Cho đến trước giờ đi ngủ Kê Thanh Bách vẫn còn miên man suy nghĩ về thanh đao của Minh Hoàn.
Hắn ngoan ngoãn uống thuốc Đàn Chương đưa cho, sau đó lại bị tóm lấy hôn một lát. Hoàng đế sờ soạng hắn một lúc lâu nhưng vẫn nhịn không làm tới cùng.
Kê Thanh Bách tức đến nỗi muốn đá y xuống giường.
“Phải nghe lời Lục Trường Sinh.” Đàn Chương ôm hắn vào trong ngực, xoa gáy hắn.
Kê Thanh Bách lười tranh cãi với y về việc hắn là thần tiên còn y hiện giờ chỉ là một người phàm nhỏ bé.
Hoàng đế không phải chịu nỗi đau của âm sí nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Kê Thanh Bách lại không ngủ được, hắn mơ mơ màng màng, ngủ không sâu, lúc thì thấy Phật Tôn, lúc thì thấy Bạch Triều đang quỳ dưới đất ghép lại Hồng liên mệnh bàn.
Rồi khung cảnh bỗng chốc sáng lên, Minh Hoàn đứng trước mặt hắn.
“Ta có một vị cố nhân, nhận ra thanh đao này của ta.” Hắn ta đặt sẵn tay trên vỏ đao đen nhánh, “Cách” tuốt đao ra.
Kê Thanh Bách cúi đầu, nhìn thấy bản thân đang cầm đao của Minh Hoàn.
Chuôi đao nhuốm màu vàng, thân đao như một cái lông phượng, dấy lên nghiệp hỏa nhân gian.
“Nhạc Loan.” Hắn nghe thấy tiếng của chính hắn “Đúng là một thanh đao tốt.”
Kê Thanh Bách bỗng dưng bừng tỉnh, cả người mướt mát mồ hôi, trước mắt nhập nhèm mơ hồ. Hình như có người đang la hét ầm ĩ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì vội vã vén rèm giường lên.
Hoàng đế chưa từng nhếch nhác như vậy, vầng mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt hoang mang cuống cuồng. Y cúi đầu nhìn Kê Thanh Bách, muốn vươn tay chạm vào hắn rồi lại sợ hắn sẽ tan biến mất, cuối cùng y chỉ nhẹ nhàng mấp máy môi.
Hắn đọc được khẩu hình, y gọi “Thanh Bách”.
Lục Trường Sinh quỳ bên ngoài dập đầu: “Nương nương hôn mê bảy ngày bảy đêm, chưa ăn gì, hiện giờ cơ thể cực kỳ suy yếu, không nên cử động!”
Cả người Kê Thanh Bách vô cùng suy yếu, hắn biết Kê Ngọc sắp về trời rồi, hắn nắm chặt tay Đàn Chương, thở hổn hển muốn nói đôi lời dặn dò.
“Minh, Minh Hoàn.” Kê Thanh Bách đau đến mức cắn răng nhẫn nhịn, nhưng ánh mắt lại sáng như đuốc, trong mắt chỉ có một mình Đàn Chương “Hắn ta…là….thượng cổ….Kim Diễm Sí Phượng.”
Hoàng đế gần như hiểu ngay Kê Thanh Bách đang nói lời cuối trước khi ra đi, y che miệng hắn lại, lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn nghe!”
Kê Thanh Bách nhắm mắt, hắn không còn sức né khỏi tay Đàn Chương, hắn khóc.
Không biết vì sao bên ngoài lại vang lên tiếng chuông.
Hoàng đế thẫn thờ, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Kê Thanh Bách, bình tĩnh nói: “Hôm nay vốn là ngày đại hôn của trẫm và ngươi.”
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy hắn khóc tới mức hít thở không thông. Đàn Chương ôm hắn vào lòng, hắn mới phát hiện hắn đang mặc áo cưới phượng bào của hoàng hậu.
Tằng Đức hoang mang chạy từ bên ngoài vào, gã té ngã sõng soài dưới chân hoàng đế, lắp bắp: “Minh, Minh tướng quân đột nhiên cầm đao xông vào điện…Cấm vệ quân không ngăn được hắn ta….Hắn ta, hắn ta nói….”
Kê Thanh Bách mặt mày xám như tro tàn, hắn nghe Đàn Chương hỏi: “Hắn ta nói gì?”
Tằng Đức không dám ngẩng đầu lên, chỉ thuật lại câu nói mà gã không hiểu: “Hắn ta nói ‘Nếu thượng thần Thanh Bách đã quên hết tất cả thì để hắn ta giúp hắn nhớ lại.’ ”
Đúng thật là Kê Thanh Bách không nhớ gì hết.
Kim Diễm Sí Phượng, từ thời thượng cổ đến nay, Thánh yêu duy nhất trong lục giới, nghìn năm niết bàn một lần.
