Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Dứt lời, nàng ta hành lễ nhướn mày cười nói: “Không biết ý Hoàng thượng sao ạ?”
Ngung Diễm gật gật đầu, thuận theo khen một câu: “Hiền Phi nghĩ thật chu toàn, đề cử này rất hợp với ý trẫm.”
“Như vậy, phu thê Hoàng thượng Hoàng hậu cầm sắt hòa minh, mời Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đi vào nội thất trước tiên.”
“Hiền Phi.” Hoàng hậu ngồi tại chỗ, đến lúc này rồi nàng mới mơ hồ lộ ra ý sợ: “Kính nhân duyên này, thực sự có linh nghiệm như ngươi nói không…”
Nàng là kế Hậu, dù sao cũng không so được với nguyên phối Hỉ Tháp Tịch thị phu thê tình thâm với Hoàng thượng. Nếu soi ra kết quả nào đó không tốt, vậy…
Đối lập với Hoàng hậu bất an, Ngung Diễm vô cùng hứng thú từ trên đi xuống, hắn duỗi tay kéo Hoàng hậu, lúc này trên mặt Hoàng hậu mới có chút ý cười an tâm, đi theo hắn đứng lên vào nội điện.
Nhẫn Dứu đi trước dẫn đường, Đế Hậu tiến vào sơ gian[*], nàng tiến lên hành lễ: “Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ngồi ở chỗ này, phía trước kính nhân duyên, để nô tỳ buộc dây nhân duyên ở kính vào cổ tay Hoàng thượng và Hoàng hậu.”
[*] Sơ gian: Căn phòng phía đầu ngôi nhà, thường được dùng để chứa đồ linh tinh…
“Hoàng thượng…” Hoàng hậu vẫn có vài phần lo lắng: “Thần thiếp chỉ sợ…”
“Không sao.” Ngung Diễm ôn hòa an ủi nàng: “Chẳng qua là tìm niềm vui thôi, trẫm là vua của một nước, cũng không tin mấy chuyện thần quái nhảm nhí, Hoàng hậu không cần khẩn trương.”
Dứt lời hắn ra hiệu cho Nhẫn Dứu cột dây nhân duyên lên cổ tay Hoàng hậu.
Nhẫn Dữu làm xong thì hành lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hoàng thượng và Hoàng hậu. Người của ngự tiền canh ở cửa, thứ nhất là để đề phòng người ngoài nhìn lén, thứ hai là luôn nghiêm chỉnh bảo hộ thánh thượng chu toàn.
Cảnh trong gương của Hoàng hậu rất mau hiện lên ở mặt gương đối diện, hình ảnh dần hiện rõ ràng, lòng Hoàng hậu cũng bắt đầu khẩn trương, nàng khẩn trương nhìn chằm chằm mặt kính, dần dần trong mặt gương đối diện hiện lên hình ảnh Hoàng đế.
Trong lòng Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra.
Cảm giác giống như sống sót sau tai nạn, nàng nhìn thấy hình ảnh Hoàng thượng hiện ra trong gương, là trong lòng Hoàng thượng có nàng.
Ngung Diễm cười với nàng: “Trẫm đã sớm nói rồi mà, Hoàng hậu không cần khẩn trương như vậy đâu.”
Hoàng đế cùng Hoàng hậu quay lại chính điện Trữ Tú cung, các phi tần trên điện đều nhìn sang, thấy sắc mặt Hoàng hậu, có lẽ kính nhân duyên đưa ra kết quả không tệ lắm nhỉ.
Ngung Diễm không quay về thượng vị ngồi mà khuôn mặt mang theo ý cười hướng về phía Hiền Phi: “Hiền Phi, nàng bận rộn lâu như vậy, theo trẫm vào nội thất nhìn một lần đi.”
Chuyện này cũng trong dự kiến, Hiền Phi nhẹ nhàng hành lễ nói: “Vâng, thần thiếp đa tạ Hoàng thượng ân điển.”
Theo đó, vài vị nương nương chủ vị ở trong đình, cầm đầu vài vị Quý nhân là Tín Quý nhân, trừ Oánh tần mượn cớ từ chối ra, đều được ân thưởng đến ngồi trước kính nhân duyên cùng Hoàng đế.
Lúc trở ra, mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau. Phần lớn đều là không chiếu ra được hình bóng của Hoàng thượng, có người chỉ hơi hơi nhìn thấy bóng dáng không rõ lắm mà thôi.
Trong gia đình giàu có ở dân gian, thiếp thất không có địa vị trước mặt phu quân, thân là thiếp thất của Hoàng đế, còn có thể yêu cầu cao xa gì chứ.
Tú Nguyệt ở bên cạnh chú ý nghe Lan Quý nhân trở lên chỗ ngồi ríu rít, kính nhân duyên kia, thật ra nàng cũng thấy có vấn đề.
Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, không được nhìn đồ vật tận mắt, tất cả chỉ là nàng suy đoán mà thôi.
Bởi vì chủ vị một cung chỉ có Hiền Phi, Giản Tần, Oánh Tần, Tốn Tần, Tốn Tần đang bị bệnh, Oánh Tần từ chối, mấy người có phân vị Quý nhân mới có vinh hạnh có thể đi vào sơ gian, đến phân vị thấp kém như Thường tại thật sự là không cần thiết cũng không xứng để thánh giá đi một chuyến.
“Tốn Tần đâu?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Hoàng hậu ngồi cạnh ngẩn người, thân mình Tốn Tần mắc bệnh nhẹ, từ trước đến nay tất cả các trường hợp đều miễn cho nàng ấy ra khỏi Diên Hi cung, Hoàng thượng cũng biết điều này, sao đột nhiên lại hỏi đến Tốn Tần?
Nhưng Hoàng hậu chỉ hơi chần chừ, sau đó nhanh chóng đứng dậy trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, Tốn Tần Thẩm Giai thị thân mắc bệnh không tiện ra cửa, thần thiếp làm chủ miễn cho Tốn Tần bôn ba đến Trữ Tú cung chịu khổ.”
Hoàng thượng gật đầu: “Nếu như thế, chủ vị Diên Hi cung không có mặt, hôm nay là tiết mùng tám tháng chạp, trẫm cũng không muốn bạc đãi một cung nào.”
“Tốn Tần không đến, trẫm sẽ thưởng cho người trong cung của nàng ấy thể diện, tìm một người địa vị cao nhất là được.”
“Này…” Hoàng hậu nói với bên dưới: “Diên Hi cung hôm nay đến mấy vị?”
Nghe Hoàng hậu nương nương hỏi, Tú Nguyệt đang uống cháo ở bên dưới không biết vì sao, vội lau tay, cùng Lan Quý nhân và Lý Quan nữ tử vội bước đến dưới tiền điện, cung kính trả lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp ở đây.”
Nhìn thấy ba người các nàng đi ra, ánh mắt Hoàng hậu lập tức ảm đạm xuống.
“Lan Quý nhân đã theo thánh giá vào nội thất.” Nàng lẩm bẩm.
Lý Quan nữ tử chỉ là phân vị Quan nữ tử.
Hoàng thượng chỉ tay vào Tú Nguyệt: “Vậy thì là ngươi đi.”
Tú Nguyệt còn chưa biết rõ hình huống ra sao, nhưng Hoàng thượng hạ lệnh, nàng vội lên tiếng sau đó ngây người mờ mịt đi theo.
Chính điện Trữ Tú cung sáng sủa, đi vào nội thất phải qua một đoạn hành lang dài, ánh sáng hơi âm u. Tú Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng vàng sáng ở trước mắt. Nàng theo bản năng theo sát chút, chờ đến chỗ hai ngự tiền đứng gác trước cửa, Hoàng thượng quay đầu lại nhìn nàng.
“Ngươi chờ ở bên ngoài, không cần vào theo.” Lời này là phân phó Nhẫn Dứu ở phía sau nàng.
Ánh mắt Nhẫn Dứu sáng lên, vẫn như thường, khom người trả lời: “Vâng, nô tỳ cẩn tuân ý chỉ Hoàng thượng.”
Tú Nguyệt theo sau Ngung Diễm, hai người một trước một sau bước vào sơ gian, “cạch” một tiếng cửa phía sau nhẹ nhàng khép lại.
Lúc này nàng mới nhìn rõ “Kính nhân duyên” trong truyền thuyết kia, vừa rồi ở trên đại điện, Hiền Phi nương nương sai người từ chính điện vào nội thất dọn dẹp, nàng chỉ đành vội vàng thoáng nhìn qua, không thể tưởng tượng được giờ phút này thực sự có cơ hội có thể nhìn cho đã mắt.
Tú Nguyệt đi đến phía trước gương, nhìn trái nhìn phải, xoa xoa vào mặt kính tròn, lại cầm dây nhân duyên ở phía bên phải ngắm nhìn.
“Sờ mó linh tinh gì đấy.” Hoàng đế đi lên trước, nhìn xuống mắng nàng một câu.
Tú Nguyệt quay mặt đi, nở nụ cười hỏi dò: “Hoàng thượng, dây nhân duyên này, cụ thể là muốn cột vào chỗ nào thế?”
Ngung Diễm liếc nhìn nàng, không để ý đến câu hỏi của nàng, nhận lấy dây trong tay nàng, không nói một lời mà chậm rãi cột vào cổ tay Tú Nguyệt.
“Vào chỗ ngồi đi.” Sau khi cột xong hắn ra lệnh.
“Vâng.”
Tú Nguyệt nghe lời đi vào chỗ ngồi bên phải phía trước kính ngồi xuống, âm thầm cúi đầu nhìn vị trí này, quả thực là không khác lắm so với phỏng đoán của nàng, trên đời này làm gì có thần vật gì chứ.
Cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, Tú Nguyệt vội vàng không dám lộn xộn nữa, nâng ánh mắt lên, thông minh ngồi nghiêm chỉnh.
Hắn cầm lấy một dây còn lại kia, đặt vào cổ tay của chính mình, nhưng không lập tức cột lên mà lại hơi chần chừ một lát.
Sau khi cúi đầu phiền muộn trong chốc lát, Ngung Diễm chợt nhìn về phía nàng, hỏi: “Khẩn trương à?”
Đột nhiên nghe câu hỏi này, Tú Nguyệt theo bản năng lắc đầu, ngẫm lại thấy không ổn nên lại nhanh chóng gật gật đầu.
Phi tần theo hắn tiến vào nội gian, cho dù thân là Trung Cung Hoàng hậu thì khăn lụa trên tay cũng hơi run lên.
Đa số lần trước ở trước kính, cũng chỉ loáng thoáng nhìn được hình dáng đại khái có thể phân biệt ra được là Hoàng đế ở trong kính mà thôi. Phi tần đi vào theo hắn hoặc là mất mát hoặc là thương tâm, cũng không dám biểu lộ ra ngoài ngay ở trước mặt hắn, hắn không nhìn ra cũng không để tâm đến.
Hiền Phi nói với hắn có loại kính nhân duyên như vậy, hắn đã bắt đầu từng bước tính toán, từ Diên Hi cung đến Trữ Tú cung, từ chính điện đến nội thất Trữ Tú cung, từng bước một đưa nàng ấy đến chỗ này.
Vừa rồi hắn còn nửa đùa nửa thật an ủi Hoàng hậu, bây giờ đến bản thân lại cũng sinh ra cảm xúc “sợ hãi” như vậy.
Có lẽ, cái kính nhân duyên này thật sự có thể tính ra kết quả duyên phận sau cùng là nàng và hắn, nhưng nếu xuất hiện kết quả là người lạ thì sao?
Hắn là thiên tử, thiên tử tóm lại không phải là trời.
Chỉ sợ cũng không thay đổi được trời cao chú định an bài.
Dây nhân duyên của Tú Nguyệt đã buộc ổn thỏa rồi, nàng thấy Hoàng đế không động đậy, cũng không biết là vì sao nên không dám tùy tiện hé răng.
Lẳng lặng đợi một lúc mới thấy Hoàng thượng chậm rãi cột dây nhân duyên lên chỗ cổ tay.
Tú Nguyệt liếc mắt một cái, vị trí kia hơi lệch so với chỗ mạch đập.
“Hoàng thượng,” Nàng nghiêng người, vươn tay trái không bị buộc ra, thân thiết chỉnh lại dây nhân duyên bị lệch ở cổ tay hắn về đúng vị trí.
Tú Nguyệt chuẩn bị xong, ngẩng đầu lên thấy hắn đang nhìn mình, lập tức nở nụ cười lấy lòng.
Qua đoạn nhạc đệm nhỏ này, lòng Ngung Diễm cũng không khỏi trở nên yên ổn không ít, hai người dựa vào nhau, chuyển ánh mắt đồng thời nhìn vào tấm kính ở phía đối diện.
Thật ra Tú Nguyệt cũng đoán được khoảng tám chín phần cảnh sắp hiện ra trong kính, trong lòng cũng không dao động nhiều lắm, nàng vui vẻ đi nhìn cảnh trong kính để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, chỉ là khi hình Hoàng đế ở trong kính phía bên trái càng ngày càng xuất hiện rõ ở trong đó thì nàng ngẩng người.
Cực kỳ ở ngoài dự đoán của nàng nha.
Tú Nguyệt vô thức xoay mặt kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, nàng vốn tưởng rằng trái tim đế vương nên vững như núi Thái Sơn chứ, hắn không nên khẩn trương nha, không phải Hoàng thượng đã đi vào nhiều lần rồi sao?
Hay là kính nhân duyên này có trục trặc gì à?
Sắc mặt Hoàng thượng đã âm trầm dọa người. Hắn hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào tấm kính ở đối diện, nhìn chằm chằm vào cảnh trống không ở phía bên phải trong kính.
Trong kính này hoàn toàn chỉ có cảnh một mình hắn trong gương.
Mà nàng… Một chút hình bóng của nàng đều không có.
Một chút xíu đường viền cũng không có luôn.
Hắn soạt soạt đứng lên, giận tím mặt, mắt thấy hắn muốn dứt dây nhân duyên trên cổ tay ra, rồi sau đó tức giận lôi đình.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Tú Nguyệt ngồi tại chỗ nhìn lên dáng vẻ làm cho người khác sợ hãi của hắn, thật cảm thấy gần vua như gần cọp, không biết rốt cuộc hắn tức giận cái gì, nhưng tóm lại là phát tính tình vì bất mãn với kết quả kia, nàng vội vàng mạnh tay véo đùi mình một cái, đau đến trào cả nước mắt ra.
“Hoàng thượng! Ngài nhìn kìa!” Nàng vội duỗi tay chỉ vào kính nhân duyên ở đối diện, nỗ lực làm ra vẻ vui mừng: “Tần thiếp thật quá may mắn, nhân duyên của tần thiếp và Hoàng thượng thật là viên mãn nha!”
Ngung Diễm đã kề cận trạng thái bạo nộ, nghe thấy Tú Nguyệt ở bên cạnh nói vậy, hắn chuyển ánh mắt nhìn kính nhân duyên ở đối diện, rồi đột nhiên đờ đẫn.
Trên kính nhân duyên, rõ ràng xuất hiện cảnh hai người ở trong kính, hắn đang đứng còn nàng thì ngồi.
Vô cùng rõ nét.
Vào lúc này, hình ảnh hắn vừa chứng kiến trước mắt giống như nằm mơ vậy.
Hắn dừng một chút, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ.
Trong kính vẫn là hai người ngồi sóng vai nhau như cũ.
“Sao lại…” Hắn nhăn mày.
Tú Nguyệt không dám nghe cho nên nghe không được rõ lắm, hình như nghe thấy trong miệng Hoàng thượng lẩm bẩm hai chữ này.
Thật ra có cái gì thần bí kỳ lạ đâu, cái gọi là kính nhân duyên, nói thì thần kỳ lắm, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi Tây Dương thôi. Nói cái gì mà nhìn rõ đáy lòng người khác, thật ra chính là dựa vào mạch đập của hai người, bằng vào trình độ khẩn trương của người đó để thông qua đó hiện lên cảnh tượng trong gương, tần suất tim đập càng nhanh thì hình dáng của người đó hiện lên càng rõ ràng.
Dù nàng chưa gặp qua thứ này, nhưng khi nàng còn bé ở bên ngoại tổ phụ đã đề cập qua, chỉ là chưa được nhìn thấy, hôm nay mới nhìn thấy vật thật đó.
Mới đầu khi đi vào gian phòng này, sờ được cơ quan tiếp giáp với gọng kính kia, nàng đã đoán được vài phần.
So với Tú Nguyệt không để trong lòng thì Ngung Diễm lại nhìn kính nhân duyên kia đến nhập thần. Hình ảnh hai người ở trong kính, lấy một loại rõ ràng đến không thể rõ hơn đập vào mắt hắn.
Đã thử qua nhiều lần như vậy, nhưng hình ảnh hai người bọn họ trong gương là rõ ràng nhất, rõ ràng đến không thể tin nổi.
Là trời cao an bài ư? Nàng sẽ đi theo hắn cả đời, sẽ không như Hiếu Thục, Thứ Phi nửa đường buông tay rời đi chứ.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Dứt lời, nàng ta hành lễ nhướn mày cười nói: “Không biết ý Hoàng thượng sao ạ?”
Ngung Diễm gật gật đầu, thuận theo khen một câu: “Hiền Phi nghĩ thật chu toàn, đề cử này rất hợp với ý trẫm.”
“Như vậy, phu thê Hoàng thượng Hoàng hậu cầm sắt hòa minh, mời Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đi vào nội thất trước tiên.”
“Hiền Phi.” Hoàng hậu ngồi tại chỗ, đến lúc này rồi nàng mới mơ hồ lộ ra ý sợ: “Kính nhân duyên này, thực sự có linh nghiệm như ngươi nói không…”
Nàng là kế Hậu, dù sao cũng không so được với nguyên phối Hỉ Tháp Tịch thị phu thê tình thâm với Hoàng thượng. Nếu soi ra kết quả nào đó không tốt, vậy…
Đối lập với Hoàng hậu bất an, Ngung Diễm vô cùng hứng thú từ trên đi xuống, hắn duỗi tay kéo Hoàng hậu, lúc này trên mặt Hoàng hậu mới có chút ý cười an tâm, đi theo hắn đứng lên vào nội điện.
Nhẫn Dứu đi trước dẫn đường, Đế Hậu tiến vào sơ gian[*], nàng tiến lên hành lễ: “Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ngồi ở chỗ này, phía trước kính nhân duyên, để nô tỳ buộc dây nhân duyên ở kính vào cổ tay Hoàng thượng và Hoàng hậu.”
[*] Sơ gian: Căn phòng phía đầu ngôi nhà, thường được dùng để chứa đồ linh tinh…
“Hoàng thượng…” Hoàng hậu vẫn có vài phần lo lắng: “Thần thiếp chỉ sợ…”
“Không sao.” Ngung Diễm ôn hòa an ủi nàng: “Chẳng qua là tìm niềm vui thôi, trẫm là vua của một nước, cũng không tin mấy chuyện thần quái nhảm nhí, Hoàng hậu không cần khẩn trương.”
Dứt lời hắn ra hiệu cho Nhẫn Dứu cột dây nhân duyên lên cổ tay Hoàng hậu.
Nhẫn Dữu làm xong thì hành lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hoàng thượng và Hoàng hậu. Người của ngự tiền canh ở cửa, thứ nhất là để đề phòng người ngoài nhìn lén, thứ hai là luôn nghiêm chỉnh bảo hộ thánh thượng chu toàn.
Cảnh trong gương của Hoàng hậu rất mau hiện lên ở mặt gương đối diện, hình ảnh dần hiện rõ ràng, lòng Hoàng hậu cũng bắt đầu khẩn trương, nàng khẩn trương nhìn chằm chằm mặt kính, dần dần trong mặt gương đối diện hiện lên hình ảnh Hoàng đế.
Trong lòng Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra.
Cảm giác giống như sống sót sau tai nạn, nàng nhìn thấy hình ảnh Hoàng thượng hiện ra trong gương, là trong lòng Hoàng thượng có nàng.
Ngung Diễm cười với nàng: “Trẫm đã sớm nói rồi mà, Hoàng hậu không cần khẩn trương như vậy đâu.”
Hoàng đế cùng Hoàng hậu quay lại chính điện Trữ Tú cung, các phi tần trên điện đều nhìn sang, thấy sắc mặt Hoàng hậu, có lẽ kính nhân duyên đưa ra kết quả không tệ lắm nhỉ.
Ngung Diễm không quay về thượng vị ngồi mà khuôn mặt mang theo ý cười hướng về phía Hiền Phi: “Hiền Phi, nàng bận rộn lâu như vậy, theo trẫm vào nội thất nhìn một lần đi.”
Chuyện này cũng trong dự kiến, Hiền Phi nhẹ nhàng hành lễ nói: “Vâng, thần thiếp đa tạ Hoàng thượng ân điển.”
Theo đó, vài vị nương nương chủ vị ở trong đình, cầm đầu vài vị Quý nhân là Tín Quý nhân, trừ Oánh tần mượn cớ từ chối ra, đều được ân thưởng đến ngồi trước kính nhân duyên cùng Hoàng đế.
Lúc trở ra, mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau. Phần lớn đều là không chiếu ra được hình bóng của Hoàng thượng, có người chỉ hơi hơi nhìn thấy bóng dáng không rõ lắm mà thôi.
Trong gia đình giàu có ở dân gian, thiếp thất không có địa vị trước mặt phu quân, thân là thiếp thất của Hoàng đế, còn có thể yêu cầu cao xa gì chứ.
Tú Nguyệt ở bên cạnh chú ý nghe Lan Quý nhân trở lên chỗ ngồi ríu rít, kính nhân duyên kia, thật ra nàng cũng thấy có vấn đề.
Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, không được nhìn đồ vật tận mắt, tất cả chỉ là nàng suy đoán mà thôi.
Bởi vì chủ vị một cung chỉ có Hiền Phi, Giản Tần, Oánh Tần, Tốn Tần, Tốn Tần đang bị bệnh, Oánh Tần từ chối, mấy người có phân vị Quý nhân mới có vinh hạnh có thể đi vào sơ gian, đến phân vị thấp kém như Thường tại thật sự là không cần thiết cũng không xứng để thánh giá đi một chuyến.
“Tốn Tần đâu?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Hoàng hậu ngồi cạnh ngẩn người, thân mình Tốn Tần mắc bệnh nhẹ, từ trước đến nay tất cả các trường hợp đều miễn cho nàng ấy ra khỏi Diên Hi cung, Hoàng thượng cũng biết điều này, sao đột nhiên lại hỏi đến Tốn Tần?
Nhưng Hoàng hậu chỉ hơi chần chừ, sau đó nhanh chóng đứng dậy trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, Tốn Tần Thẩm Giai thị thân mắc bệnh không tiện ra cửa, thần thiếp làm chủ miễn cho Tốn Tần bôn ba đến Trữ Tú cung chịu khổ.”
Hoàng thượng gật đầu: “Nếu như thế, chủ vị Diên Hi cung không có mặt, hôm nay là tiết mùng tám tháng chạp, trẫm cũng không muốn bạc đãi một cung nào.”
“Tốn Tần không đến, trẫm sẽ thưởng cho người trong cung của nàng ấy thể diện, tìm một người địa vị cao nhất là được.”
“Này…” Hoàng hậu nói với bên dưới: “Diên Hi cung hôm nay đến mấy vị?”
Nghe Hoàng hậu nương nương hỏi, Tú Nguyệt đang uống cháo ở bên dưới không biết vì sao, vội lau tay, cùng Lan Quý nhân và Lý Quan nữ tử vội bước đến dưới tiền điện, cung kính trả lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp ở đây.”
Nhìn thấy ba người các nàng đi ra, ánh mắt Hoàng hậu lập tức ảm đạm xuống.
“Lan Quý nhân đã theo thánh giá vào nội thất.” Nàng lẩm bẩm.
Lý Quan nữ tử chỉ là phân vị Quan nữ tử.
Hoàng thượng chỉ tay vào Tú Nguyệt: “Vậy thì là ngươi đi.”
Tú Nguyệt còn chưa biết rõ hình huống ra sao, nhưng Hoàng thượng hạ lệnh, nàng vội lên tiếng sau đó ngây người mờ mịt đi theo.
Chính điện Trữ Tú cung sáng sủa, đi vào nội thất phải qua một đoạn hành lang dài, ánh sáng hơi âm u. Tú Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng vàng sáng ở trước mắt. Nàng theo bản năng theo sát chút, chờ đến chỗ hai ngự tiền đứng gác trước cửa, Hoàng thượng quay đầu lại nhìn nàng.
“Ngươi chờ ở bên ngoài, không cần vào theo.” Lời này là phân phó Nhẫn Dứu ở phía sau nàng.
Ánh mắt Nhẫn Dứu sáng lên, vẫn như thường, khom người trả lời: “Vâng, nô tỳ cẩn tuân ý chỉ Hoàng thượng.”
Tú Nguyệt theo sau Ngung Diễm, hai người một trước một sau bước vào sơ gian, “cạch” một tiếng cửa phía sau nhẹ nhàng khép lại.
Lúc này nàng mới nhìn rõ “Kính nhân duyên” trong truyền thuyết kia, vừa rồi ở trên đại điện, Hiền Phi nương nương sai người từ chính điện vào nội thất dọn dẹp, nàng chỉ đành vội vàng thoáng nhìn qua, không thể tưởng tượng được giờ phút này thực sự có cơ hội có thể nhìn cho đã mắt.
