Trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên một tia u ám, bất luận chân tướng như thế nào, hai chữ này cả đời sẽ mãi mãi in giấu trên người nàng, vĩnh viễn không bao giờ rửa sạch.
Rõ ràng đã tự nói với bản thân là không cần quan tâm, nhưng Phượng Khương Trần vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Âm thầm hít một hơi, Phượng Khương Trần cố gắng hết sức để kìm nén nỗi buồn trong lòng, tự nhủ không cần quan tâm.
Vương Thất ngồi ở một bên, nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Một nữ nhân tỉ tiện và thấp hèn vẫn có khí phách.
Lời này của Tạ Tam có chút nặng nề, nhưng Phượng Khương Trần chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng.
Đây chính là số phận.
Số phận của Phượng Khương Trần nàng!
Khi lời nói vừa nói ra, Tạ Tam mới biết bản thân đã nói cái gì.
Hắn ta tự cho mình là quân tử, sẽ không dễ dàng nói xấu nữ nhân, chỉ là Phượng Khương Trần này thật sự có bản lĩnh khiến người ta phá lệ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tam nói chuyện ác ý với nữ nhân, Tạ Tam cảm thấy có mấy phần không tự nhiên, khẽ liếc nhìn Phượng Khương Trần, trong lòng có chút hối hận.
Nhưng kiêu ngạo như hắn ta, rõ ràng biết mình sai cũng sẽ không chịu thừa nhận, càng huống hồ hắn ta cũng không cho rằng mình đã làm sai, chẳng qua là đem sự thật nói thẳng một chút.
Hơn nữa, đối thủ của hắn ta, Vương Thất, vẫn còn ở đó, có đánh chết hắn ta cũng sẽ không bị khuất phục.
Giống như để chứng minh cho lẽ thẳng khí hùng của bản thân, giọng nói của Tạ Tam lại lần nữa cất lên: “Phượng Khương Trần, như vậy đi, bây giờ bổn công tử cho ngươi một cơ hội để bù đắp.
Vệ đại nhân nói ngươi có cách xác định vụ án của hai nhà Vương Tạ, bây giờ đi cùng ta, chỉ cần ngươi xử lý tốt chuyện này, bổn công tử đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cũng sẽ không tính toán với ngươi nữa.
“
Phượng Khương Trần cười nhẹ một tiếng với Tạ Tam, “Vệ đại nhân? Ông ta nói ta có cách, ta thì có cách gì được chứ? Ta không quen biết ông ta”
Nàng không phải là cố ý nôn khí, nàng từ chối chỉ là vì nàng không muốn xen vào chuyện của hai nhà Vương Tạ.
Vệ Học Lượng đại nhân, đúng không?
Phượng Khương Trần ta, nhớ kỹ ông rồi.
Ta sẽ để cho ông hiểu kết cục của việc đắc tội với bác sĩ, đặc biệt là nữ bác sĩ.
Tốt hơn hết ông nên cầu nguyện, kiếp này đừng rơi vào tay Phượng Khương Trần ta, nếu không ta sẽ khiến cho ông thật khó coi.
Còn có công tử hai nhà Tạ Vương này nữa, tốt nhất cũng cầu nguyện đừng cầu xin đến Phượng Khương Trần nàng.
Phượng Khương Trần hơi cúi đầu để che đi tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt mình.
Bác sĩ là một nghề nghiệp thiêng liêng, một bác sĩ giỏi không chỉ có thể cứu vãn sinh mệnh của bạn, mà còn có thể cứu vãn một gia tộc, thậm chí là vận mệnh của một đất nước.
Hơn nữa, nàng có lòng tin vào y thuật của mình.
“Phượng Khương Trần, ngươi là có ý gì? Đến cả mặt mũi của hai nhà Vương Tạ, ngươi còn không cho sao?” Vương Thất cau mày bất mãn.
Hắn ta và Lão tam của nhà họ Tạ đồng thời đến mời, lại dám từ chối, trong thiên hạ này trừ Phượng Khương Trần ra, không có người thứ hai.
Đừng nói là một Phượng Khương Trần, đến cả thái tử, do thực lực của hai nhà Vương Tạ, cũng không dám dễ dàng nói “không” với hai người bọn họ.
“Không, Thất công tử đã hiểu lầm ta rồi, Khương Trần làm sao dám bác bỏ mặt mũi của hai nhà Vương Tạ, là Khương Trần không có năng lực đó” Phượng Khương Trần nhanh chóng đứng dậy thú nhận.
Thời đại này, công tử có quyền có thế, thật sự là quá kiêu ngạo rồi, đây gọi là xin nàng giúp đỡ sao? Điều này rõ ràng là đang ép buộc nàng, không phải sao?
Rõ ràng đã tự nói với bản thân là không cần quan tâm, nhưng Phượng Khương Trần vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Âm thầm hít một hơi, Phượng Khương Trần cố gắng hết sức để kìm nén nỗi buồn trong lòng, tự nhủ không cần quan tâm.
Vương Thất ngồi ở một bên, nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Một nữ nhân tỉ tiện và thấp hèn vẫn có khí phách.
Lời này của Tạ Tam có chút nặng nề, nhưng Phượng Khương Trần chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng.
Đây chính là số phận.
Số phận của Phượng Khương Trần nàng!
Khi lời nói vừa nói ra, Tạ Tam mới biết bản thân đã nói cái gì.
Hắn ta tự cho mình là quân tử, sẽ không dễ dàng nói xấu nữ nhân, chỉ là Phượng Khương Trần này thật sự có bản lĩnh khiến người ta phá lệ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tam nói chuyện ác ý với nữ nhân, Tạ Tam cảm thấy có mấy phần không tự nhiên, khẽ liếc nhìn Phượng Khương Trần, trong lòng có chút hối hận.
Nhưng kiêu ngạo như hắn ta, rõ ràng biết mình sai cũng sẽ không chịu thừa nhận, càng huống hồ hắn ta cũng không cho rằng mình đã làm sai, chẳng qua là đem sự thật nói thẳng một chút.
Hơn nữa, đối thủ của hắn ta, Vương Thất, vẫn còn ở đó, có đánh chết hắn ta cũng sẽ không bị khuất phục.
Giống như để chứng minh cho lẽ thẳng khí hùng của bản thân, giọng nói của Tạ Tam lại lần nữa cất lên: “Phượng Khương Trần, như vậy đi, bây giờ bổn công tử cho ngươi một cơ hội để bù đắp.
Vệ đại nhân nói ngươi có cách xác định vụ án của hai nhà Vương Tạ, bây giờ đi cùng ta, chỉ cần ngươi xử lý tốt chuyện này, bổn công tử đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cũng sẽ không tính toán với ngươi nữa.
“
Phượng Khương Trần cười nhẹ một tiếng với Tạ Tam, “Vệ đại nhân? Ông ta nói ta có cách, ta thì có cách gì được chứ? Ta không quen biết ông ta”
Nàng không phải là cố ý nôn khí, nàng từ chối chỉ là vì nàng không muốn xen vào chuyện của hai nhà Vương Tạ.
Vệ Học Lượng đại nhân, đúng không?
Phượng Khương Trần ta, nhớ kỹ ông rồi.
Ta sẽ để cho ông hiểu kết cục của việc đắc tội với bác sĩ, đặc biệt là nữ bác sĩ.
Tốt hơn hết ông nên cầu nguyện, kiếp này đừng rơi vào tay Phượng Khương Trần ta, nếu không ta sẽ khiến cho ông thật khó coi.
Còn có công tử hai nhà Tạ Vương này nữa, tốt nhất cũng cầu nguyện đừng cầu xin đến Phượng Khương Trần nàng.
Phượng Khương Trần hơi cúi đầu để che đi tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt mình.
Bác sĩ là một nghề nghiệp thiêng liêng, một bác sĩ giỏi không chỉ có thể cứu vãn sinh mệnh của bạn, mà còn có thể cứu vãn một gia tộc, thậm chí là vận mệnh của một đất nước.
Hơn nữa, nàng có lòng tin vào y thuật của mình.
“Phượng Khương Trần, ngươi là có ý gì? Đến cả mặt mũi của hai nhà Vương Tạ, ngươi còn không cho sao?” Vương Thất cau mày bất mãn.
Hắn ta và Lão tam của nhà họ Tạ đồng thời đến mời, lại dám từ chối, trong thiên hạ này trừ Phượng Khương Trần ra, không có người thứ hai.
Đừng nói là một Phượng Khương Trần, đến cả thái tử, do thực lực của hai nhà Vương Tạ, cũng không dám dễ dàng nói “không” với hai người bọn họ.
“Không, Thất công tử đã hiểu lầm ta rồi, Khương Trần làm sao dám bác bỏ mặt mũi của hai nhà Vương Tạ, là Khương Trần không có năng lực đó” Phượng Khương Trần nhanh chóng đứng dậy thú nhận.
Thời đại này, công tử có quyền có thế, thật sự là quá kiêu ngạo rồi, đây gọi là xin nàng giúp đỡ sao? Điều này rõ ràng là đang ép buộc nàng, không phải sao?
Danh sách chương