Minh Hoàn niết bàn khác với luân hồi, hắn ta không uống canh Mạnh Bà, cũng không vào Hồng liên mệnh bàn. Thánh yêu mang theo nhân quả đời trước đến với nhân gian, độ qua một đời. Hắn ác hay thiện là kiếp, cũng là duyên, sống chết chỉ là mây khói thoảng qua.
Cho đến một nghìn năm trước, Kê Thanh Bách hạ giới độ kiếp.
Lần độ kiếp đó của Mộng thần, vừa khéo là một lần vạn năm luân hồi của Kim Diễm Sí Phượng.
Mỗi nghìn năm niết bàn một lần, vạn năm nhập luân hồi, Thánh yêu quên đi quá khứ, uống canh Mạnh Bà, nhập Hồng liên mệnh bàn.
Kê Thanh Bách cũng biết lần đó hắn lịch kiếp va chạm mệnh số với một con đại yêu, nhưng khi hắn lịch kiếp trở về đã quên hết tất cả. Gom đây nhặt đó thông tin trên Phật Cảnh mới biết được con đại yêu đó là Kim Diễm Sí Phượng.
Khi Bạch Triều ghép Hồng liên mệnh bàn, hắn ta cực kỳ oán giận, miệng lưỡi sắc bén, trào phúng Kim Diễm Sí Phượng không vào được Phật Cảnh, chỉ có thể kiêu căng trong lục giới, nếu không nó đã sớm nghiền xương Kê Thanh Bách thành tro bụi, diệt thần hồn của hắn.
“Ngươi cũng xui xẻo, gặp phải Thánh yêu đó luân hồi. Hắn ta không nhớ rõ quá khứ, như một tờ giấy trắng tinh, ngươi lại còn đắc tội hắn ta. Nghìn năm sau Thánh yêu niết bàn không cần uống canh Mạnh Bà, hắn ta có thể nhớ kỹ chuyện ngươi đắc tội hắn ta cả vạn năm.” Hôm đó Bạch Triều ghép xong Hồng liên mệnh bàn, uống say nên còn nói lung tung “Nếu không phải Phật Tôn hạ giới, thay ngươi….”
Bạch Triều không thể nói tiếp.
Vì hắn ta bị Đàn Chương hạ thuật cấm ngôn.
Hiện giờ, Kê Thanh Bách nhìn Minh Hoàn đang ở phía xa.
Hắn ta cầm thần đao Nhạc Loan, bước từng bước vào trong điện.
Hắn ngoan ngoãn uống thuốc Đàn Chương đưa cho, sau đó lại bị tóm lấy hôn một lát. Hoàng đế sờ soạng hắn một lúc lâu nhưng vẫn nhịn không làm tới cùng.
Kê Thanh Bách tức đến nỗi muốn đá y xuống giường.
“Phải nghe lời Lục Trường Sinh.” Đàn Chương ôm hắn vào trong ngực, xoa gáy hắn.
Kê Thanh Bách lười tranh cãi với y về việc hắn là thần tiên còn y hiện giờ chỉ là một người phàm nhỏ bé.
Hoàng đế không phải chịu nỗi đau của âm sí nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Kê Thanh Bách lại không ngủ được, hắn mơ mơ màng màng, ngủ không sâu, lúc thì thấy Phật Tôn, lúc thì thấy Bạch Triều đang quỳ dưới đất ghép lại Hồng liên mệnh bàn.
Rồi khung cảnh bỗng chốc sáng lên, Minh Hoàn đứng trước mặt hắn.
“Ta có một vị cố nhân, nhận ra thanh đao này của ta.” Hắn ta đặt sẵn tay trên vỏ đao đen nhánh, “Cách” tuốt đao ra.
Kê Thanh Bách cúi đầu, nhìn thấy bản thân đang cầm đao của Minh Hoàn.
Chuôi đao nhuốm màu vàng, thân đao như một cái lông phượng, dấy lên nghiệp hỏa nhân gian.
“Nhạc Loan.” Hắn nghe thấy tiếng của chính hắn “Đúng là một thanh đao tốt.”
Kê Thanh Bách bỗng dưng bừng tỉnh, cả người mướt mát mồ hôi, trước mắt nhập nhèm mơ hồ. Hình như có người đang la hét ầm ĩ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì vội vã vén rèm giường lên.
Hoàng đế chưa từng nhếch nhác như vậy, vầng mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt hoang mang cuống cuồng. Y cúi đầu nhìn Kê Thanh Bách, muốn vươn tay chạm vào hắn rồi lại sợ hắn sẽ tan biến mất, cuối cùng y chỉ nhẹ nhàng mấp máy môi.
Hắn đọc được khẩu hình, y gọi “Thanh Bách”.
