“Tiểu thư tiểu thư người muốn đi đâu vậy? Người không thể đi được!

Tiểu thư hôm nay là ngày thành hôn của người mà qua hôm nay thì người chính là Lãng vương phi rồi.

Tiểu thư tiểu thư người là vương phi tương lai đó người sao có thể vứt bỏ Lãng vương mà đi được.

Tiểu thư nô tỳ cầu xin người người không thể đi được lần này người mà đi người bảo Uyển Tâm phải làm sao đây!”

Giọng nói cực lớn vang vọng khắp không gian hoàng thành.

Giống như là cố ý vậy!

Cái gì? Hôm nay là ngày thành hôn!

Lãng vương phi tương lai!

Mọi người kinh hãi!

Một đôi mắt lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt nhìn Phượng Khương Trần từng người tưởng tượng trong đầu số phận bi thảm của vị chính thê phu nhân này.

Giai cấp khác biệt đã làm cho dân chúng đối với hoàng gia quý tộc ngoại trừ sự tôn kính ra còn có cả sự chán ghét.

Thấy kết cục thê thảm của một vị tiểu thư khuê các cũng có thể khiến cho những người dân thường này âm thầm vui mừng mấy ngày đó.

Đáng chết!

Phượng Khương Trần quay đầu thật nhanh nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ rạp dưới đất không chút nghĩ ngợi liền đạp một phát lớn tiếng nói với những người khác: “Ai bảo ngươi ăn nói lung tung đem tạt nước bẩn lên người Phượng tiểu thư…”

Nàng phải phủi sạch quan hệ với chuyện này nếu không thì ba chữ Phượng Khương Trần sẽ thành một cái tên đầy sỉ nhục ở thời đại này nếu nàng mang cái tên này thì tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nhẹ thì bị người ta nhốt vào lồng heo.

“Rầm…” một tiếng Uyển Tâm té ngã trên mặt đất nhưng miệng vẫn kiên trì không nghe nói: “Tiểu thư tiểu thư Khương Trần Uyển Tâm không… Không nói lung tung mà.”

“Người chính là Phượng tiểu thư Phượng Khương Trần hôm nay chính là ngày thành hôn của người đó Uyển Tâm không nói láo.

Tiểu thư sao người lại không chịu thừa nhận thân phận này vậy? Tiểu thư Uyển Tâm cầu xin người người không thể đi được hôm nay người mà đi thì lễ thành hôn phải làm thế nào tiểu thư người đừng bỏ lại Uyển Tâm mà…”

Hu hu hu nói xong nằm bò trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.

Một màn này khiến những người vây xem càng thêm chán ghét Phượng Khương Trần không dấu vết đi về phía Phượng Khương Trần vây Phượng Khương Trần ở giữa không để cho nàng đi.

Ai bảo nàng ức hiếp nha hoàn chứ.

Bất kể ai đúng ai sai thì khi gặp phải chuyện như vậy dân chúng sẽ luôn có một loại chủ nghĩa anh hùng vô hình nào đó sẽ luôn đồng tình với những người ở thế yếu.

Rõ ràng rằng đem tiểu thư so sánh với nha hoàn thì nha hoàn luôn ở thế yếu hơn nữa cũng có thân phận gần giống như bọn họ.

“Khốn kiếp…” Phượng Khương Trần lại đạp một phát không chút nghĩ ngợi.

Ngay lúc quan trọng nha hoàn này lại bán đứng nàng.

Phượng Khương Trần rốt cuộc người ngươi nuôi bên cạnh là loại người gì vậy.

Nuôi chó nó cũng sẽ biết bảo vệ chủ nhưng ngươi lại nuôi người lúc mấu chốt sẽ bán đứng ngươi.

“Cái gì? Thiên kim của Phượng phủ?” Không biết ai vừa lớn tiếng kêu lên một câu nhất thời người vây xem lại càng nhiều hơn…

Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên nhìn đám người xung quanh phát hiện cách đó không xa các binh lính gác cổng thành đã nghe được tiếng gào thét của Uyển Tâm nên lao đến trong lòng thầm kêu hỏng bét.

Phượng Khương Trần xoay người chuẩn bị rời đi lần nữa tuyệt đối không thể để cho người đời biết nàng là Phượng Khương Trần chuyện này một khi làm lớn lên thì nàng có không muốn chết cũng phải chết.

Nhưng mà không còn kịp nữa rồi…

Uyển Tâm giống như không muốn sống nữa vậy lao lên phía trước ôm chân Phượng Khương Trần: “Tiểu thư Khương Trần tiểu thư Khương Trần người không thể đi được lễ thành hôn hôm nay của người phải làm sao đây Lãng vương phải làm sao đây trên dưới Phượng phủ chúng ta phải làm sao đây…”

Bộ dạng kia chân thực giống như là một tiểu nha hoàn khốn khổ vậy.

Phượng Khương Trần chính là một chủ nhân độc ác chuyên bắt nạt người khác.

“Uyển Tâm ta chưa từng bạc đãi ngươi.” Phượng Khương Trần cắn cắn môi mới vừa rồi không phải nàng đã kêu nha hoàn này đi cùng sao? Cái gì mà trên dưới Phượng phủ toàn bộ trên dưới Phượng phủ không phải chỉ có chủ tớ hai người các nàng hay sao? Chỉ cần bọn họ đi thì không sao rồi một tòa Phượng phủ trống không hoàn toàn không có gì để bọn họ phải lưu luyến.

Vậy rõ ràng là nha hoàn này hai lòng rồi còn bày ra dáng vẻ đường đường chính chính quả thực rất đáng ghét.

Phượng Khương Trần trước kia có bao nhiêu ngu ngốc cơ chứ ngay cả nha hoàn bên cạnh mình hai lòng mà cũng không phát hiện ra chút nào.

Mà lúc này Phượng Khương Trần có muốn đi cũng không được binh lính gác thành đã ngăn Phượng Khương Trần lại đồng thời kéo Uyển Tâm ra một tên thủ lĩnh nhỏ hỏi với vẻ không chắc chắn: “Ngươi thật sự là Phượng tiểu thư sao?”

Dù sao thì bộ dạng này của Phượng Khương Trần cũng rất thảm hại chỗ da thịt ở nửa thân trên bị lộ ra ngoài tất cả đều là vết hôn.

Xanh xanh tím tím nhìn rất dọa người!

“Không phải ta.” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng lắc đầu không chút nghĩ ngợi liền từ chối.

“Không phải vậy không phải vậy tiểu thư tiểu thư nhà ta chính là Phượng Khương Trần thiên kim của Phượng phủ Lãng vương phi tương lai.” Uyển Tâm tiếp tục phá đám.

“Cái này…” Binh lính gác thành nhất thời cũng không thể giải thích được.

Nếu đây thật sự là tiểu thư nhà quan thì chuyện này rất phiền phức bọn họ chọc không nổi.

Nhưng vào lúc này có một chiếc xe ngựa từ trong thành đi ra chạy về phía Phượng Khương Trần xe đi đến đâu mọi người đều tránh ra đến đó.

Bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nam thô lỗ lời nói xấc xược khiếm nhã: “Thiên kim Phượng phủ? Để ta xem là tên lừa gạt nào đây hôm nay là ngày thành hôn của thiên kim Phượng phủ và Lãng vương điện hạ sao ngươi có thể là thiên kim Phượng phủ được.”

“Nghiêm công tử là Nghiêm công tử hôm nay mỹ nhân này xui xẻo rồi…” Có người nghe được giọng nói của người bên trong xe ngựa.

“Nghiêm công tử là ai vậy?”

“Nghiêm công tử mà ngươi cũng không nhận ra sao? Hắn là con trai độc nhất của Nghiêm đại nhân ở kinh thành là ác bá nổi danh kinh thành ỷ thế hiếp người khinh nam hiếp nữ không có điều ác nào mà không làm đó…”

Bên tai Phượng Khương Trần truyền đến giọng nói thì thầm của binh lính gác thành cũng không thèm để ý thân phận thực sự của Phượng Khương Trần vui như phát điên phóng lên.

Bất kể Phượng Khương Trần là thật hay giả thì cũng chỉ là một cô gái đã thất thế mà đây lại là Nghiêm công tử đang nổi danh đó.

Quan sai nhún nhường lấy lòng hành lễ.

“Nghiêm công tử…”

“Ừ…” Nam nhân bên trong xe ngựa kiêu ngạo đáp một tiếng.

Màn xe bị vén lên ngay sau đó liền thấy một nam nhân với bước chân lảo đảo không vững thân hình mập mạp tai to mặt lớn cặp mắt sưng vù được hạ nhân đỡ xuống xe ngựa.

Người này khắp người toàn mùi rượu lảo đảo lắc lư đi về phía Phượng Khương Trần: “Thiên kim Phượng gia? Để bản công tử kiểm tra xem là thật hay giả.”

Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay heo mập ngả ngớn vuốt ve gương mặt Phượng Khương Trần một cái mặt heo nhìn vào mặt của Phượng Khương Trần.

Mùi hôi của rượu lẫn vào mùi son phấn xộc thẳng về phía Phượng Khương Trần…

“Bốp…” Phượng Khương Trần lùi một bước đánh một cái vào tay Nghiêm công tử: “Công tử xin tự trọng.”

“Tự trọng? Ai da làm sao ngươi biết công tử ta có tự trọng hay không nếu không thì cô nương thử một chút đi? Để bản công tử đè ngươi một cái thì ngươi sẽ biết bản công tử có tự trọng hay không.”

Bị Phượng Khương Trần đánh nhưng Nghiêm công tử lại không có chút không vui nào ko chỉ vậy ngược lại còn đưa đầu lưỡi lên liếm chỗ Phượng Khương Trần đánh một cái bộ dạng kia muốn bao nhiêu thô bỉ thì có bấy nhiêu thô bỉ.

Toàn thân Phượng Khương Trần đều nổi da gà.

Tại sao lại có người buồn nôn đến trình độ như vậy chứ ở cổ đại con cháu nhà quan cũng bừa bãi quá nhỉ.

Ở hiện đại con nhà quan mặc dù cũng phách lối như vậy nhưng ngoài mặt vẫn sẽ che giấu một chút.

“Quả nhiên quả nhiên là mỹ nhân mà mồ hôi ở lòng bàn tay cũng đều là mùi thơm.

Sáng sớm nhận được tin ở cổng thành có một tiểu nương tử xinh đẹp đang chờ bản công tử tới giải cứu đúng như dự đoán mà.

Báu vật thật sự là báu vật so với Thanh cô nương trong dạ yến ở thanh lâu còn xinh đẹp hơn ba phần.”

Cái gì? Phượng Khương Trần hơi sửng sốt đè sự chán ghét trong lòng xuống hỏi: “Có người thông báo cho ngươi tới?”

Một vòng rồi lại một vòng quả nhiên rất hay quả nhiên rất hay mà xem chừng hôm nay nàng không thể nào đi được rồi.

Đầu tiên là Uyển Tâm sau đó lại là Nghiêm công tử những người này muốn thanh danh nàng bại hoại mà chết sao?

Nghiêm công tử với dáng vẻ mê gái gật đầu một cái: “Dĩ nhiên không có người thông báo thì mới sáng sớm bản công tử đến đây làm gì?”

“Sao nào? Tiểu nương tử đi cùng bản công tử đi bản công tử bảo đảm sẽ không bạc đãi ngươi.

Không phải ngươi muốn vào thành sao? Đi nào ở hoàng thành này có bản công tử đây ngươi cứ thoải mái mà tung hoành.”

Đang nói chuyện thì Nghiêm công tử giơ một tay lên gia đinh sau lưng lập tức tiến lên đưa tay kéo Phượng Khương Trần đi.

Dù sao cô nương này cũng đã bị hủy rồi chẳng qua rơi vào tay Nghiêm công tử cũng chỉ thảm hơn một chút mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện