Trong phòng Lý Thanh Lê, ông Lý và bà Điêu ngồi trên giường, Lý Thanh Lê đứng đối diện với hai ông bà, gương mặt trắng trẻo mịn màng rất nghiêm túc, trong đôi mắt to lúng liếng cũng chứa đựng vẻ nghiêm túc và trịnh trọng, cô nói lại đầu đuôi ngọn ngành giấc mơ và những phát hiện hôm nay cho hai ông bà.
Chẳng qua còn chưa đợi cô nói xong thì tiếng ngáy khò khò của ông Lý đã vang lên, người cũng nghiêng tới dựa lên người bà Điêu, vậy mà lại ngủ mất.
Gương mặt trắng trẻo của Lý Thanh Lê hơi ửng hồng, nói với vẻ bất mãn: “Mẹ, mẹ nhìn cha con đi! Con đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”
Bà Điêu đặt ông Lý nằm xuống, lại dùng quạt hương bồ quạt gió cho con gái, cười ha ha và bảo: “Khi cha con ra đời quên mang mất não, cho dù trời có sụp xuống cũng không thể không ngủ, con nói ông ấy làm gì, nói cũng chỉ tổ phí nước bọt, ông ấy quản cũng có tác dụng gì đâu?”
“Vậy mẹ, tại sao ngày trước mẹ lại gả cho cha con?”
Bà Điêu đáp mà chẳng thèm nghĩ ngợi: “Khi còn trẻ cha con lớn lên tuấn tú biết bao! Còn nữa, trong nhà có một mình mẹ có đầu óc là đủ rồi, nhiều cái đầu có thể có tác dụng gì, để nhắm rượu sao?”
Lý Thanh Lê: Cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái nhưng lại không nói ra được.
“Mẹ, con sắp bị mẹ đánh lạc hướng rồi đấy, con nói nhiều như vậy rốt cuộc mẹ có nghe lọt tai không? Sao mẹ không lo lắng, không sợ hãi chút nào vậy?”
“Tiểu Lục, chắc chắn gần đây con mệt quá rồi, chúng ta còn đang sống sờ sờ ra đó, sao lại nói chúng ta đang sống trong một quyển tiểu thuyết được chứ? Đây là mẹ con nghe mới không cười chê con, chứ con đi nói với mấy anh trai xem, đảm bảo bị cười cho thối mũi!”
Lý Thanh Lê không phục: “Vậy chuyện Vương Húc Đông và nhật ký mẹ nói thế nào?”
“Mẹ nói rồi, là do con mệt quá nên đầu óc mơ hồ, chuyện trong quyển nhật ký con chắc chắn đã tận mắt nhìn thấy cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy, về phần tên tiểu súc sinh đó…” Bà Điêu im lặng một lúc, đôi mắt sáng ngời, phát thề: “Chắc chắn ông trời có mắt, phù hộ con sớm nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta một chút, không còn bị lừa nữa.”
Lý Thanh Lê: “…”
“Con gái ngoan, con đi vào phòng cha mẹ ngủ một giấc đi, tối mẹ sẽ làm trứng gà đường đỏ cho con bồi bổ. Sau này những lời vừa rồi đừng nói ra ngoài, nhé? Lỡ như có người ăn no rửng mỡ báo cáo chúng ta mê tín phong kiến thì phải làm sao? Đừng nói với các anh các chị con, chị ba con là đứa miệng rộng, cô ta biết là cả đội sản xuất đều biết!”
Lý Thanh Lê thấy cha mẹ một người thì ngủ khò khò, một người thì không mảy may đả động gì, còn cảm thấy đầu óc mình hồ đồ lại cực kỳ bất đắc dĩ.
Cô chỉ muốn nói cho bọn họ chân tướng đơn giản nhưng sao lại không có người tin? Bỏ đi, bọn họ không tin thì không tin, đợi anh năm về kết đối tượng với Tô Nhân thì bọn họ sẽ tin thôi. Trước lúc đó gánh nặng thúc giục người nhà, thay đổi vận mệnh của nhà họ Lý sẽ rơi lên vai Lý Thanh Lê cô!
Quả nhiên năng lực càng lớn thì trọng trách càng lớn!
Lý Thanh Lê đi sang phòng bên cạnh của hai vợ chồng bà Điêu nằm xuống, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại quỹ đạo sinh mệnh và kết cục của cha mẹ, các anh chị trong tiểu thuyết, còn có chuyện trọng đại mà trong tiểu thuyết viết đều phải cầm bút ghi lại, bằng không cô sợ đầu óc bị tác giả viết một chữ “ngu” này của mình đến ngày mai là quên sạch hết.
Cuộc đời của ông Lý thì cô nhớ một nửa, sau đó… không còn sau đó nữa, một giấc này cô ngủ rất ngon, ngay cả bản thân vừa thất tình cũng quên mất.
Buổi chiều hiển nhiên Lý Thanh Lê không đi làm, người nhà họ Lý vội về đến nhà trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi.
Màn đêm phủ xuống, trên bàn khách nhà họ Lý bày mâm cơm, thắp đèn dầu, cả gia đình lớn quây quần dưới ánh đèn mờ ảo ăn cơm tối.
Đèn dầu ăn dầu, bà Điêu thúc giục với vẻ mất kiên nhẫn giống như thường ngày: “Lý Nhị Nha, cháu ăn cơm hay là nếm cơm thế? Mau nuốt cho bà!”
“Lý Nhị Bảo, kiếp trước có phải cháu là quỷ chết đói đầu thai không, hai bát cháo còn muốn ăn thêm, cháu dứt khoát nấu luôn bà già này làm món ăn cho cháu đi…”
Đám người nhà họ Lý đã sớm quen với cái miệng này của bà Điêu, ăn thức ăn, uống cháo với tinh thần gần như là bình tĩnh dưới đòn tấn công nước miếng điên cuồng loạn xạ của bà ta.
Cơm tối gần xong, Lý Thanh Lê đặt bát đũa xuống, hắng giọng, đột nhiên bảo: “Cha mẹ, các anh các chị, nhân lúc mọi người đều ở đây, con có vài câu muốn nói.”
Chẳng qua còn chưa đợi cô nói xong thì tiếng ngáy khò khò của ông Lý đã vang lên, người cũng nghiêng tới dựa lên người bà Điêu, vậy mà lại ngủ mất.
Gương mặt trắng trẻo của Lý Thanh Lê hơi ửng hồng, nói với vẻ bất mãn: “Mẹ, mẹ nhìn cha con đi! Con đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”
Bà Điêu đặt ông Lý nằm xuống, lại dùng quạt hương bồ quạt gió cho con gái, cười ha ha và bảo: “Khi cha con ra đời quên mang mất não, cho dù trời có sụp xuống cũng không thể không ngủ, con nói ông ấy làm gì, nói cũng chỉ tổ phí nước bọt, ông ấy quản cũng có tác dụng gì đâu?”
“Vậy mẹ, tại sao ngày trước mẹ lại gả cho cha con?”
Bà Điêu đáp mà chẳng thèm nghĩ ngợi: “Khi còn trẻ cha con lớn lên tuấn tú biết bao! Còn nữa, trong nhà có một mình mẹ có đầu óc là đủ rồi, nhiều cái đầu có thể có tác dụng gì, để nhắm rượu sao?”
Lý Thanh Lê: Cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái nhưng lại không nói ra được.
“Mẹ, con sắp bị mẹ đánh lạc hướng rồi đấy, con nói nhiều như vậy rốt cuộc mẹ có nghe lọt tai không? Sao mẹ không lo lắng, không sợ hãi chút nào vậy?”
“Tiểu Lục, chắc chắn gần đây con mệt quá rồi, chúng ta còn đang sống sờ sờ ra đó, sao lại nói chúng ta đang sống trong một quyển tiểu thuyết được chứ? Đây là mẹ con nghe mới không cười chê con, chứ con đi nói với mấy anh trai xem, đảm bảo bị cười cho thối mũi!”
Lý Thanh Lê không phục: “Vậy chuyện Vương Húc Đông và nhật ký mẹ nói thế nào?”
“Mẹ nói rồi, là do con mệt quá nên đầu óc mơ hồ, chuyện trong quyển nhật ký con chắc chắn đã tận mắt nhìn thấy cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy, về phần tên tiểu súc sinh đó…” Bà Điêu im lặng một lúc, đôi mắt sáng ngời, phát thề: “Chắc chắn ông trời có mắt, phù hộ con sớm nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta một chút, không còn bị lừa nữa.”
Lý Thanh Lê: “…”
“Con gái ngoan, con đi vào phòng cha mẹ ngủ một giấc đi, tối mẹ sẽ làm trứng gà đường đỏ cho con bồi bổ. Sau này những lời vừa rồi đừng nói ra ngoài, nhé? Lỡ như có người ăn no rửng mỡ báo cáo chúng ta mê tín phong kiến thì phải làm sao? Đừng nói với các anh các chị con, chị ba con là đứa miệng rộng, cô ta biết là cả đội sản xuất đều biết!”
Lý Thanh Lê thấy cha mẹ một người thì ngủ khò khò, một người thì không mảy may đả động gì, còn cảm thấy đầu óc mình hồ đồ lại cực kỳ bất đắc dĩ.
Cô chỉ muốn nói cho bọn họ chân tướng đơn giản nhưng sao lại không có người tin? Bỏ đi, bọn họ không tin thì không tin, đợi anh năm về kết đối tượng với Tô Nhân thì bọn họ sẽ tin thôi. Trước lúc đó gánh nặng thúc giục người nhà, thay đổi vận mệnh của nhà họ Lý sẽ rơi lên vai Lý Thanh Lê cô!
Quả nhiên năng lực càng lớn thì trọng trách càng lớn!
Lý Thanh Lê đi sang phòng bên cạnh của hai vợ chồng bà Điêu nằm xuống, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại quỹ đạo sinh mệnh và kết cục của cha mẹ, các anh chị trong tiểu thuyết, còn có chuyện trọng đại mà trong tiểu thuyết viết đều phải cầm bút ghi lại, bằng không cô sợ đầu óc bị tác giả viết một chữ “ngu” này của mình đến ngày mai là quên sạch hết.
Cuộc đời của ông Lý thì cô nhớ một nửa, sau đó… không còn sau đó nữa, một giấc này cô ngủ rất ngon, ngay cả bản thân vừa thất tình cũng quên mất.
Buổi chiều hiển nhiên Lý Thanh Lê không đi làm, người nhà họ Lý vội về đến nhà trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi.
Màn đêm phủ xuống, trên bàn khách nhà họ Lý bày mâm cơm, thắp đèn dầu, cả gia đình lớn quây quần dưới ánh đèn mờ ảo ăn cơm tối.
Đèn dầu ăn dầu, bà Điêu thúc giục với vẻ mất kiên nhẫn giống như thường ngày: “Lý Nhị Nha, cháu ăn cơm hay là nếm cơm thế? Mau nuốt cho bà!”
“Lý Nhị Bảo, kiếp trước có phải cháu là quỷ chết đói đầu thai không, hai bát cháo còn muốn ăn thêm, cháu dứt khoát nấu luôn bà già này làm món ăn cho cháu đi…”
Đám người nhà họ Lý đã sớm quen với cái miệng này của bà Điêu, ăn thức ăn, uống cháo với tinh thần gần như là bình tĩnh dưới đòn tấn công nước miếng điên cuồng loạn xạ của bà ta.
Cơm tối gần xong, Lý Thanh Lê đặt bát đũa xuống, hắng giọng, đột nhiên bảo: “Cha mẹ, các anh các chị, nhân lúc mọi người đều ở đây, con có vài câu muốn nói.”
Danh sách chương