Edit: Huyên Uyển Nghi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
 
“Tiểu thư, đã điều tra xong. Dựa theo thời gian mà tiểu thư đã nói, nô tỳ âm thầm hỏi qua những thái giám ở ngự tiền từng cùng chúng ta thảo luận phương thuốc. Theo như bọn họ nói, vào khoảng  thời gian đó, người có hiềm nghi nhất chính là Tú Thường tại từng ra vào Dưỡng Tâm điện.”
“Nàng ta đi vào khi nào?”
“Buổi trưa ngày ba mươi.”
Vậy là đúng rồi, Tú Nguyệt cười lạnh cầm lấy đĩa hạch đào trên bàn hất mạnh xuống đất. Rõ ràng đêm ngày hai mươi chín hôm trước nàng còn hầu hạ tửu thiện, Hoàng thượng còn cười nói vui vẻ với nàng. Vậy mà buổi chiều ngày ba mươi ở Trữ Tú cung bỗng nhiên thay đổi thái độ, ấm lạnh chỉ trong một ngày. Quả nhiên, nhất định là Hữu Hỗ Lộc Tú Dao đã nói gì đó, làm cho trong lòng Hoàng thượng nảy sinh hiềm khích với nàng.
Bảo Yến càng nói càng giận: “Tiểu thư, nô tỳ đã sớm nói qua. Nếu không trừ Nữu Hỗ Lộc Tú Dao này, sớm muộn gì cũng trở thành tai họa. Người còn cố tình không cho nô tỳ động thủ.”
“Hiện giờ, khó giải quyết nhất chính là chúng ta căn bản không biết lúc đó nàng ta đã nói những gì trong tẩm điện. Nếu biết thì còn có thể nghĩ ra kế sách ứng đối. Hiện tại hoàn toàn là chuyện viển vông.”
Tú Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Bảo Yến đang tức giận đến phát sầu một cái, nàng quay đầu đi chỗ khác, nói một câu: “Vậy cũng không sao cả.”
“Nàng ta nói gì căn bản là không quan trọng. Hoàng thượng nghe lọt tai cái gì mới là mấu chốt.”
“Vậy tiểu thư, người đã đoán được Hoàng thượng để ý cái gì chưa?”
Bảo Yến vừa hỏi như vậy, làm Tú Nguyệt cũng không biết trả lời thế nào.
Nàng cúi đầu, hiện giờ nhớ lại những lời Hoàng thượng nói với nàng đêm qua thật đúng là không thể tưởng tượng được. Hoàng thượng là thiên tử, là vua của một nước, thứ không nên để ý nhất, chính là tình ái chốn hậu cung. Nàng vẫn luôn rõ ràng, với thân phận của hắn thì không dám cưỡng cầu một đời một kiếp chỉ hai người. Ngược lại hắn lại là người để ý, muốn chất vấn nàng, khiến nàng không biết làm sao cho hắn một lời giải thích.
Chẳng lẽ nàng vẫn luôn toàn tâm toàn ý phụng dưỡng hắn như vậy không tốt sao?

Hắn cao cao tại thượng, ngồi trên giang sơn vạn dặm, còn nàng chỉ là một Quý nhân nhỏ bé thân phận thấp kém. Chẳng lẽ ngay cả trái tim nàng hắn cũng muốn nắm trong tay hay sao?
Tú Nguyệt hơi phiền muộn, nàng nói gần nói xa: “Nói tóm lại việc này không dễ làm, trước tiên cứ để qua một bên thôi.”
“Nhưng lúc ta trở về có nghe thấy người trong Diên Hi cung nghị luận, nói hiện tại Hoàng hậu đang sắp xếp việc tiến cung của người nhà phi tần trong hậu cung?”
“Vâng ạ.”
Nói đến việc này, Bảo Yến mới có ý cười: “Nghe nói đây chính là ý của Hoàng thượng, từ năm trước Hoàng hậu nương nương đã bắt đầu thu xếp việc này. Trữ Tú cung vừa mới tới thông truyền, ngày mai nữ quyến trong nhà của các quý nhân mà hiện nay đang ở kinh thành sẽ tiến cung. Tiểu thư, chúng ta sắp gặp được phu nhân rồi.”
Ngày mai, vậy chính là mùng hai?
Tú Nguyệt suy nghĩ một lát, gọi Bảo Yến tới, lấy hộp gấm đựng bạc như ý đưa cho nàng ấy: “Ngươi âm thầm hòa thứ này ra, đổi thành bạc. Để ngày mai ngạch nương tiến cung đỡ thấy nơi chúng ta ở quá tồi tàn.”
“Còn nữa, thu hồi trang sức của Nhu Hạnh và Mộc Cẩn, đánh lại cho các nàng một bộ mới. Còn ngươi nữa, cũng làm lại bộ trang sức lần nữa đi.”
Thời gian là ngày mai có chút gấp gáp. Bảo Yến đáp vâng, nhận lấy hộp gấm rồi xoay người đi ra cửa. 
Chỉ còn lại một mình Tú Nguyệt đang ngồi ở mép giường la hán. Nàng xoay người, nhìn tuyết đã tan được một nửa bên ngoài. Hoàng thượng nhắc với Hoàng hậu nương nương như thế...
Chẳng lẽ là vì nàng? 
...
“Hoàng hậu nương nương, trà này thật sự không tệ, thần thiếp cũng chỉ mới được uống mấy ngày nay thôi.” Hiền Phi ngồi ở trên giường la hán, uống một ngụm: “Cảm thấy cả người đều trở nên ấm áp, người cũng trẻ ra không ít.”
“Nương nương cũng nhanh nếm thử đi.”

“Đúng thật là thứ tốt. Giản Tần, ngươi có lòng rồi.”
Giản Tần ngồi ở bên dưới, cười hì hì nói: “Có thể lọt vào mắt của Hoàng hậu nương nương và Hiền Phi nương nương, cũng không uổng công Diêu Thắng hắn vất vả đi một chuyến này. Mới làm ra được một ít như vậy, thần thiếp cũng không dám giữ lại chút nào, đều dâng cho Hoàng hậu nương nương và Hiền Phi nương nương hết.”
Hiền Phi nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Vinh Thường tại: “Sao không thấy Tú Thường tại trong cung của ngươi đâu?”
“Đừng nhắc tới nàng ta.” Giản Tần xì một tiếng: “Một chút việc nhỏ cũng làm không xong. Hao tốn tâm tư để cho nàng ta ly gián Hoàng thượng và Như Quý nhân, nhìn xem nàng ta làm thành cái dạng gì rồi. Thần thiếp phạt nàng ta quỳ ở hậu viện Khải Tường cung, trời chưa tối thì không được đứng lên.”
“Giản Tần.” Mặt Hiền Phi trầm xuống: “Những lời dơ bẩn như vậy, ai cho phép ngươi nói trước mặt Hoàng hậu?”
“Vâng, vâng.” Giản Tần nhìn vẻ mặt Hoàng hậu, làm như vô tình nói: “Còn không phải là tại thần thiếp nóng lòng sao. Người nhìn Hoàng thượng xem, thiên vị Như Quý nhân như thế, Thiên sơn tuyết liên vốn là một đôi, nên để Hoàng thượng và Hoàng hậu hưởng dụng mới phải. Nhìn xem, Hoàng thượng chiều chuộng nàng ta thành dáng vẻ kia, dỗ dành nàng ta mà mí mắt nàng ta cũng không thèm nâng lên, vậy mà Hoàng thượng còn dung túng nàng ta. Còn nữa, không phải Hiền Phi nương nương người mới là người ngồi gần Hoàng thượng nhất sao, nàng ta lướt qua trên đầu nương nương rồi. Chúng ta còn nhất thiết phải nén giận sao?”
Nghe được lời này, mí mắt Hiền Phi khẽ động, nhìn Giản Tần một cái. Đồ ngu xuẩn này, rốt cuộc cũng nói đến điểm mấu chốt trong việc châm ngòi ly gián.
Nói được những lời đó, nàng nghe xong quả thật tức giận. Chỉ là tức giận thì tức giận, vẻ mặt Hiền Phi vẫn không thay đổi, thảnh thơi nhấc tay uống một ngụm trà.
Ngược lại là Hoàng hậu, hình như là nghe lọt tai.
Giản Tần châm ngòi chỗ Hiền Phi luôn không nắm bắt được trọng điểm. Nàng ta nhìn vẻ mặt Hoàng hậu trầm hẳn xuống, lập tức cảm thấy có hy vọng, càng thêm nhiệt tình châm ngòi thổi gió, bắt đầu lải nhải.
“Giản Tần.”
Hiền Phi phe phẩy quạt tròn, cũng không nhìn nàng ta: “Vinh Thường tại hiếm khi đi theo bồn cung đến Trữ Tú cung này, ngươi dẫn Vinh Thường tại ra ngoài vườn đi dạo đi.”
Giản Tần nghệt mặt, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định theo bản năng mà nhìn về phía Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu ngồi bên trái giường la hán, không nói một lời mà yên lặng uống trà, ngầm đồng ý lời nói của Hiền Phi.

Không còn cách nào, nàng vốn đang muốn nói tốt về Diêu Thắng với Hoàng hậu. Khổ nỗi những lời chưa nói lại không có cơ hội nói ra.
“Đi, đi đi.”
Nhìn theo Giản Tần mang Vinh Thường tại đi ra ngoài, Hiền Phi nháy mắt ra hiệu với Nhẫn Dứu, Nhận Dứu không một tiếng động đi theo ra ngoài.
“Song Lan, ngươi đi ra canh giữ cửa một lát đi.” Hoàng hậu rũ mắt, nói một câu. 
“Vâng, nương nương.”
Hiền Phi nhìn về phía cửa cười cười. Nàng ta xoay người lại, đặt một tay lên bàn, nghiêng người về phía Hoàng hậu nương nương đang ngồi đối diện, trêu đùa nói: “Hoàng hậu, người xem nếu nói Hoàng thượng thích Như Quý nhân, nhưng lại hà khắc trăm điều với nàng ta. Nếu nói không thích Như Quý nhân, thì lại dùng mọi cách che chở nàng ta. Thần thiếp đã theo Hoàng thượng nhiều năm, nhưng chưa từng thấy Hoàng thượng đối xử với người nào như vậy. Tín Quý nhân cùng lắm cũng chỉ là ưu ái mà thôi, cũng chưa thấy Hoàng thượng để bụng như vậy?”
Đối lập với Hiền Phi nước chảy mây trôi nhẹ nhàng nói ra những lời đó, mỗi một chữ Hoàng hậu nói ra tựa như đang xát muối lên trái tim mình.
“Hiền Phi, làm sao ngươi biết được tâm tư của Hoàng thượng. Như Quý nhân ở trong cung vốn là một Đáp ứng hèn mọn, nếu Như Quý nhân có tất cả, sao có thể đặt sự ban ân của hắn trong lòng. Hoàng thượng ngài ấy.... vì Như Quý nhân mà mỗi một bước đều đã tính toán kỹ càng.”
Hoàng hậu buồn bã: “Nói một câu thật lòng, có đôi khi bổn cung thật sự hâm mộ Như Quý nhân. Dù không phải vì vinh hoa phú quý, mỗi nữ nhân trong hậu cung, đều hi vọng nhận được một chút yêu thương của phu quân là Hoàng thượng.”
Nhìn Hoàng hậu dần dần mất mát, Hiền Phi thu hồi vẻ tươi cười. Nàng ta ngồi thẳng trở lại, giọng điệu nghiêm túc nói: “Hoàng hậu hà tất gì phải lo lắng, phù du lay cây. Tú Thường tại đã tiến hành bước đầu tiên theo kế hoạch, kế tiếp tiến hành từng bước một, cũng chỉ là một Quý nhân thấp hèn.” Nàng ta đắc chí mở lòng bàn tay ra: “Sớm muộn gì cũng rơi vào tay bổn cung.”
“Hiền Phi.” Hoàng hậu quay đầu, hiếm khi trịnh trọng nói một câu: “Bổn cung nhìn thấy ở bữa tiệc hôm qua Hoàng thượng rất không vui. Chuyện ở hậu cung, trù tính như thế nào, cũng không được ảnh hưởng đến Hoàng thượng.”
Hiền Phi nhìn Hoàng hậu, nhìn dáng vẻ một mảnh thâm tình của nàng ta, không thể chấp nhận mà quay sang chỗ khác lắc đầu.
Hoàng hậu biết trong lòng nàng ta đang chê cười mình, đang muốn mở miệng, lại thấy Song Lan vội vã chạy vào trong điện: “Nương nương, nương nương, Hoàng hậu nương nương. Tiểu Luyện Tử của Dưỡng Tâm điện tới truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, hiện giờ đang ở ngoài chờ.”
“Tiểu Luyện Tử?” Sao lúc này Tiểu Luyện Tử lại đến Trữ Tú cung?
“Có phải là Hoàng thượng có chuyện gì không?” Hoàng hậu vẫy tay: “Mau cho hắn tiến vào.”
“Hoàng hậu.” Hiền Phi nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Hoàng hậu, không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiểu Luyện Tử tiến vào khấu đầu hành lễ, nhìn hai vị chủ tử bên trên: “Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hiền Phi nương nương.”
Hoàng hậu cho hắn đứng lên: “Tiểu Luyện Tử! Có phải Hoàng thượng có việc gì không?”
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương,” Tiểu Luyện Tử thẹn thùng cười cười: “Hoàng thượng nói, sáng sớm nay đi quá vội vàng, không có cùng nương nương trò chuyện cho tốt. Chiều nay Hoàng thượng muốn đến Trữ Tú cung dùng bữa tối, sai nô tài đến đây nói trước một tiếng để người chuẩn bị cho tốt.”
“Nô tài đã truyền xong khẩu dụ của Hoàng thượng, Dưỡng Tâm điện còn có việc, nô tài xin phép cáo lui trước.”
Là như vậy, thì ra Hoàng thượng muốn đến đây.
“Song Lan, đưa Tiểu Luyện Tử ra ngoài.” Hoàng hậu nói xong, lại nhìn đồng hồ Tây Dương đặt ở phía xa. Bây giờ đã gần trưa, còn chưa đến hai canh giờ nữa, Hoàng thượng muốn tới dùng bữa tối, những món Hoàng thượng thích ăn chuẩn bị còn kip không?
“Song Lan, Song Lan?”
“Không phải Song Lan mới đi ra sao?” Hiền Phi nhìn tư thế này, không biết phải nói gì, xuống giường la hán.
Vừa nói vừa đi về phía cửa, cũng không quay đầu lại mà ra cửa: “Hoàng hậu nương bận rộn tiếp giá, thần thiếp không quấy rầy nữa, thần thiếp cáo lui.”
“Hiền Phi.”
Hiền Phi vừa ra tới sân, Nhẫn Dứu lập tức đi theo phía sau. Giản Tần dẫn theo Vinh Thường tại ở phía xa nhìn thấy Hiền Phi ra tới, vội vàng tiến lên đón. Giản Tần thân thiện nói: “Nương nương, nghe nói buổi chiều Hoàng thượng muốn đến đây?”
Hiền Phi không để ý đến nàng ta, bước ra ngoài Trữ Tú cung, nàng phân phó: “Hôm nay bổn cung muốn đi bộ, không ngồi kiệu liễn. Ngươi nói bọn họ đi theo phía sau.”
Nhẫn Dứu đáp một tiếng: “Vâng.”
Hiền Phi nương nương không ngồi kiệu liễn, Giản Tần cũng chỉ có thể lệnh cho nô tài y như vậy, thành thật đi bộ phía sau hồi cung. Kể cả Vinh Thường tại vị phân thấp kém, vốn chính là đi bộ theo kiệu liễn mà đến, hiện giờ cũng đi bộ theo sau ở đằng xa.
Hiền Phi ở phía trước đi được vài bước, quay đầu lại nhìn Giản Tần: “Trước đây ngươi từng nhắc với bổn cung, Xuân Quý nhân có nói với ngươi, Vân Thường tại có ý dựa hơi bồn cung?”
“Vâng, vâng ạ.” Giản Tần không biết vì sao Hiền Phi nương nương đặt câu hỏi như thế, y theo trả lời: “Lúc đó nương nương bảo thần thiếp điều tra Vân Thường tại ở Nội Vụ phủ làm khó Phó tổng quản Trữ Tú cung, sau đó Xuân Quý nhân thay Vân Thường tại nói lại, cái bao cỏ kia chính là vì dựa hơi nương nương nên mới đặc biệt chọn làm khó Bạch Nghiêu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện