cậu cả cho nhà mình đâu?”
Ngược lại đây không phải nội dung viết rõ ràng trong tiểu thuyết mà là Lý Thanh Lê dựa vào miêu tả trong tiểu thuyết cộng thêm suy đoán của mình, vì anh ba của cô biết chữ cùng lắm là biết tính sổ, lớn lên tốt lại biết ăn nói, cho nên mẹ cô cũng sẽ gọi anh ba cô đi vào huyện mua đồ và làm việc, hoặc là đi tới nhà cậu cả trong thành phố đưa rau dưa hoa quả gì đó, số lần nhiều nên Lý Thanh Lê phát hiện ra có một chỗ kỳ lạ. Ví dụ như mấy ngày anh ba trở về đó nụ cười trên mặt chị ba sẽ nhiều hơn một chút, ba anh em Nhị Bảo Tam Bảo Ngũ Bảo cũng có chút lén lút, nhưng Lý Thanh Lê chưa bao giờ từng nghĩ sâu về chuyện này.
Nhưng dựa theo trong tiểu thuyết viết, anh ba của cô biết vơ vét tiền nhất, trong cuộc sống bủn xỉn còn chưa tính, mỗi lần anh ta lên huyện đều sẽ tới nhà cậu cả ăn cơm, không những bớt tiền và phiếu lương mà còn có thể có được ít tiền, phiếu lương, thịt thà, điểm tâm từ nhà cậu cả. Bà Điêu biết thì anh ta sẽ giấu ít một chút, không biết đương nhiên đều sẽ rơi hết vào trong túi riêng, điểm tâm ăn chín đều chia cho gia đình riêng của mình, thời gian dài như vậy, anh ta cũng lén lút tích được không ít tiền và phiếu lương.
Lý Thanh Lê vừa nói ra lời này, cậu ba Lý còn chưa kịp phản ứng thì bà Điêu đã gân cổ lên “a” một tiếng, sau đó xông qua tung một trận quyền lên cơ thể chắc chắn của cậu ba Lý: “Đồ không có lương tâm nhà mày, cậu cả mày cho mẹ mày đồ mà mày cũng giấu, mày còn là con người không? Sao tao lại nuôi cái đám lương tâm chó gặm, ăn cây táo rào cây sung như tụi mày chứ, hôm nay tao phải đánh chết thằng súc sinh nhà mày!”
Bà Điêu phát hiện ra tối nay không phải cuộc họp gia đình mà nên gọi là đại hội khiến mẹ tức chết mới đúng.
Ông Lý và con trai con dâu nhao nhao đi qua kéo bà Điêu khuyên giải, trong phòng khách nhà họ Lý loạn như nồi cám heo.
Cậu tư Lý lười nhất thấy ba anh trên đầu còn ở đây nên không cố gắng chen vào can ngăn làm gì, kết quả vừa quay đầu qua lại đối diện với ánh mắt ba phần phức tạp, bốn phần đồng cảm, còn có bốn phần một lời khó nói hết của Lý Thanh Lê.
“Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh em sẽ sợ đó!” Cậu tư Lý dáng người cao lớn ôm chặt cánh tay, theo bản năng lùi về nửa bước.
Cậu ba Lý cướp lời, cười tươi rạng rỡ: “Về phần anh ba của em hả, đương nhiên là một người con trai tốt, anh trai tốt, chồng tốt, cha tốt, hiếu thuận, cần mẫn, tiết kiệm tuyệt vời rồi…”
“Không biết xấu hổ, rất gian xảo!” Lý Thanh Lê vạch trần anh ta một cách không hề nương tình.
Cậu ba Lý và cậu năm Lý Thành Dương là hai người có ngũ quan phát triển nhất trong năm anh em, một đôi mắt hoa đào long lanh nước lúc này đang lóe ra tia sáng: “Em gái, em nói lời này làm tổn thương anh ba quá. Anh biết tiểu tử Vương Húc Đông đó làm em buồn nhưng em trút giận lên người các anh nhà mình có phải không được tốt cho lắm rồi hay không?”
Chị ba Lý vội vàng đứng phía sau cậu ba Lý, còn nôn nóng hơn cả so với mình bị oan, hung dữ như bảo vệ con, nói: “Em gái, em nói chuyện cũng phải dựa vào lương tâm đi chứ! Anh ba em gian trá chỗ nào? Anh ba em hiếu thuận với cha mẹ, chăm sóc anh chị em, còn vất vả nuôi lớn ba đứa con trai, em nhìn toàn bộ đội sản xuất có mấy người chịu khó thành thật hơn anh ba em? Em nói lời này chị là người đầu tiên không đồng ý!”
