Cha quanh năm bốn mùa thường không ở nhà, có điều tiền lương rất cao, mỗi tháng năm mươi hai đồng năm mao, tương đương với tiền lương công nhân cấp sáu, đây là bởi vì cha được quân công, tiền lương dựa theo cấp bậc bộ đội phát ra, tuy rằng cuộc sống khổ sở, nhưng so với đại đa số gia đình khác tốt hơn rất nhiều, cha rất cảm kích thủ trưởng, mới có chuyện sau.

Mạt Mạt đôi khi nghĩ, có phải nhân quả tuần hoàn hay không, có nguyên nhân, cho nên mới phải trả quả báo? Liên Quốc Trung ở trên bàn ăn không ngừng khen Mạt Mạt: "Vẫn là con gái của cha có bản lĩnh, những vật tư này đều có thể cướp được.”

Hai má Liên Mạt Mạt đỏ bừng, chột dạ, những thứ này đều là cô nhập cư trái phép tới.

Bữa tối bắp cải muối, rong biển trộn, rong biển lại được người nhà khen ngợi một bữa, không nghĩ tới mấy miếng mỏng nấu ra một nồi, có thể ăn rất lâu, vào mùa đông chỉ có bắp làm bạn trong cuộc sống, thật quý giá.

Ăn cơm tối xong, ba anh em một chút nhãn lực cũng không có, còn quấn lấy cha, Điền Tình tức giận trừng mắt nhìn mấy thằng nhóc thúi.

Liên Mạt Mạt cười trộm một tiếng, nói ra tính toán của mình: "Cha, sắp qua năm mới rồi, anh cả đã ba năm không trở về, năm nay anh ấy lại không trở về, con nghĩ có phải nên đi thăm người người hay không.”

Liên Quốc Trung cũng nhớ con trai lớn, con trai lớn vốn không muốn làm lính, là bị ông ép đi, ông biết mị lực của bộ đội, quả nhiên thằng nhóc thúi thích bộ đội, ở lại này chính là năm năm, đích xác có chút nhớ thằng nhóc thúi rồi, lại có chút khó xử: "Hai ngày sau cha còn phải chạy vài chuyến vận chuyển, trước Tết mới có thể nghỉ ngơi.”

Liên Quốc Trung nhìn về phía vợ, lắc đầu, vợ đời này đã đi ra cửa một chuyến, vẫn là mười lăm năm trước đi bộ đội, lúc ấy cũng là có người dẫn, một mình vợ quá khiếp đảm.

Mạt Mạt đã sớm biết kết quả sẽ như vậy: "Cha, con đi, con vừa lúc được nghỉ, có thời gian.”



Điền Tình lập tức phản đối: "Không được, một đứa con gái ra ngoài mẹ không yên tâm.”

Liên Thanh Nghĩa chuyển mắt, sáng lên: "Mẹ, con đi cùng chị, lúc này mẹ yên tâm đi!”

Ngay cả Thanh Nhân cũng có ý động, nhưng bị em trai đoạt trước, làm anh trai cậu nên nhường, nhưng cậu cũng thích bộ đội nha: "Cha, anh cả không ở nhà con là con trưởng, lúc cha không ở nhà, con vẫn thu thập cục diện rối rắm cho Thanh Nghĩa, so với Thanh Nghĩa càng ổn trọng hơn, vẫn là con đi cùng chị đi.”

Mạt Mạt có chút ngẩn người, cô mới phát hiện Liên Thanh Nhân chững chạc thành thật là một người đen tự nhiên, mấy câu nói này có trình độ, làm nổi bật chính mình, hung hăng giẫm lên Thanh Nghĩa.

Ngay cả Thanh Nghĩa cũng bối rối, đây là anh ba Liên Thanh Nhân cậu quen biết sao?

Liên Quốc Trung suy nghĩ nhiều hơn, kỳ thật bộ đội ở Lâm thị, cũng không xa, hơn nữa chụp điện tín để thằng cả nhận là được rồi, trừng mắt nhìn cặp song sinh đã thành mắt gà chọi: "Đều yên tĩnh cho cha, Mạt Mạt tự mình đi, trong khoảng thời gian này, Liên Thanh Nhân con nếu nói mình là anh cả, chị gái con không ở nhà, mấy ngày này con nấu cơm. Còn Liên Thanh Nghĩa, con chăm sóc tốt em năm cho cha, nếu sinh bệnh, cẩn thận da của con.”

Trong lòng Liên Mạt Mạt nhịn không được khen ngợi cha, cao thủ kỳ thật ở chỗ này!

Liên Thanh Nhân thật thà mặt cứng ngắc, Liên Thanh Nghĩa vẻ mặt bị thương, cũng không dám lên tiếng, cha bị thương chính là cổ tay, cũng không phải là chân!

Liên Quốc Trung đưa ra quyết định, Điền Tình quen tiếp nhận, có điều hiện tại chuyện vui vẻ nhất, vợ chồng bọn họ có thể trở về phòng ngủ, còn nhờ có hai tên nhóc thúi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện