Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Thần Hoàng Thái phi.
 
Bảo Yến cười khẩy một tiếng: "Tiểu thư, lúc trước nô tỳ tự mình đi hỏi ý kiến của các nàng, muốn trang sức hay muốn ăn cơm, bọn họ nghe xong không nói hai lời, lập tức tháo trang sức ra đưa cho nô tỳ. Có thể thấy, lòng bọn họ rất trong sáng, tuổi tuy nhỏ, nhưng ai cũng thức thời, cũng không phải do nô tỳ ép buộc bọn họ."
"Vậy xiêm y thì sao? Không phải xiêm y mới đưa thêm cho bọn họ cũng lấy lại đó chứ?"
"Tiểu thư!" Bảo Yến tức giận ngắt lời nàng: "Người cho là nô tỳ ngốc sao, y phục mặc rồi có thể bán được tiền gì chứ!"
Vậy còn được.
Tú Nguyệt không nói gì nữa, cũng may thời gian giật gấu vá vai cũng không phải chịu đựng lâu. Vào gia yến đêm trừ tịch, Hoàng thượng ban thưởng xuống, đến lúc đó âm thầm xử lý bạc như ý, giải quyết xong, lại mua chút trang sức cho bọn Bảo Yến.
May mắn, thật may mắn. Nếu không phải Hoàng thượng ban khoản bạc trợ cứu này, mùa đông năm nay sợ là sẽ không qua được rồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa "ầm ầm", phá vỡ suy nghĩ của Tú Nguyệt.
Giọng nói cẩn thận kính cẩn của Mộc Cẩn vang lên: "Tiểu chủ."
"Là Mộc Cẩn."
Bảo Yến nhìn nhìn Tú Nguyệt, nói: "Không phải đã cho nàng ấy và Nhu Hạnh về nghỉ ngơi rồi sao."
"Vào đi."
Nghe tiếng của Tú Nguyệt, Mộc Cẩn từ bên ngoài tiến vào, cúi người hành lễ: "Bẩm tiểu chủ, tối nay Hoàng thượng lật thẻ bài của tiểu chủ, kiệu Phượng Loan đang ở bên ngoài Diên Hi cung chờ người."
Dứt lời, Mộc Cẩn ngẩng đầu cười khanh khách nói với Tú Nguyệt: "Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ."
Cái gì nên tới vẫn phải tới.
Tú Nguyệt đứng dậy, miễn cưỡng cười với Mộc Cẩn. Nghĩ tới lúc trước Hoàng thượng cả đêm tiến công ào ạt thì nàng liền sợ, đây là chuyện tốt gì chứ, còn chúc mừng nữa.

Nếu đã gả làm thiếp của người ta, đều phải tận lực làm tròn nghĩa vụ, còn có gì để nói.
Nàng dặn dò Bảo Yến vài câu rồi đi theo thái giám ngự tiền bước lên kiệu Phượng Loan. Trên đường nghe chuông treo ngoài xe kêu đinh đinh đang đang, âm thanh vốn thanh thúy dễ nghe, nhưng nàng chỉ cảm thấy trong lòng bất an, không thể vui nổi.
Chỉ là kịch bản của Hoàng thượng, trước nay nàng chưa từng tìm hiểu. Ngược lại hễ nàng có chút tâm tư nào, đều có thể bị Hoàng thượng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Đến Dưỡng Tâm điện, theo thường lệ có cung nhân dẫn đường đưa nàng đến Đông phòng ở sau tẩm điện, dựa theo quy củ thị tẩm mà tắm rửa chải đầu.
Trước khi cung nhân hầu hạ bọc Tú Nguyệt vào trong chăn gấm màu đỏ, ma ma thị tẩm có thâm ý khác bưng một chén nước cho nàng.
"Nguyệt Thường tại, mời uống. Sau đó sẽ đưa người đi hầu hạ Thánh giá."
Tú Nguyệt nhìn chén nước có thể thấy đáy, kinh ngạc nhìn lão ma ma.
Lão ma ma đẩy đẩy về phía trước: "Đây là ý chỉ của Thánh thượng."
Nàng đành phải vươn tay nhận lấy, thật sự không hiểu chút gì. Nàng nghi ngờ nhìn chén nước, chẳng lẽ bên trong có cho thứ gì vào sao?
Là Hoàng thượng ngại nàng mỗi lần hầu hạ thân thể đều quá cứng nhắc, không phải đây là hợp hoan tán linh tinh gì đó chứ...
Nàng hơi sợ, nếu có Bảo Yến ở đây thì tốt rồi. Tuy nàng cũng hiểu chút dược lý, nhưng chỉ biết sơ bên ngoài, toàn dựa vào những phương thuốc được lưu giữ trong Dương phủ. Đây rốt cuộc là cái gì, nàng căn bản không phân biệt được.
Nhưng dù là độc dược, Hoàng thượng hạ chỉ cho nàng uống, nàng cũng vẫn phải uống.
Tú Nguyệt biết không tránh khỏi, đơn giản nhắm mắt lại, như tráng sĩ chặt cổ tay, ngửa đầu uống cạn.
"Tiểu chủ." Lão mama thị tẩm xấu hổ cười hai tiếng: "Đây là nước trắng."
"Đây là nước trắng?"
Tú Nguyệt quýnh lên, mặt đỏ ửng. Vì nàng là người hầu hạ Hoàng thượng, người ta mới ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng. Nếu không thì chỉ sợ đã sớm không chịu nổi nàng.
Nhưng Hoàng thượng muốn nàng uống một chén nước trắng làm gì, đúng là Thánh tâm khó dò.

Tú Nguyệt uống nước xong, cung nhân hầu hạ trong phòng bèn dùng chăn gấm bọc nàng lại thành cây chả giò chiên. Sau đó khoảng năm, sáu thái giám thị tẩm từ ngoài cửa đi vào, khiêng cây chả giò chiên này từ Đông phòng sau tẩm điện, đi thẳng đến tẩm điện nơi Thánh thượng nghỉ ngơi.
Ngoài tẩm điện, trời vào đông lạnh lẽo, Lưu Dục Hiên hờ hững đứng giữa một loạt thị vệ đang làm nhiệm vụ. Chẳng biết tại sao, nhìn hai hàng người vội vã đi qua, dù chỉ lộ ra một đầu tóc đen nhánh, nhưng hắn liền biết người được bọc bên trong là ai.
Tiểu nha đầu ít nói kia từ nhỏ đã luôn đi theo sau hắn, nhoáng một cái thế sự xoay vần. Bây giờ nàng được nâng lên đi qua trước mắt hắn, đưa vào trong tẩm điện để nhận ân sủng.
Chẳng biết tại sao, lúc Tú Dao tiến cung, hắn cảm thấy tất cả đều hợp lẽ thường. Nàng ấy nên trở thành phi tử của Hoàng thượng, hưởng thụ vinh hoa phú quý trong cung, nhưng Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt thì...
Hắn cũng không nói được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, đây không phải là con đường nàng nên đi.
Tú Nguyệt được đặt trên long sàng, màn che bên ngoài rũ xuống. Nàng lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi mắt đen lúng liếng nhìn ra phía ngoài.
Trong màn che này, vậy mà lại có mùi hương quen thuộc, nàng cẩn thận ngửi thử, là mùi rượu.
Lại nhìn về bên trong, Hoàng đế chỉ mặt một chiếc áo ngủ, thảnh thơi dùng một tay chống đầu, đang nhìn nàng.
Hắn dùng một tay lôi chăn gấm, kéo nàng ra ngoài.
Tú Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, vội kéo góc chăn trên người Hoàng thượng, che cho bản thân.
Nàng chen vào trong chăn gấm của Hoàng thượng, mùi hương tươi mát thấm vào ruột gan xen lẫn với mùi rượu ập đến. Tú Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mặt Hoàng thượng, dựa theo quy củ, trước giờ Tuất mỗi ngày Hoàng thượng dùng tửu thiện, chỉ dùng chút rồi ngừng. Hôm nay nhất định là ăn uống thỏa thích, ngay cả mùi tinh dầu tắm gội cũng không làm phai được mùi rượu trên người.
Nàng còn đang suy nghĩ, nụ hôn của Hoàng thượng đã rơi xuống: "Uống nước rồi sao."
"Vâng." Tú Nguyệt vẫn khó hiểu trả lời: "Tần thiếp tạ Hoàng thượng ban thưởng."
Hoàng thượng cúi đầu cười ra tiếng, đây cũng không phải ban thưởng gì: "Trẫm sợ sau này nàng sẽ oán trẫm."
"Nhưng đây cũng đều là do nàng tự tìm, nếu không phải hàng ngày nàng trêu chọc làm lòng trẫm ngứa ngáy khó chịu..." Lời tiếp theo hắn không nói nữa, day day trán, cơn say có phần tăng thêm. 
Oán Hoàng thượng? Tú Nguyệt càng mơ hồ, Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Có cho nàng mượn gan, nàng cũng không dám oán Hoàng thượng.
... Nhưng không tới hai canh giờ, nàng đã biết đáp án.

"..."
Lưu Dục Hiên canh giữ ngoài Dưỡng Tâm điện, cách vài bức tường, xa mấy trượng, nghe được rõ ràng rành mạch tiếng khóc bất chợt truyền ra từ tẩm điện.
Thanh âm chói tai liên tục không ngừng cưỡng ép xuyên vào màng nhĩ của hắn.
Thị vệ canh giữ bên cạnh không nhịn được thấp giọng cười trêu chọc một câu: "Nguyệt Thường tại này thị tẩm bao nhiêu lần rồi, mà lần nào cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy. Có mấy lần lúc nâng tiểu chủ ra khỏi Dưỡng Tâm điện, sắc mặt tiểu chủ giống như tờ giấy trắng. Cũng không biết chọc đến chỗ nào của Hoàng thượng mà Hoàng thượng lại chà đạp nàng ấy như vậy. Tiểu chủ khác thị tẩm, cũng không ai giống như nàng ấy."
Một thị vệ khác tiếp lời: "Ngươi không biết sao, trước kia nàng ấy đắc tội với Hoàng thượng! Bị nhốt vào Thận Hình ti mấy ngày, nếu không phải Hoàng thượng vì thể diện của hoàng thất, nàng ấy đã chết trong đó! Nhìn xem, đã lâu rồi cũng không định tha cho nàng."
Bọn thị vệ còn lại đều hiểu ý, gật đầu cười hắc hắc vài tiếng, nói nhỏ: "Trừng trị nữ nhân, chiêu này không tính là mới."
Từng câu nói nhỏ như ruồi muỗi ong ong chui vào tai Lưu Dục Hiên.
Một trận gió lạnh lướt tới, thổi hoa tuyết đánh vào sau lưng hắn.
Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tú Nguyệt nằm trên long sàng, màn che biến không gian bên trong thành nơi giam cầm. Nàng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen từng đợt, cổ họng mất tiếng không nói ra lời.
Thì ra là vậy, cho nên Hoàng thượng mới ban cho nàng một chén nước để uống.
Nàng muốn cười khẩy, lại không phát ra tiếng cười được.
Sự kịch liệt vừa rồi, ngay cả tim của nàng cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Trẫm mang nàng đi tắm."
Tú Nguyệt lắc đầu, cố sức nhắm mắt lại.
"Sao vậy?"
Ngung Diễm nghiêng người đánh giá nàng: "Lâu như vậy, vẫn không thể thích ứng sao?"
Hắn vươn tay, lau nước còn đọng nơi khóe mắt nàng. Rốt cuộc là tuổi quá nhỏ, muốn chân chính vừa lòng đẹp ý, xem ra còn phải thêm mấy năm nữa mới được.
Trước đây Tú Nguyệt cũng nghe ma ma thị tẩm ám chỉ với nàng, nữ nhi một hai lần không thích ứng được là chuyện bình thường, sau này sẽ tốt lên, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không chịu nổi.
Ngung Diễm ôm người vào lồng ngực, nhỏ giọng yêu thương nói: "Tối nay trẫm dùng tửu thiện, nhớ nàng, bèn uống nhiều thêm mấy chén, lần tới sẽ không như vậy." Mấy ngày nay vốn định chịu đựng cho qua, không chạm vào nàng, kết quả không ngờ lại phát triển tệ hại hơn.

Nếu để nàng sinh ra bóng ma với mình, vậy thì mất nhiều hơn được. Hắn nghĩ ngợi, định mấy ngày kế tiếp cố gắng khắc chế bản thân, để nàng có nhiều thể nghiệm dịu dàng hơn một chút, tránh về sau kháng cự với việc này, kèm theo bài xích mình.
Buổi sáng Tú Nguyệt thức dậy, cảm thấy cổ chân đau vô cùng, sau khi xem mới phát hiện, hai cổ chân đều xanh đen một vòng, động một cái là đau.
Nàng dậy muộn, lúc đi dường như Hoàng thượng cố gắng không đánh thức nàng, cũng không bảo cung nhân đưa nàng ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Lúc này hắn hạ triều trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ phát ngốc mặt không biểu cảm của Tú Nguyệt, sắc mặt Hoàng thượng không được tự nhiên cho lắm, lệnh cho tất cả cung nhân hầu hạ trong Dưỡng Tâm điện ra ngoài.
Người đều đã ra ngoài, Hoàng thượng nhìn nàng, nàng không hé răng. Trong điện cứ lẳng lặng như vậy, mơ hồ có chút giằng co.
Qua một lúc, hắn quay mặt đi, trầm giọng nói: "Đợi đến lúc trẫm tìm cơ hội cho nàng về Dương phủ, cho phép nàng ở lại hai ngày."
Tú Nguyệt vốn đang uể oải, trong lòng cân nhắc rốt cuộc là trách mình thể lực quá kém, hay là hận Hoàng thượng quá thô lỗ, là nguyên nhân khiến nàng trở thành như vậy. Hiện tại nghe thấy lời này của Hoàng thượng, mắt nàng sáng rực lên, cả người bỗng chốc có tinh thần.
Hoàng thượng không hổ là Hoàng thượng, một câu, đã gọn gàng dứt khoát nắm bảy tấc [*] của nàng.
[*] Tác giả lấy trong câu "đánh rắn đánh bảy tấc", thường là vị trí tim của rắn, chỉ nhược điểm.
Tạo một chút thương tổn, vốn còn cảm thấy lòng đầy phẫn uất, nhưng được bồi thường gấp mười lần, làm sao có ai cảm thấy oán hận được? Ngược lại còn cảm thấy bản thân chiếm được món hời lớn, lòng tràn đầy cảm kích mới phải.
Nhân tính là như vậy, Hoàng thượng hắn không hổ là vua một nước, nắm bắt vừa phải.
Nhưng dù Tú Nguyệt rõ ràng biết Hoàng thượng nắm bắt lòng người như thế, dù người trong lưới là nàng, nàng vẫn chỉ có thể cam tâm tình nguyện đâm đầu vào.
Hơn nữa còn cúi đầu: "Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."
Nàng ho khan vài tiếng, bây giờ muốn nói một câu, chỉ có thể gắng sức nhỏ giọng mở miệng.
"Vậy nàng còn oán trẫm không?" Hắn vẫn nghiêng mặt nói.
Tú Nguyệt lắc đầu, tiền an ủi đã đến tay, cớ gì nàng còn phải làm ra vẻ.
Cho nên, chuyện cổ chân bị bóp xanh đen, tạm thời bị chính nàng quẳng đi.
Ngung Diễm thấy nàng sau cơn mưa trời lại sáng, ngoài ý liệu giải quyết thuận lợi. Đây là chuyện hắn không ngờ, nàng lại là người tấm lòng rộng rãi như vậy. 
Lúc này hắn mới đến gần vài bước, ngồi vào mép giường: "Dáng vẻ này của nàng, đừng hồi cung nửa, ở lại chỗ trẫm mấy ngày. Mấy ngày tới trẫm đều sẽ lật thẻ bài của nàng, để nàng ở đây dưỡng sức."
Trong mắt của Đông Tây lục cung, hắn luôn là người ôn hòa khoan dung. Riêng đối với nàng, chỉ cần hắn có thể khống chế được phần cuồng nhiệt trong lòng kia, có lẽ cũng có thể nhẫn nại, khắc chế để nhẹ nhàng với nàng hơn.
Tú Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng, nhưng trước mắt nàng mới nhận được lợi ích từ Hoàng thượng, cho dù thế nào nàng cũng phải thuận theo ý của Hoàng thượng: "Vâng, tần thiếp cẩn tuân ý chỉ của Hoàng thượng, tạ chủ long ân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện