Biên tập: Soleil
Tuyết ở B thị vẫn chưa có chiều hướng ngừng rơi, nhiệt độ không khí ở phim trường cũng đột nhiên hạ xuống âm mười độ, nghe dự báo thời tiết nói là do không khí lạnh đột ngột tràn về gần đây, đợt hạ nhiệt độ phạm vi lớn toàn quốc này nhanh nhất cũng phải một tuần sau mới có chuyển biến.
Lương Tấn còn nghĩ, qua hết tuần này nếu trời vẫn còn lạnh như vậy phải kết thúc công việc sớm, thì mỗi ngày phải tốn thêm bao nhiêu tiền chứ. Ai biết sau khi Tư Thần đến đây, đoàn làm phim một ngày cũng chưa từng nghỉ, không chỉ như thế, đến thời gian đi làm cũng sớm hơn hai tiếng.
Tư Thần mỗi ngày quay xong đều đầy vẻ mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt muốn nhăn thành bánh bao. Thế nhưng Lương Tấn rất ít nghe thấy cậu ta oán giận. Có lần Lương Tấn nhịn không được hỏi: “Cậu mệt như vậy có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Tư Thần lúc ấy đang nâng một chân nhìn trợ lý bôi thuốc cho cậu ta, nghe lời này thì hơi sửng sốt rồi mới cười cười, xoắn ống quần lên tới tận đùi.
Chân cậu ta rất đẹp, thon dài trắng nõn, dù cho mấy bữa nay có bị dập đến nơi nơi sưng đỏ cũng làm người khác nhịn không được nhìn nhiều hai mắt. Lương Tấn thấy cậu đột nhiên như vậy thì có hơi bối rối. Tư Thần lại không để ý chỉ tay vào hai vết sẹo mờ chỗ bắp đùi cười nói: “Đây là lúc em tham gia show lưu lại, khi đó em đến bước đường cùng, buổi tối chịu tội, ban ngày lại xuống tầng ngầm cắn màn thầu ăn dưa muối. Trước trận chung kết em có buổi phỏng vấn, anh Tấn anh có xem chưa?”
Lương Tấn theo bản năng lắc đầu, sau lại cảm thấy vậy không tốt lắm, mới bổ sung nói: “Lúc ấy tôi ở trong bệnh viện chăm nom một người bạn nên chắc bỏ lỡ.”
Tư Thần hiểu rõ, trên mặt cười nhạt nói: “Tổ sản xuất trước trận chung kết có thu vài cái vcr để fan xem sinh hoạt hằng ngày của bọn em. Em lúc ấy khẩn trương lắm, đi quét tước nơi ở hết lại một lần, rồi dùng giấy báo dán lại mấy bức tường bị tróc, còn đi mượn ông chủ hai bồn hoa nhỏ nữa đấy. Ngờ đâu bên tổ quay phim nghe thấy chỗ ở của em lại không muốn đến. Em bình thường không có tiền đút lót, có thể bám trụ đến chung kết cũng toàn nhờ hầu hạ phó đạo diễn vui lòng, cho nên cứ thế bị đá ra…Em cố gắng mấy lần nhưng không có hi vọng gì, chỉ có thể mang hoa đi trả ông chủ.”
Cậu ta dừng một chút, bỗng cong cong khóe miệng nói: “May mà ông trời có mắt, trên đường em đi đưa hoa lại bị một chiếc xe đụng phải.”
Lương Tấn hoảng sợ, nâng mắt nhìn cậu.
Tư Thần lại vẫn cười: “Vị kia lúc lái xe lại thất thần mà vượt đèn đỏ. Em lúc ấy nhanh tránh kịp nên chỉ bị ngã chút thôi. Sau này đối phương muốn bồi thường cho em, em liền nhanh trí cầu anh ấy giúp em tìm một chỗ để em quay xong cái vcr kia.”
Sự tình phát triển quanh co khúc khuỷu, chủ xe chính là Từ Thanh Phong, hắn giúp cậu ta tìm chung cư quay xong liền bảo người trong công ty cùng cậu ta ký hợp đồng, còn thiết kế hình tượng cho cậu ta bắt đầu từng bước mà phát triển.
Tư Thần buông xuống ống quần, cẩn thận tránh đi chỗ trợ lý mới bôi thuốc nói: “Em bây giờ chỉ ước một ngày biến thành ba ngày để dùng thôi. Mấy ngày yên bình như vậy có thể duy trì bao lâu em cũng không biết, có thể có được cơ hội quay phim em đã tạ ơn trời đất lắm rồi, chịu chút thương làm nhiều chút việc thì có sao đâu, ít nhất có cơm ăn, có chỗ ngủ, còn có thể kiếm tiền. Vẫn tốt hơn bị người đạp dưới lòng bàn chân không ngóc đầu lên được.”
Lương Tấn thình lình nghe cậu ta kể lại chuyện cũ đau buồn, thậm chí còn có Từ Thanh Phong bên trong. Quá khứ như vậy cậu chưa từng trải qua, chỉ nghe Tư Thần bâng quơ kể lại mà cũng khó tránh khỏi cảm thấy xót xa thổn thức. Con người cả đời là một vận mệnh, mệnh là trời định, vận là người tranh. Từ Thanh Phong coi như là ân nhân của Tư Thần, cứu giúp cậu ta từ trong hố lửa, cũng biến cậu ta thành tiểu phượng hoàng. Nếu bản thân Lương Tấn cũng gặp mệnh khổ như vậy lại không muốn thua kém người, tám chín phần mười cũng sẽ lựa chọn tương tự.
Cậu đứng trước Tư Thần vẫn cảm thấy không tự nhiên, thế nhưng đề tài giữa hai người từ đây về sau lại bất giác mà nhiều lên, Lương Tấn có đôi khi một bên tự nói chính mình phải giữ khoảng cách, một bên vừa rảnh lại như trước hứng thú tràn trề đi ra trường quay nhìn người ta quay phim.
Đáng tiếc là trời quá lạnh, mặc kệ cậu có mặc quần áo dày cỡ nào, vừa ra khách sạn lập tức lạnh cóng đến hốc mắt đều đau.
Hai ngày sau cậu không cẩn thận bị cảm mạo, Tần Thời đến đưa thuốc cho cậu, nhìn cậu khóa người trong chăn hai mắt hồng hồng, nhịn không được cười cợt: “Người ta quay phim cậu đi theo chơi đùa cái gì hả, còn giày vò đến chính mình bị bệnh thế này.”
Lương Tấn dùng mu bàn tay thử trán, hơi chút thất lạc thở dài.
Tần Thời cười hỏi: “Cậu thở dài cái gì?”
“Tôi cảm thấy, Tư Thần rất tốt.” Lương Tấn ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nói: “Tôi ngay lúc đầu rất ghét cậu ấy, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy cậu ấy chỉ là một cậu nhóc thôi, còn cực kỳ liều mạng cực kỳ cố gắng, không thể chán ghét nổi.”
Tần Thời giật đuôi mắt, lại đột nhiên hỏi: “Vậy Từ Thanh Phong thì sao? Hay là hắn cũng không đáng ghét?”
Lương Tấn do dự một chút.
Tần Thời kiên nhẫn chờ. Lương Tấn hơi buông xuống ánh mắt, ngón tay nhẹ nhàng mà nắm mép chăn nói: “Chúng ta có thể không nhắc chuyện này được không?”
“Vì sao không thể nhắc đến hắn? Là vì cậu phát hiện thật ra cậu không nhớ hắn đến vậy đúng không?” Tần Thời nhấc tay sờ cằm, nghiêng mắt nhìn cậu nói: “Tôi nói trúng rồi phải không? Dù có nhắc đến Từ Thanh Phong cậu cũng không thấy ghét Tư Thần, thậm chí còn vì cậu ta cố gắng làm việc mà cảm thấy thưởng thức nữa.”
Lương Tấn siết chặt chăn, không phản bác.
Tần Thời thả chậm lời nói, có lẽ do phải diễn xuất quanh năm, gã lúc này lại dùng một loại giọng điệu trí giả để nói chuyện, thế nhưng thật sự có chút hương vị triết lý.
Tần Thời nói: “Tấn Tấn à, cậu có nghĩ tới hay không, kỳ thật cảm tình của cậu với Từ Thanh Phong không có sâu nặng như cậu tưởng. Hoặc là nói, cái cậu cho là tình yêu thế nhưng chỉ là một loại thói quen mà thôi? Cậu từ nhỏ sống dưới cái bóng của hắn, đến tuổi yêu đương liền đương nhiên mà ăn cỏ gần hang. Nhưng trên thực tế cậu không phải không hắn không được. Cậu nhìn bây giờ coi, tôi đưa cậu đi quay phim, trước sau cũng chỉ hơn một tháng cậu đã phát hiện cậu không nhớ hăn đến vậy, thậm chí đối với Tư Thần cậu còn cảm thấy phần nhiều là thưởng thức nữa, này rõ ràng là trái ngược với lẽ thường.”
Mấy lời này Tần Thời từng nói không chỉ một lần, mà thực ra không chỉ là lúc này mà trong quá khứ suốt hơn hai mươi năm, gã vẫn giữ thái độ như vậy. Lương Tấn trước kia nghe cũng không muốn nghe, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, đáng tiếc cậu vốn không giỏi tranh luận nên chỉ có thể nghe xong cười trừ.
Nhưng đến hôm nay cậu lại cười không nổi. Không biết là do tác dụng thôi miên của thuốc cảm hay vì cậu mấy ngày nay ở cái loại địa phương hoang vắng lại mới mẻ này mà thật sự có chuyển biến. Lương Tấn lặng im trong chốc lát, rốt cuộc bắt đầu giả thiết, nếu cậu thật sự không yêu Từ Thanh Phong như cậu vẫn nghĩ, thì chuyện sẽ như thế nào.
Tính toán thời gian, cậu với Từ Thanh Phong tách ra ước chừng đã hơn hai tháng. Đây là lần hai người từ nhỏ đến lớn tách ra lâu nhất. Lương Tấn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày cậu với Từ Thanh Phong ngăn cách hai nơi mà không có chút liên lạc nào. Chuyện đó đích xác đã xảy ra, mà chính cậu tuy rằng khổ sở lại không có thống khổ đến vậy.
Nếu tình thâm của cậu thật sự chỉ là xuất phát từ thói quen lâu năm, vậy nếu cậu chia tay Từ Thanh Phong, có lẽ cũng không phải quá khó chấp nhận. Còn nữa, nếu Từ Thanh Phong quả thật xuất phát từ tình thân mà cùng cậu sống chung mấy năm nay, cậu cứ khăng khăng giữ lấy lại thương tổn đối phương, có vẻ có chút quá mức ích kỷ rồi.
Lương Tấn đầu óc dần nặng trĩu, mơ màng buồn ngủ, cậu nghe được chính mình nhẹ giọng nói với Tần Thời: “Có lẽ là vậy.”
——
Không khí lạnh rốt cuộc đi qua, Lương Tấn dần cũng khỏi bệnh, phim trường có được một ngày nắng. Mấy bữa nay cậu sợ truyền bệnh cho người khác liền chỉ ở trong khách sạn không ra cửa.
Trên mạng Chim to cùng cậu tán gẫu mấy lần, nói không nhiều lắm, đề tài giữa hai người cũng chỉ là đơn giản ân cần hỏi thăm. Duy nhất một lần nói nhiều hơn chút, là do Chim to tò mò hỏi cậu: Cậu bây giờ đang độc thân, hay là…
Lúc ấy đang giữa đêm khuya, Lương Tấn mơ thấy một ít ký ức xưa. Lúc tỉnh lại cậu có hơi khó chịu, trong đầu nhịn không được lại nghĩ tới lời nói của Tần Thời. Chung quanh không người có thể nói chuyện, mình cậu lẻ loi nằm trên giường lớn, trong nhất thời cảm thấy ổ chăn có ấm áp cũng không che lấp được cô đơn lạnh lẽo.
Lương Tấn khoác quần áo ngồi dậy, lại chỉnh điều hòa đến nhiệt độ ấm nhất, sau đó ngồi trên giường ngây người. Nửa giờ sau cậu như cũ không thấy mệt mỏi, trong mộng cậu với Từ Thanh Phong vô cùng ân ái, so sánh với tình huống bây giờ thì quả thực là châm chọc, thế nên cậu lại muốn lôi ra cái từ “thói quen” đến an ủi bản thân.
Cho dù là thói quen đi nữa, hơn hai mươi năm cũng đủ để xâm nhập vào cốt tủy. Như bây giờ cậu nửa đêm ngủ không được, theo bản năng lấy ra di động, dãy số gọi đi vẫn như cũ là Từ Thanh Phong.
Lương Tấn trước khi điện thoại thông nhanh chóng cắt đứt, nhìn di động chốc lát lại xuất thần, bấm mở ra wechat.
Chim to lúc chiều gửi cậu một truyện cười, nhưng mà cái truyện cười này đã được lưu truyền trên mạng từ lâu lắm rồi, xưa như quả đất. Lương Tấn cười không nổi, nhưng vẫn là nhắn hắn một emo mặt cười.
Ai ngờ Chim to cũng không ngủ. Lương Tấn vừa nhắn tin qua, đối phương rất nhanh trả lời một emo tương tự, hỏi: Sao còn chưa ngủ? Lương Tấn cười cười: Ngủ rồi, gặp ác mộng lại tỉnh.
Chim to bên kia trầm mặc trong chốc lát, trạng thái tin nhắn biểu hiện “Đang soạn thảo”.
Lương Tấn mở to mắt đợi nửa buổi, lại chờ đến một câu: “Cậu bây giờ đang độc thân hay là…”
Lương Tấn: … Làm sao?
Chim to: Nếu bên cạnh cậu có người, gọi hắn dậy cùng cậu.
Lương Tấn: Không có ai.
Cậu ngừng lại, bỗng nhiên nhớ tới mục đích Tần Thời add friend những người này cho cậu, sợ đối phương hiểu lầm bèn vội vàng bổ sung nói: Tôi không tính là độc thân, chỉ là anh ấy không ở cạnh tôi thôi.
Chim to bên kia có vẻ đánh chữ thật lâu, cuối cùng lại hỏi: Cậu còn thương hắn ta sao?
Lương Tấn nghĩ nghĩ, nói: Thương.
Chim to rất nhanh đáp trả: Dù cho hắn ta muốn chia tay với cậu, thậm chí hắn có mới nới cũ, cậu vẫn thương hắn sao?
Lương Tấn: Ừ.
Chim bự: Vì sao?
Lương Tấn: Nói ra thì giống như nói láo để giữ mặt mũi, nhưng mà mấy cậu không biết anh ấy tốt thế nào đâu. Tôi thường xuyên cảm thấy, mấy năm nay có thể ở bên ảnh cùng nhau vượt qua hết thảy đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cậu dừng một chút, có rất nhiều lời muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu. Rất nhiều cảm xúc rõ ràng là chân thật, thế nhưng nói ra lại có vẻ sĩ diện lại đáng thương. Mà cái cậu gọi là hạnh phúc, cũng chỉ là chút đời sống thường nhật mà không phải mấy thứ lãng mạn trữ tình hay có trong phim ảnh.
Chim to bên kia cũng lâm vào trầm mặc.
Lương Tấn thấy mình nói chuyện với người xa lạ có hơi phiến tình, đang muốn nói tạm biệt tắt di động, Chim to đột nhiên gửi đến một tin.
Chim to nói: Lương Tấn, trở về đi.
Lương Tấn: …
Chim to: Tôi cũng rất nhớ em.
Tuyết ở B thị vẫn chưa có chiều hướng ngừng rơi, nhiệt độ không khí ở phim trường cũng đột nhiên hạ xuống âm mười độ, nghe dự báo thời tiết nói là do không khí lạnh đột ngột tràn về gần đây, đợt hạ nhiệt độ phạm vi lớn toàn quốc này nhanh nhất cũng phải một tuần sau mới có chuyển biến.
Lương Tấn còn nghĩ, qua hết tuần này nếu trời vẫn còn lạnh như vậy phải kết thúc công việc sớm, thì mỗi ngày phải tốn thêm bao nhiêu tiền chứ. Ai biết sau khi Tư Thần đến đây, đoàn làm phim một ngày cũng chưa từng nghỉ, không chỉ như thế, đến thời gian đi làm cũng sớm hơn hai tiếng.
Tư Thần mỗi ngày quay xong đều đầy vẻ mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt muốn nhăn thành bánh bao. Thế nhưng Lương Tấn rất ít nghe thấy cậu ta oán giận. Có lần Lương Tấn nhịn không được hỏi: “Cậu mệt như vậy có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Tư Thần lúc ấy đang nâng một chân nhìn trợ lý bôi thuốc cho cậu ta, nghe lời này thì hơi sửng sốt rồi mới cười cười, xoắn ống quần lên tới tận đùi.
Chân cậu ta rất đẹp, thon dài trắng nõn, dù cho mấy bữa nay có bị dập đến nơi nơi sưng đỏ cũng làm người khác nhịn không được nhìn nhiều hai mắt. Lương Tấn thấy cậu đột nhiên như vậy thì có hơi bối rối. Tư Thần lại không để ý chỉ tay vào hai vết sẹo mờ chỗ bắp đùi cười nói: “Đây là lúc em tham gia show lưu lại, khi đó em đến bước đường cùng, buổi tối chịu tội, ban ngày lại xuống tầng ngầm cắn màn thầu ăn dưa muối. Trước trận chung kết em có buổi phỏng vấn, anh Tấn anh có xem chưa?”
Lương Tấn theo bản năng lắc đầu, sau lại cảm thấy vậy không tốt lắm, mới bổ sung nói: “Lúc ấy tôi ở trong bệnh viện chăm nom một người bạn nên chắc bỏ lỡ.”
Tư Thần hiểu rõ, trên mặt cười nhạt nói: “Tổ sản xuất trước trận chung kết có thu vài cái vcr để fan xem sinh hoạt hằng ngày của bọn em. Em lúc ấy khẩn trương lắm, đi quét tước nơi ở hết lại một lần, rồi dùng giấy báo dán lại mấy bức tường bị tróc, còn đi mượn ông chủ hai bồn hoa nhỏ nữa đấy. Ngờ đâu bên tổ quay phim nghe thấy chỗ ở của em lại không muốn đến. Em bình thường không có tiền đút lót, có thể bám trụ đến chung kết cũng toàn nhờ hầu hạ phó đạo diễn vui lòng, cho nên cứ thế bị đá ra…Em cố gắng mấy lần nhưng không có hi vọng gì, chỉ có thể mang hoa đi trả ông chủ.”
Cậu ta dừng một chút, bỗng cong cong khóe miệng nói: “May mà ông trời có mắt, trên đường em đi đưa hoa lại bị một chiếc xe đụng phải.”
Lương Tấn hoảng sợ, nâng mắt nhìn cậu.
Tư Thần lại vẫn cười: “Vị kia lúc lái xe lại thất thần mà vượt đèn đỏ. Em lúc ấy nhanh tránh kịp nên chỉ bị ngã chút thôi. Sau này đối phương muốn bồi thường cho em, em liền nhanh trí cầu anh ấy giúp em tìm một chỗ để em quay xong cái vcr kia.”
Sự tình phát triển quanh co khúc khuỷu, chủ xe chính là Từ Thanh Phong, hắn giúp cậu ta tìm chung cư quay xong liền bảo người trong công ty cùng cậu ta ký hợp đồng, còn thiết kế hình tượng cho cậu ta bắt đầu từng bước mà phát triển.
Tư Thần buông xuống ống quần, cẩn thận tránh đi chỗ trợ lý mới bôi thuốc nói: “Em bây giờ chỉ ước một ngày biến thành ba ngày để dùng thôi. Mấy ngày yên bình như vậy có thể duy trì bao lâu em cũng không biết, có thể có được cơ hội quay phim em đã tạ ơn trời đất lắm rồi, chịu chút thương làm nhiều chút việc thì có sao đâu, ít nhất có cơm ăn, có chỗ ngủ, còn có thể kiếm tiền. Vẫn tốt hơn bị người đạp dưới lòng bàn chân không ngóc đầu lên được.”
Lương Tấn thình lình nghe cậu ta kể lại chuyện cũ đau buồn, thậm chí còn có Từ Thanh Phong bên trong. Quá khứ như vậy cậu chưa từng trải qua, chỉ nghe Tư Thần bâng quơ kể lại mà cũng khó tránh khỏi cảm thấy xót xa thổn thức. Con người cả đời là một vận mệnh, mệnh là trời định, vận là người tranh. Từ Thanh Phong coi như là ân nhân của Tư Thần, cứu giúp cậu ta từ trong hố lửa, cũng biến cậu ta thành tiểu phượng hoàng. Nếu bản thân Lương Tấn cũng gặp mệnh khổ như vậy lại không muốn thua kém người, tám chín phần mười cũng sẽ lựa chọn tương tự.
Cậu đứng trước Tư Thần vẫn cảm thấy không tự nhiên, thế nhưng đề tài giữa hai người từ đây về sau lại bất giác mà nhiều lên, Lương Tấn có đôi khi một bên tự nói chính mình phải giữ khoảng cách, một bên vừa rảnh lại như trước hứng thú tràn trề đi ra trường quay nhìn người ta quay phim.
Đáng tiếc là trời quá lạnh, mặc kệ cậu có mặc quần áo dày cỡ nào, vừa ra khách sạn lập tức lạnh cóng đến hốc mắt đều đau.
Hai ngày sau cậu không cẩn thận bị cảm mạo, Tần Thời đến đưa thuốc cho cậu, nhìn cậu khóa người trong chăn hai mắt hồng hồng, nhịn không được cười cợt: “Người ta quay phim cậu đi theo chơi đùa cái gì hả, còn giày vò đến chính mình bị bệnh thế này.”
Lương Tấn dùng mu bàn tay thử trán, hơi chút thất lạc thở dài.
Tần Thời cười hỏi: “Cậu thở dài cái gì?”
“Tôi cảm thấy, Tư Thần rất tốt.” Lương Tấn ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nói: “Tôi ngay lúc đầu rất ghét cậu ấy, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy cậu ấy chỉ là một cậu nhóc thôi, còn cực kỳ liều mạng cực kỳ cố gắng, không thể chán ghét nổi.”
Tần Thời giật đuôi mắt, lại đột nhiên hỏi: “Vậy Từ Thanh Phong thì sao? Hay là hắn cũng không đáng ghét?”
Lương Tấn do dự một chút.
Tần Thời kiên nhẫn chờ. Lương Tấn hơi buông xuống ánh mắt, ngón tay nhẹ nhàng mà nắm mép chăn nói: “Chúng ta có thể không nhắc chuyện này được không?”
“Vì sao không thể nhắc đến hắn? Là vì cậu phát hiện thật ra cậu không nhớ hắn đến vậy đúng không?” Tần Thời nhấc tay sờ cằm, nghiêng mắt nhìn cậu nói: “Tôi nói trúng rồi phải không? Dù có nhắc đến Từ Thanh Phong cậu cũng không thấy ghét Tư Thần, thậm chí còn vì cậu ta cố gắng làm việc mà cảm thấy thưởng thức nữa.”
Lương Tấn siết chặt chăn, không phản bác.
Tần Thời thả chậm lời nói, có lẽ do phải diễn xuất quanh năm, gã lúc này lại dùng một loại giọng điệu trí giả để nói chuyện, thế nhưng thật sự có chút hương vị triết lý.
Tần Thời nói: “Tấn Tấn à, cậu có nghĩ tới hay không, kỳ thật cảm tình của cậu với Từ Thanh Phong không có sâu nặng như cậu tưởng. Hoặc là nói, cái cậu cho là tình yêu thế nhưng chỉ là một loại thói quen mà thôi? Cậu từ nhỏ sống dưới cái bóng của hắn, đến tuổi yêu đương liền đương nhiên mà ăn cỏ gần hang. Nhưng trên thực tế cậu không phải không hắn không được. Cậu nhìn bây giờ coi, tôi đưa cậu đi quay phim, trước sau cũng chỉ hơn một tháng cậu đã phát hiện cậu không nhớ hăn đến vậy, thậm chí đối với Tư Thần cậu còn cảm thấy phần nhiều là thưởng thức nữa, này rõ ràng là trái ngược với lẽ thường.”
Mấy lời này Tần Thời từng nói không chỉ một lần, mà thực ra không chỉ là lúc này mà trong quá khứ suốt hơn hai mươi năm, gã vẫn giữ thái độ như vậy. Lương Tấn trước kia nghe cũng không muốn nghe, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, đáng tiếc cậu vốn không giỏi tranh luận nên chỉ có thể nghe xong cười trừ.
Nhưng đến hôm nay cậu lại cười không nổi. Không biết là do tác dụng thôi miên của thuốc cảm hay vì cậu mấy ngày nay ở cái loại địa phương hoang vắng lại mới mẻ này mà thật sự có chuyển biến. Lương Tấn lặng im trong chốc lát, rốt cuộc bắt đầu giả thiết, nếu cậu thật sự không yêu Từ Thanh Phong như cậu vẫn nghĩ, thì chuyện sẽ như thế nào.
Tính toán thời gian, cậu với Từ Thanh Phong tách ra ước chừng đã hơn hai tháng. Đây là lần hai người từ nhỏ đến lớn tách ra lâu nhất. Lương Tấn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày cậu với Từ Thanh Phong ngăn cách hai nơi mà không có chút liên lạc nào. Chuyện đó đích xác đã xảy ra, mà chính cậu tuy rằng khổ sở lại không có thống khổ đến vậy.
Nếu tình thâm của cậu thật sự chỉ là xuất phát từ thói quen lâu năm, vậy nếu cậu chia tay Từ Thanh Phong, có lẽ cũng không phải quá khó chấp nhận. Còn nữa, nếu Từ Thanh Phong quả thật xuất phát từ tình thân mà cùng cậu sống chung mấy năm nay, cậu cứ khăng khăng giữ lấy lại thương tổn đối phương, có vẻ có chút quá mức ích kỷ rồi.
Lương Tấn đầu óc dần nặng trĩu, mơ màng buồn ngủ, cậu nghe được chính mình nhẹ giọng nói với Tần Thời: “Có lẽ là vậy.”
——
Không khí lạnh rốt cuộc đi qua, Lương Tấn dần cũng khỏi bệnh, phim trường có được một ngày nắng. Mấy bữa nay cậu sợ truyền bệnh cho người khác liền chỉ ở trong khách sạn không ra cửa.
Trên mạng Chim to cùng cậu tán gẫu mấy lần, nói không nhiều lắm, đề tài giữa hai người cũng chỉ là đơn giản ân cần hỏi thăm. Duy nhất một lần nói nhiều hơn chút, là do Chim to tò mò hỏi cậu: Cậu bây giờ đang độc thân, hay là…
Lúc ấy đang giữa đêm khuya, Lương Tấn mơ thấy một ít ký ức xưa. Lúc tỉnh lại cậu có hơi khó chịu, trong đầu nhịn không được lại nghĩ tới lời nói của Tần Thời. Chung quanh không người có thể nói chuyện, mình cậu lẻ loi nằm trên giường lớn, trong nhất thời cảm thấy ổ chăn có ấm áp cũng không che lấp được cô đơn lạnh lẽo.
Lương Tấn khoác quần áo ngồi dậy, lại chỉnh điều hòa đến nhiệt độ ấm nhất, sau đó ngồi trên giường ngây người. Nửa giờ sau cậu như cũ không thấy mệt mỏi, trong mộng cậu với Từ Thanh Phong vô cùng ân ái, so sánh với tình huống bây giờ thì quả thực là châm chọc, thế nên cậu lại muốn lôi ra cái từ “thói quen” đến an ủi bản thân.
Cho dù là thói quen đi nữa, hơn hai mươi năm cũng đủ để xâm nhập vào cốt tủy. Như bây giờ cậu nửa đêm ngủ không được, theo bản năng lấy ra di động, dãy số gọi đi vẫn như cũ là Từ Thanh Phong.
Lương Tấn trước khi điện thoại thông nhanh chóng cắt đứt, nhìn di động chốc lát lại xuất thần, bấm mở ra wechat.
Chim to lúc chiều gửi cậu một truyện cười, nhưng mà cái truyện cười này đã được lưu truyền trên mạng từ lâu lắm rồi, xưa như quả đất. Lương Tấn cười không nổi, nhưng vẫn là nhắn hắn một emo mặt cười.
Ai ngờ Chim to cũng không ngủ. Lương Tấn vừa nhắn tin qua, đối phương rất nhanh trả lời một emo tương tự, hỏi: Sao còn chưa ngủ? Lương Tấn cười cười: Ngủ rồi, gặp ác mộng lại tỉnh.
Chim to bên kia trầm mặc trong chốc lát, trạng thái tin nhắn biểu hiện “Đang soạn thảo”.
Lương Tấn mở to mắt đợi nửa buổi, lại chờ đến một câu: “Cậu bây giờ đang độc thân hay là…”
Lương Tấn: … Làm sao?
Chim to: Nếu bên cạnh cậu có người, gọi hắn dậy cùng cậu.
Lương Tấn: Không có ai.
Cậu ngừng lại, bỗng nhiên nhớ tới mục đích Tần Thời add friend những người này cho cậu, sợ đối phương hiểu lầm bèn vội vàng bổ sung nói: Tôi không tính là độc thân, chỉ là anh ấy không ở cạnh tôi thôi.
Chim to bên kia có vẻ đánh chữ thật lâu, cuối cùng lại hỏi: Cậu còn thương hắn ta sao?
Lương Tấn nghĩ nghĩ, nói: Thương.
Chim to rất nhanh đáp trả: Dù cho hắn ta muốn chia tay với cậu, thậm chí hắn có mới nới cũ, cậu vẫn thương hắn sao?
Lương Tấn: Ừ.
Chim bự: Vì sao?
Lương Tấn: Nói ra thì giống như nói láo để giữ mặt mũi, nhưng mà mấy cậu không biết anh ấy tốt thế nào đâu. Tôi thường xuyên cảm thấy, mấy năm nay có thể ở bên ảnh cùng nhau vượt qua hết thảy đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cậu dừng một chút, có rất nhiều lời muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu. Rất nhiều cảm xúc rõ ràng là chân thật, thế nhưng nói ra lại có vẻ sĩ diện lại đáng thương. Mà cái cậu gọi là hạnh phúc, cũng chỉ là chút đời sống thường nhật mà không phải mấy thứ lãng mạn trữ tình hay có trong phim ảnh.
Chim to bên kia cũng lâm vào trầm mặc.
Lương Tấn thấy mình nói chuyện với người xa lạ có hơi phiến tình, đang muốn nói tạm biệt tắt di động, Chim to đột nhiên gửi đến một tin.
Chim to nói: Lương Tấn, trở về đi.
Lương Tấn: …
Chim to: Tôi cũng rất nhớ em.
Danh sách chương