Lục Trường Sinh quỳ bên ngoài dập đầu: “Nương nương hôn mê bảy ngày bảy đêm, chưa ăn gì, hiện giờ cơ thể cực kỳ suy yếu, không nên cử động!”
Cả người Kê Thanh Bách vô cùng suy yếu, hắn biết Kê Ngọc sắp về trời rồi, hắn nắm chặt tay Đàn Chương, thở hổn hển muốn nói đôi lời dặn dò.
“Minh, Minh Hoàn.” Kê Thanh Bách đau đến mức cắn răng nhẫn nhịn, nhưng ánh mắt lại sáng như đuốc, trong mắt chỉ có một mình Đàn Chương “Hắn ta…là….thượng cổ….Kim Diễm Sí Phượng.”
Hoàng đế gần như hiểu ngay Kê Thanh Bách đang nói lời cuối trước khi ra đi, y che miệng hắn lại, lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn nghe!”
Kê Thanh Bách nhắm mắt, hắn không còn sức né khỏi tay Đàn Chương, hắn khóc.
Không biết vì sao bên ngoài lại vang lên tiếng chuông.
Hoàng đế thẫn thờ, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Kê Thanh Bách, bình tĩnh nói: “Hôm nay vốn là ngày đại hôn của trẫm và ngươi.”
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy hắn khóc tới mức hít thở không thông. Đàn Chương ôm hắn vào lòng, hắn mới phát hiện hắn đang mặc áo cưới phượng bào của hoàng hậu.
Tằng Đức hoang mang chạy từ bên ngoài vào, gã té ngã sõng soài dưới chân hoàng đế, lắp bắp: “Minh, Minh tướng quân đột nhiên cầm đao xông vào điện…Cấm vệ quân không ngăn được hắn ta….Hắn ta, hắn ta nói….”
Kê Thanh Bách mặt mày xám như tro tàn, hắn nghe Đàn Chương hỏi: “Hắn ta nói gì?”
Tằng Đức không dám ngẩng đầu lên, chỉ thuật lại câu nói mà gã không hiểu: “Hắn ta nói ‘Nếu thượng thần Thanh Bách đã quên hết tất cả thì để hắn ta giúp hắn nhớ lại.’ ”
Đúng thật là Kê Thanh Bách không nhớ gì hết.
Kim Diễm Sí Phượng, từ thời thượng cổ đến nay, Thánh yêu duy nhất trong lục giới, nghìn năm niết bàn một lần.
Minh Hoàn niết bàn khác với luân hồi, hắn ta không uống canh Mạnh Bà, cũng không vào Hồng liên mệnh bàn. Thánh yêu mang theo nhân quả đời trước đến với nhân gian, độ qua một đời. Hắn ác hay thiện là kiếp, cũng là duyên, sống chết chỉ là mây khói thoảng qua.
Cho đến một nghìn năm trước, Kê Thanh Bách hạ giới độ kiếp.
Lần độ kiếp đó của Mộng thần, vừa khéo là một lần vạn năm luân hồi của Kim Diễm Sí Phượng.
Mỗi nghìn năm niết bàn một lần, vạn năm nhập luân hồi, Thánh yêu quên đi quá khứ, uống canh Mạnh Bà, nhập Hồng liên mệnh bàn.
Kê Thanh Bách cũng biết lần đó hắn lịch kiếp va chạm mệnh số với một con đại yêu, nhưng khi hắn lịch kiếp trở về đã quên hết tất cả. Gom đây nhặt đó thông tin trên Phật Cảnh mới biết được con đại yêu đó là Kim Diễm Sí Phượng.
Khi Bạch Triều ghép Hồng liên mệnh bàn, hắn ta cực kỳ oán giận, miệng lưỡi sắc bén, trào phúng Kim Diễm Sí Phượng không vào được Phật Cảnh, chỉ có thể kiêu căng trong lục giới, nếu không nó đã sớm nghiền xương Kê Thanh Bách thành tro bụi, diệt thần hồn của hắn.
“Ngươi cũng xui xẻo, gặp phải Thánh yêu đó luân hồi. Hắn ta không nhớ rõ quá khứ, như một tờ giấy trắng tinh, ngươi lại còn đắc tội hắn ta. Nghìn năm sau Thánh yêu niết bàn không cần uống canh Mạnh Bà, hắn ta có thể nhớ kỹ chuyện ngươi đắc tội hắn ta cả vạn năm.” Hôm đó Bạch Triều ghép xong Hồng liên mệnh bàn, uống say nên còn nói lung tung “Nếu không phải Phật Tôn hạ giới, thay ngươi….”
Bạch Triều không thể nói tiếp.
Vì hắn ta bị Đàn Chương hạ thuật cấm ngôn.
Hiện giờ, Kê Thanh Bách nhìn Minh Hoàn đang ở phía xa.
Hắn ta cầm thần đao Nhạc Loan, bước từng bước vào trong điện.
Danh sách chương