Cậu ba Lý quay đầu ngắt lời một cách bất đắc dĩ: “Mỹ Quyên, anh không tức, em tức cái gì? Em gái chỉ thẳng tính chứ không có ác ý, lớn rồi thì hiểu chuyện đi.”
Lý Thanh Lê vẫn không ngắt cuộc đối thoại của hai vợ chồng, vì trong tiểu thuyết, anh ba Lý Thành Cát của cô là người khôn khéo nhất trong nhà họ Lý, anh ta và chị ba Lý cũng là phu xướng phụ tùy, cuối cùng lợi ích có mà danh tiếng cũng có luôn.
Nhưng chính người khôn khéo như vậy lại cứ cố tình không suy nghĩ theo đường ngay lối phải, thích giở trò khôn vặt với người ta, người như vậy đã định trước không có duyên với thành công.
Lý Thanh Lê khoanh tay, nhìn hai vợ chồng biểu diễn với vẻ cười như không cười, hai vợ chồng cậu ba Lý đều bị nhìn đến mất tự nhiên, lúc này cô mới buông cánh tay, mỉm cười bảo: “Anh ba, đầu óc em gái anh ngu dốt, anh nói quá nhiều em cũng nghe không hiểu đâu. Em chỉ muốn biết một chuyện tháng trước anh tới huyện, đồ mà cậu cả cho nhà mình đâu?”
Ngược lại đây không phải nội dung viết rõ ràng trong tiểu thuyết mà là Lý Thanh Lê dựa vào miêu tả trong tiểu thuyết cộng thêm suy đoán của mình, vì anh ba của cô biết chữ cùng lắm là biết tính sổ, lớn lên tốt lại biết ăn nói, cho nên mẹ cô cũng sẽ gọi anh ba cô đi vào huyện mua đồ và làm việc, hoặc là đi tới nhà cậu cả trong thành phố đưa rau dưa hoa quả gì đó, số lần nhiều nên Lý Thanh Lê phát hiện ra có một chỗ kỳ lạ. Ví dụ như mấy ngày anh ba trở về đó nụ cười trên mặt chị ba sẽ nhiều hơn một chút, ba anh em Nhị Bảo Tam Bảo Ngũ Bảo cũng có chút lén lút, nhưng Lý Thanh Lê chưa bao giờ từng nghĩ sâu về chuyện này.
Nhưng dựa theo trong tiểu thuyết viết, anh ba của cô biết vơ vét tiền nhất, trong cuộc sống bủn xỉn còn chưa tính, mỗi lần anh ta lên huyện đều sẽ tới nhà cậu cả ăn cơm, không những bớt tiền và phiếu lương mà còn có thể có được ít tiền, phiếu lương, thịt thà, điểm tâm từ nhà cậu cả. Bà Điêu biết thì anh ta sẽ giấu ít một chút, không biết đương nhiên đều sẽ rơi hết vào trong túi riêng, điểm tâm ăn chín đều chia cho gia đình riêng của mình, thời gian dài như vậy, anh ta cũng lén lút tích được không ít tiền và phiếu lương.
Lý Thanh Lê vừa nói ra lời này, cậu ba Lý còn chưa kịp phản ứng thì bà Điêu đã gân cổ lên “a” một tiếng, sau đó xông qua tung một trận quyền lên cơ thể chắc chắn của cậu ba Lý: “Đồ không có lương tâm nhà mày, cậu cả mày cho mẹ mày đồ mà mày cũng giấu, mày còn là con người không? Sao tao lại nuôi cái đám lương tâm chó gặm, ăn cây táo rào cây sung như tụi mày chứ, hôm nay tao phải đánh chết thằng súc sinh nhà mày!”
Bà Điêu phát hiện ra tối nay không phải cuộc họp gia đình mà nên gọi là đại hội khiến mẹ tức chết mới đúng.
Ông Lý và con trai con dâu nhao nhao đi qua kéo bà Điêu khuyên giải, trong phòng khách nhà họ Lý loạn như nồi cám heo.
Cậu tư Lý lười nhất thấy ba anh trên đầu còn ở đây nên không cố gắng chen vào can ngăn làm gì, kết quả vừa quay đầu qua lại đối diện với ánh mắt ba phần phức tạp, bốn phần đồng cảm, còn có bốn phần một lời khó nói hết của Lý Thanh Lê.
“Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh em sẽ sợ đó!” Cậu tư Lý dáng người cao lớn ôm chặt cánh tay, theo bản năng lùi về nửa bước.
Danh sách chương