Chu Trân cùng chồng cô ấy là Mã Đại Phát cũng đã đến, xếp hàng cùng nhau, Chu Trân liền nói: “Lát nữa nhất định phải để ý phần thịt mông kia. Tôi đã tính rồi, năm nay heo rất béo, chắc chắn xẻ được rất nhiều thịt, có thể để dành đến sang năm.”

Tuy rằng cuối năm sẽ được chia thêm một lần nữa, nhưng chia dù thế nào cũng thấy thiếu. Rất nhiều nhà đều tiếc rẻ không dám dùng, đợi đến khi mỡ đông lại thì đem cất để dành đến khai xuân mới mở.

Trần Nhu cũng tính làm vậy, rất tán đồng với câu nói này của Chu Trân.

Chu Trân thì lại hâm mộ: “Cô thì tốt rồi, nhà đều đã chia, cuộc sống mỗi ngày đều tự do mình quyết định.”

Trần Nhu nhỏ giọng nói: “Nhà cô bên kia cũng không rộng lắm, chẳng lẽ không có tính toán gì sao?”

Chu Trân nghe hiểu, thấp giọng nói: “Mẹ chồng tôi cô cũng không phải không biết, chỉ hận không thể hành hạ vắt kiệt chúng tôi, làm sao chịu cho chia nhà? Điểm này thì không bằng được mẹ chồng cô rồi.”

“Thôi đi, chẳng qua là sợ vợ chồng tôi chiếm lợi của chú ba nên mới nhanh nhanh chóng chóng đã chúng tôi ra ngoài thôi.” Trần Nhu nói.

Chu Trân nói: “Người yêu chú ba nhà cô là người như thế nào? Đi làm trên trấn Cung Tiêu xã, tiền lương mỗi tháng ổn định, điều kiện tốt như vậy sao.”

“Chắc là do chú ba nhà tôi lớn lên đẹp chăng?” Trần Nhu cũng liền nói.

Hàn lão tam Hàn Quốc Lâm đích thật là lớn lên đẹp mắt, đặc biệt là bộ dáng lịch sự văn nhã, trên túi áo ngực còn cắm một cây bút máy, lại là Ghi điểm viên, trên người thì sạch sẽ, đi ra đi vào đều cưỡi trên con xe đạp mượn của Đại đội trưởng, qua lại như gió.

Trong thôn ngoài thôn không ít các cô gái đỏ mặt khi thấy cậu ta.

Đương nhiên, có thể mê hoặc được cô gái có công việc ổn định trên trấn kia thì vẫn làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. nghe nói điều kiện nhà gái còn đặc biệt tốt.



“Đúng là Hàn Quốc Lâm lớn lên rất đẹp trai.” Điểm này Chu Trân cũng đồng ý.

Nhưng Trần Nhu không cho là đúng, cô vẫn cảm thấy Quốc Bân nhà mình tốt hơn, cơ thể vô cùng rắn chắc, anh có thể một tay bế cô lên đứng nguyên mười phút mà không thở hổn hển.

Đừng hoài nghi, Trần Nhu đã được thử qua. Anh từng bế cô, hai người ở trong phòng cũng không thiếu lần đùa giỡn như trẻ con.

Đương nhiên, ban ngày anh cho cô nghịch ngợm ở dưới giường, thì ban đêm anh đương nhiên sẽ đòi lại ở trên giường.

Càng ở lâu với nhau cô mới phát hiện được, thực ra Hàn Quốc Bân cũng không hàm hậu như vẻ bề ngoài.

Hai người phụ nữ cứ lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện, Hàn Quốc Bân cùng Mã Đại Phát đứng sau cũng đang nói, nhưng chủ yếu là chuyện sau khi gieo trồng vụ đông xong muốn vào núi xem có bắt được thú hoang nào không.

Tuy vậy Hàn Quốc Bân lại từ chối. Anh không định đi cũng người khác, mùa đông năm ngoái đi vào núi cũng đều là đi một mình. Tự cầm theo lương khô, ở trong núi chừng hai ba ngày, đến lúc đi ra đã săn được rất nhiều thú hoang.

Hàn Quốc Bân không muốn phân chia với người khác mà muốn ăn một mình. Đặc biệt là hiện tại đã có vợ, anh muốn kiếm thật nhiều tiền để cùng cô trải qua những ngày tháng thật tốt.

Rất nhanh đã đến lượt Trần Nhu. Vẫn như lần trước đầu tiên là lấy một miếng mỡ, đương nhiên không có khả năng cho một nhà độc chiếm. Mỗi hộ đều được chia một phần theo tiêu chuẩn, Trần Nhu bèn lấy nhiều nhất có thể.

Công điểm của Hàn Quốc Bân không ít, còn cô thì trong nửa năm này cũng vô cùng nỗ lực, cho nên trừ 7 lạng mỡ, nhà họ còn có thể lấy thêm phần thịt khác nữa.

Trước khi đến đây cô hỏi qua Hàn Quốc Bân muốn ăn gì, anh nói muốn ăn tai heo. Tai heo rất ngon, cho nên cô lấy một cái. Phần được chia vẫn còn, Trần Nhu lấy nốt một cái chân heo.

Trong nhà vẫn còn lạc, cô sẽ dùng chân heo này để hầm với lạc thì đúng là vừa vặn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện