Phương Á Phân đáp:"Đều nghe theo lời con gái.
""Mẹ ơi, mẹ thật tốt.
" Bạch Lộ cảm động, ôm lấy Phương Á Phân một cái.
Ăn cơm tối xong, Tiền Quyên là người không đi làm cho nên rửa bát.
Bạch Lộ vẫy tay với Vương Hữu Vọng, Vương Hữu Vọng vui vẻ đi theo:"Chị gọi em à?""Vào phòng đi.
" Bạch Lộ nói.
"Vâng.
" Vương Hữu Vọng mới mười ba tuổi, còn là trẻ con.
Bạch Lộ lấy ra hai quả táo, một nắm kẹo sữa thỏ trắng, còn có mấy viên socola nhân rượu, hai túi bánh quy Khúc Kỳ, nhét vào trong tay Vương Hữu Vọng:"Cho em.
""Chị?" Vương Hữu Vọng nhìn thấy, không khỏi nuốt nước bọt, nhưng cậu bé rất ngoan, không định lấy đồ của chị gái, bởi vì họ mới quen biết nhau.
Bạch Lộ thấy Vương Hữu Vọng ngập ngừng, bèn nói:"Chị chiếm phòng của em, đây là chị bồi thường cho em, huống hồ em là em trai, chị gái cho em đồ ăn cũng là việc nên làm, cảm ơn em đã nhường phòng lại cho chị.
"Vương Hữu Vọng cười lắc đầu:"Chị là con gái, phải ở phòng mới, mấy thứ này chị cứ cất đi để ăn, em là con trai, không thích… không thích ăn mấy thứ này.
"Đúng là một cậu bé ngốc nghếch vô tư.
Bạch Lộ đẩy cậu bé ra khỏi phòng:"Được rồi, chị muốn đi tắm.
"Vương Hữu Vọng nhìn đồ trong lòng, lại nhìn chị gái, sau đó cầm đồ về phòng mình.
Chỗ tắm rửa của người nhà họ Vương nằm ở phía sau nhà bếp, một góc nhỏ trong nhà bếp được ngăn ra chuyên dùng để tắm rửa, sau khi tắm xong, nước sẽ chảy từ ống trúc ở trong góc ra ngoài.
Bạch Lộ đổ nước nóng vào thùng gỗ, lấy bánh xà phòng ra, chai sữa tắm quá lớn, dễ bị phát hiện, nên cô chỉ dùng bánh xà phòng.
Cô xoa xà phòng tạo bọt, rồi dùng khăn tắm kì cọ cả người, dùng gáo múc nước dội sạch, lấy khăn bông lau khô người, mặc quần áp vào.
Cô mặc quần áo màu đen làm bằng vải bông, kiểu dáng đơn giản, vì đều là màu đen nên cũng sẽ không quá gây chú ý.
Người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ nghĩ đây là trang phục của thành phố lớn.
Lúc đi tắm, Bạch Lộ tranh thủ đánh răng rửa mặt luôn, sau đó chúc người nhà họ Vương ngủ ngon.
Cô đóng cửa lại, lấy mỹ phẩm dưỡng da và kem dưỡng thể từ nhà trọ đơn thân, sau khi bôi xong thì cất vào túi xách.
Cuối cùng cũng giải quyết được chuyện hộ khẩu, cô yên tâm hẳn, người nhà họ Vương khá dễ chung sống, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
Nhìn mái nhà có những đặc điểm của thời đại này, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại xuyên tới năm 1968, nhưng cô vẫn tương đối may mắn, nhà trọ đơn thân cũng xuyên qua cùng cô.
.