Chương 87
Căn cơ và tài lực của Vương gia không thua kém gì hoàng thất Đông Lăng. Thậm chí, Vương gia có những thứ mà ngay cả các thành viên trong hoàng thất cũng hiếm thấy.
“Quả thực việc chữa lành đôi mắt của ngươi phải cần sự giúp đỡ của Vương gia, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có thể chấp nhận phương án điều trị của ta”
“Phương án điều trị của ngươi? Là gì?” Mười ngón tay Vương Cẩm Lăng mơn trớn tách trà để làm dịu đi nỗi kích động trong lòng.
“Chuyện này thì hãy khoan, ta muốn tìm hiểu tình huống của ngươi một cách toàn diện trước đã” Trong lúc nói, Phượng Khương Trần xoay người lấy ra một xấp giấy trắng và một cây bút than từ trong hộp thuốc mang theo.
Bút than ở đây chính là một thanh than chì được vót nhọn.
Đành chịu thôi, chữ mà người nào đó viết bằng bút lông không khác gì con nòng nọc, đừng nói là người khác không hiểu được, mà thời gian lâu dần, chính nàng cũng không hiểu được.
Bên cạnh đó, mang theo bút lông khi đi ra ngoài tương đối bất tiện, mất thời gian mài mực và còn làm bẩn tay, thanh than chì thì tốt biết mấy, bọc một đầu lại, việc viết lách vừa nhanh chóng vừa tiện lợi.
Khuyết điểm duy nhất là nó rất dễ bị gãy, và đầu nhọn chỉ sau vài ba lần viết là trở nên thô đậm, không dùng được nữa.
Phượng Khương Trần viết nguệch ngoạc lên trang giấy trắng các triệu chứng của Vương Cẩm Lăng, vùa viết vừa hỏi một vài điều về chế độ ăn uống hàng ngày cùng mấy câu liên quan đến bệnh về mắt.
Mặc dù chẩn đoán mà túi trị liệu thông minh đưa ra giống với chẩn đoán của nàng, nhưng nàng lại không nắm được một số bệnh lý trong quá khứ nên buộc phải hỏi cho rõ ràng để tránh điều trị hai ba lần cho cùng một căn bệnh.
Vương Cẩm Lăng rất hợp tác, hắn trả lời bất cứ điều gì Phượng Khương Trần hỏi, có lúc Phượng Khương Trần không hỏi đến nhưng hắn cũng tỉ mỉ kể ra.
Hơn nữa, trí nhớ của Vương Cẩm Lăng cực kì tốt, hắn có thể nhắc lại mọi chẩn đoán cùng những loại thuốc được từng đại phu kê cho mà không sót một chữ nào.
Phượng Khương Trần vừa liến thoắng ghi chép vừa nghĩ bụng: Ông trời quả là công bằng, mở ra cho ngươi thêm một cánh cửa chính thì chắc chắn sẽ đóng sập một cửa sổ của ngươi.
Cho Vương Cẩm Lăng một bộ não siêu phàm, thì lại tịch thu đôi mắt của hẳn.
Phượng Khương Trần hỏi xong xuôi, cũng không cho hai huynh đệ ‘Vương gia xem những gì nàng đã viết, thay vào đó, nàng khoanh tay trước ngực và nghiêm nghị nhìn Vương Cẩm Lăng: “Tiếp theo, ta sẽ cho ngươi biết về phương án chữa trị của ta …”
“Cô nương nói đi” Vương Cẩm Lăng hít vào một hơi, ổn định lại tinh thần.
Vương Thất nhìn Phượng Khương Trần không chớp mắt, hai mắt mang theo ánh sáng nóng bỏng.
Ánh mắt này, thái độ này, Phượng Khương Trần đã gặp nhiều, không hề thấy chút áp lực nào.
Phong lưu tiêu sái thì sao, quyền quý lại đã làm sao, muốn nhờ nàng chữa bệnh thì cũng chỉ là hổ năm sấp, là rồng cuộn lại trước nàng.
E hèm .. Đương nhiên, một khi bệnh được chữa khỏi thì bọn họ đều sẽ không còn gì cần nhờ đến nàng nữa, nhưng họ có thể đảm bảo rằng cả đời này họ hay người thân sẽ không mắc bệnh sao? Sẽ không một lần nữa cúi đầu cầu xin Phượng Khương Trần sao?
Nghề thầy thuốc này vốn là một nghề được người đời tôn kính, một là bởi vì khi ngươi mã bệnh, chỉ thầy thuốc mới cứu được ngươi, hai là bởi vì không người nào dám nói mình không cần thầy thuốc.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là y thuật của ngươi phải rất cao.
minh, cao minh đến độ không ai có thể thể thay thế được. Mà Phượng Khương Trần nàng lại muốn cố gắng theo con đường này, nàng nhất định phải trở thành một danh y không ai thay thế được.
Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua chỗ Vương Cẩm Lăng và Vương Thất, nghĩ ngợi một chút, quyết định sẽ cho hai huynh đệ này xem một chút kiến thức y học không có ở thời đại này.
“Muốn ta đồng ý cũng không vấn đề, tuy nhiên hai người phải cam đoan một việc, những lời ta nói hôm nay, ngoại trừ ba người chúng ta tuyệt đối không thể để bất kì người nào khác biết, hơn nữa dẫu những lời ta nói có kinh hãi thế tục đến nhường nào thì hai ngươi cũng không được nghỉ ngờ. Bất luận ta nói mơ hồ đến mức nào hai ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhớ kỹ, ta là đại phu, trong việc chữa trị mắt cho ngươi, ta có uy quyền tuyệt đối”
Khi nói những lời này, trên người Phượng Khương tỏa ra một cỗ khí thế uy nghiêm không thể chống lại. Đây chính là khí thế uy quyền. Một khi đủ tự tin, nàng sẽ tản ra đủ khí thế.
Vương Cẩm Lăng và Vương Thất trầm mặc một lúc, nặng nề gật đầu.