Tú Nguyệt đi đến phía trước gương, nhìn trái nhìn phải, xoa xoa vào mặt kính tròn, lại cầm dây nhân duyên ở phía bên phải ngắm nhìn.
“Sờ mó linh tinh gì đấy.” Hoàng đế đi lên trước, nhìn xuống mắng nàng một câu.
Tú Nguyệt quay mặt đi, nở nụ cười hỏi dò: “Hoàng thượng, dây nhân duyên này, cụ thể là muốn cột vào chỗ nào thế?”
Ngung Diễm liếc nhìn nàng, không để ý đến câu hỏi của nàng, nhận lấy dây trong tay nàng, không nói một lời mà chậm rãi cột vào cổ tay Tú Nguyệt.
“Vào chỗ ngồi đi.” Sau khi cột xong hắn ra lệnh.
“Vâng.”
Tú Nguyệt nghe lời đi vào chỗ ngồi bên phải phía trước kính ngồi xuống, âm thầm cúi đầu nhìn vị trí này, quả thực là không khác lắm so với phỏng đoán của nàng, trên đời này làm gì có thần vật gì chứ.
Cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, Tú Nguyệt vội vàng không dám lộn xộn nữa, nâng ánh mắt lên, thông minh ngồi nghiêm chỉnh.
Hắn cầm lấy một dây còn lại kia, đặt vào cổ tay của chính mình, nhưng không lập tức cột lên mà lại hơi chần chừ một lát.
Sau khi cúi đầu phiền muộn trong chốc lát, Ngung Diễm chợt nhìn về phía nàng, hỏi: “Khẩn trương à?”
Đột nhiên nghe câu hỏi này, Tú Nguyệt theo bản năng lắc đầu, ngẫm lại thấy không ổn nên lại nhanh chóng gật gật đầu.
Phi tần theo hắn tiến vào nội gian, cho dù thân là Trung Cung Hoàng hậu thì khăn lụa trên tay cũng hơi run lên.
Đa số lần trước ở trước kính, cũng chỉ loáng thoáng nhìn được hình dáng đại khái có thể phân biệt ra được là Hoàng đế ở trong kính mà thôi. Phi tần đi vào theo hắn hoặc là mất mát hoặc là thương tâm, cũng không dám biểu lộ ra ngoài ngay ở trước mặt hắn, hắn không nhìn ra cũng không để tâm đến.
Hiền Phi nói với hắn có loại kính nhân duyên như vậy, hắn đã bắt đầu từng bước tính toán, từ Diên Hi cung đến Trữ Tú cung, từ chính điện đến nội thất Trữ Tú cung, từng bước một đưa nàng ấy đến chỗ này.
Vừa rồi hắn còn nửa đùa nửa thật an ủi Hoàng hậu, bây giờ đến bản thân lại cũng sinh ra cảm xúc “sợ hãi” như vậy.
Có lẽ, cái kính nhân duyên này thật sự có thể tính ra kết quả duyên phận sau cùng là nàng và hắn, nhưng nếu xuất hiện kết quả là người lạ thì sao?
Hắn là thiên tử, thiên tử tóm lại không phải là trời.
Chỉ sợ cũng không thay đổi được trời cao chú định an bài.
Dây nhân duyên của Tú Nguyệt đã buộc ổn thỏa rồi, nàng thấy Hoàng đế không động đậy, cũng không biết là vì sao nên không dám tùy tiện hé răng.
Lẳng lặng đợi một lúc mới thấy Hoàng thượng chậm rãi cột dây nhân duyên lên chỗ cổ tay.
Tú Nguyệt liếc mắt một cái, vị trí kia hơi lệch so với chỗ mạch đập.
“Hoàng thượng,” Nàng nghiêng người, vươn tay trái không bị buộc ra, thân thiết chỉnh lại dây nhân duyên bị lệch ở cổ tay hắn về đúng vị trí.
Tú Nguyệt chuẩn bị xong, ngẩng đầu lên thấy hắn đang nhìn mình, lập tức nở nụ cười lấy lòng.
Qua đoạn nhạc đệm nhỏ này, lòng Ngung Diễm cũng không khỏi trở nên yên ổn không ít, hai người dựa vào nhau, chuyển ánh mắt đồng thời nhìn vào tấm kính ở phía đối diện.
Thật ra Tú Nguyệt cũng đoán được khoảng tám chín phần cảnh sắp hiện ra trong kính, trong lòng cũng không dao động nhiều lắm, nàng vui vẻ đi nhìn cảnh trong kính để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, chỉ là khi hình Hoàng đế ở trong kính phía bên trái càng ngày càng xuất hiện rõ ở trong đó thì nàng ngẩng người.
Cực kỳ ở ngoài dự đoán của nàng nha.
Tú Nguyệt vô thức xoay mặt kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, nàng vốn tưởng rằng trái tim đế vương nên vững như núi Thái Sơn chứ, hắn không nên khẩn trương nha, không phải Hoàng thượng đã đi vào nhiều lần rồi sao?
Hay là kính nhân duyên này có trục trặc gì à?
Sắc mặt Hoàng thượng đã âm trầm dọa người. Hắn hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào tấm kính ở đối diện, nhìn chằm chằm vào cảnh trống không ở phía bên phải trong kính.
Trong kính này hoàn toàn chỉ có cảnh một mình hắn trong gương.
Mà nàng… Một chút hình bóng của nàng đều không có.
Một chút xíu đường viền cũng không có luôn.
Hắn soạt soạt đứng lên, giận tím mặt, mắt thấy hắn muốn dứt dây nhân duyên trên cổ tay ra, rồi sau đó tức giận lôi đình.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Tú Nguyệt ngồi tại chỗ nhìn lên dáng vẻ làm cho người khác sợ hãi của hắn, thật cảm thấy gần vua như gần cọp, không biết rốt cuộc hắn tức giận cái gì, nhưng tóm lại là phát tính tình vì bất mãn với kết quả kia, nàng vội vàng mạnh tay véo đùi mình một cái, đau đến trào cả nước mắt ra.
“Hoàng thượng! Ngài nhìn kìa!” Nàng vội duỗi tay chỉ vào kính nhân duyên ở đối diện, nỗ lực làm ra vẻ vui mừng: “Tần thiếp thật quá may mắn, nhân duyên của tần thiếp và Hoàng thượng thật là viên mãn nha!”
Ngung Diễm đã kề cận trạng thái bạo nộ, nghe thấy Tú Nguyệt ở bên cạnh nói vậy, hắn chuyển ánh mắt nhìn kính nhân duyên ở đối diện, rồi đột nhiên đờ đẫn.
Trên kính nhân duyên, rõ ràng xuất hiện cảnh hai người ở trong kính, hắn đang đứng còn nàng thì ngồi.
Vô cùng rõ nét.
Vào lúc này, hình ảnh hắn vừa chứng kiến trước mắt giống như nằm mơ vậy.
Hắn dừng một chút, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ.
Trong kính vẫn là hai người ngồi sóng vai nhau như cũ.
“Sao lại…” Hắn nhăn mày.
Tú Nguyệt không dám nghe cho nên nghe không được rõ lắm, hình như nghe thấy trong miệng Hoàng thượng lẩm bẩm hai chữ này.
Thật ra có cái gì thần bí kỳ lạ đâu, cái gọi là kính nhân duyên, nói thì thần kỳ lắm, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi Tây Dương thôi. Nói cái gì mà nhìn rõ đáy lòng người khác, thật ra chính là dựa vào mạch đập của hai người, bằng vào trình độ khẩn trương của người đó để thông qua đó hiện lên cảnh tượng trong gương, tần suất tim đập càng nhanh thì hình dáng của người đó hiện lên càng rõ ràng.
Dù nàng chưa gặp qua thứ này, nhưng khi nàng còn bé ở bên ngoại tổ phụ đã đề cập qua, chỉ là chưa được nhìn thấy, hôm nay mới nhìn thấy vật thật đó.
Mới đầu khi đi vào gian phòng này, sờ được cơ quan tiếp giáp với gọng kính kia, nàng đã đoán được vài phần.
So với Tú Nguyệt không để trong lòng thì Ngung Diễm lại nhìn kính nhân duyên kia đến nhập thần. Hình ảnh hai người ở trong kính, lấy một loại rõ ràng đến không thể rõ hơn đập vào mắt hắn.
Đã thử qua nhiều lần như vậy, nhưng hình ảnh hai người bọn họ trong gương là rõ ràng nhất, rõ ràng đến không thể tin nổi.
Là trời cao an bài ư? Nàng sẽ đi theo hắn cả đời, sẽ không như Hiếu Thục, Thứ Phi nửa đường buông tay rời đi chứ.
Danh sách chương