Chương 1939
“Xử trưởng đại nhân, nếu muốn nói ta cướp người của Huyết Y Vệ các ngươi, vậy làm phiền lấy ra chứng cứ xác thực chút đi, Phượng phủ xuất hiện phản đồ là do Phượng phủ của ta quản lý không chu đáo, ngươi chỉ nghe lời của một tên phản bội mà đã lập tức nhận định ta có tội, cũng không khỏi quá qua loa rồi. Nếu như vậy là có thể định tội, vậy ta đây lập tức đi mua chuộc một tên Huyết Y Vệ, nói ngươi phản quốc nhé, xử trưởng đại nhân, vậy ngươi có nhận hay không?” Phượng Khương Trần cười nói.
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng ngậm máu phun người.” Tròng mắt xử trưởng nhanh chóng đỏ bừng, trừng mắt nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần giống như một con rắn độc, phản quốc chính là tội lớn tru di cửu tộc, Phượng Khương Trần lại nói với vẻ nhẹ bỗng như thế, nàng cũng không sợ sẽ dọa chết người sao.
Phượng Khương Trần lại không hề sợ sệt, dùng những câu từ vô cùng chính nghĩa phản bác: “Xử trưởng đại nhân, ta mới nói vậy mà đã khiến ngươi tức giận thế ròi thành thế rồi, Huyết Y Vệ các người làm những chuyện khốn khiếp như thế, sao không nghĩ đến việc những người bị các ngươi oan uổng có tức giận hay không, chỉ có Huyết Y Vệ các ngươi có thể đổ oan cho người khác, còn người khác thì không thể sao?”
“Huyết Y Vệ chúng ta đổ oan cho ngươi sao?” Xử trưởng cắn răng nói, lúc này bọn họ thật sự không hề đổ oan cho Phượng Khương Trần.
“Có hay đổ oan không, Huyết Y Vệ các người biết rõ nhất, xử trưởng đại nhân, ngươi có phải đã quên tối hôm qua ta ở đâu không, lời hộ vệ này nói rõ ràng là giả, hơn nữa hắn nói ta dẫn người xông vào đại lao Huyết Y Vệ, sau khi nghe được một tiếng vang lớn sẽ dẫn người lui đi, vậy xin hỏi ta cướp người kiểu gì? Xử trưởng đại nhân, các ngươi hành hạ phạm nhân đến chết rồi giấu người đi, Phượng Khương Trần ta tới Đại Lý Tự cáo trạng, muốn các ngươi trả người, các ngươi lại còn trả đũa, nói ta cướp người đi, thật đúng là vô sỉ.”
Vì để thể hiện sự phẫn nộ của mình, Phượng Khương Trần vung ống tay áo lui về vị trí của mình, sau đó hành lễ với Đại Lý Tự Khanh: “Ba vị đại nhân, thần nữ đã hỏi xong, nếu Huyết Y Vệ phi nói tối qua thần nữ dẫn người đến Huyết Y Vệ, vậy thỉnh đại nhân cho phép truyền Cửu hoàng thúc lên làm nhân chứng cho thần nữ.”
Chuyện này…
Ba vị đại nhân này, bọn họ nào dám để Cửu hoàng thúc lên công đường chứ, được rồi, lời của Phượng Khương Trần vẫn xác thực hơn nhân chứng, Đại Lý Tự Khanh chuẩn bị phán do Huyết Y Vệ vu cáo.
Ngay lúc này, xử trưởng bộ hình ty lại nhảy ra lần nữa: “Đại nhân, ta còn có nhân chứng.”
“Còn có nhân chứng sao? Nói đi…” Đại Lý Tự Khanh nhìn về phía hai người khác, gật gật đầu.
Xử trưởng bộ hình ty được cho phép, âm trầm nhìn Phượng Khương Trần một cái: “Phượng Khương Trần, ngươi đừng tưởng lấy Cửu hoàng thúc ra thì chuyện này sẽ có tác dụng, đêm qua ngươi căn bản không hề ở cùng Cửu hoàng thúc, hôm qua ngươi và Cửu hoàng thúc vào thành vào ban đêm, ngay sau đó Cửu hoàng thúc đã bị người trong cung thỉnh đi rồi, hai tên lính thủ thành này có thể làm chứng.”
“Đúng vậy, đại nhân, tiểu nhân có thể làm chứng, đêm qua đúng lúc tiểu nhân canh gác cửa thành, lúc đó nhìn thấy Cửu hoàng thúc và Phượng cô nương vào thành, đi sai bọn họ vào thành còn có một cao thủ vô cùng thần bí, sau khi Cửu hoàng thúc vào thành thì bị người trong cung thỉnh đi, Phượng cô nương lập tức cùng vị cao thủ thần bí kia quay về Phượng phủ, thuộc hạ còn nhớ lúc đó trời vừa mới tối.”
Hai binh lính canh gác cửa thành quỳ xuống, nói hết chi tiết đêm qua Cửu hoàng thúc vào thành, tỉ mỉ đến mức Phượng Khương Trần cũng phải hoài nghi hai tiểu binh này không phải phàm nhân.
“Phượng Khương Trần, có việc này sao?” Đại Lý Tự Khanh lại tiếp tục hỏi Phượng Khương Trần, ba nhân chứng được Huyết Y Vệ đưa ra lúc này, lời khai của bọn họ đều vô cùng bất lợi với Phượng Khương Trần.
Theo lời hai tên bình quèn kia, tuy Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc có ở chung, nhưng rất sớm đã tách ra, Phượng Khương Trần hoàn toàn có thời gian cướp người rồi đến Cửu vương phủ.
Lời khai của hộ vệ Phượng phủ cũng có thể chứng minh Phượng Khương Trần đến Huyết Y Vệ, cho dù không đi, Phượng Khương Trần cũng không thể giải thích được vì sao tối hôm qua hộ vệ của Phượng phủ lại bị thương.
“Xử trưởng đại nhân, nếu muốn nói ta cướp người của Huyết Y Vệ các ngươi, vậy làm phiền lấy ra chứng cứ xác thực chút đi, Phượng phủ xuất hiện phản đồ là do Phượng phủ của ta quản lý không chu đáo, ngươi chỉ nghe lời của một tên phản bội mà đã lập tức nhận định ta có tội, cũng không khỏi quá qua loa rồi. Nếu như vậy là có thể định tội, vậy ta đây lập tức đi mua chuộc một tên Huyết Y Vệ, nói ngươi phản quốc nhé, xử trưởng đại nhân, vậy ngươi có nhận hay không?” Phượng Khương Trần cười nói.
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng ngậm máu phun người.” Tròng mắt xử trưởng nhanh chóng đỏ bừng, trừng mắt nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần giống như một con rắn độc, phản quốc chính là tội lớn tru di cửu tộc, Phượng Khương Trần lại nói với vẻ nhẹ bỗng như thế, nàng cũng không sợ sẽ dọa chết người sao.
Phượng Khương Trần lại không hề sợ sệt, dùng những câu từ vô cùng chính nghĩa phản bác: “Xử trưởng đại nhân, ta mới nói vậy mà đã khiến ngươi tức giận thế ròi thành thế rồi, Huyết Y Vệ các người làm những chuyện khốn khiếp như thế, sao không nghĩ đến việc những người bị các ngươi oan uổng có tức giận hay không, chỉ có Huyết Y Vệ các ngươi có thể đổ oan cho người khác, còn người khác thì không thể sao?”
“Huyết Y Vệ chúng ta đổ oan cho ngươi sao?” Xử trưởng cắn răng nói, lúc này bọn họ thật sự không hề đổ oan cho Phượng Khương Trần.
“Có hay đổ oan không, Huyết Y Vệ các người biết rõ nhất, xử trưởng đại nhân, ngươi có phải đã quên tối hôm qua ta ở đâu không, lời hộ vệ này nói rõ ràng là giả, hơn nữa hắn nói ta dẫn người xông vào đại lao Huyết Y Vệ, sau khi nghe được một tiếng vang lớn sẽ dẫn người lui đi, vậy xin hỏi ta cướp người kiểu gì? Xử trưởng đại nhân, các ngươi hành hạ phạm nhân đến chết rồi giấu người đi, Phượng Khương Trần ta tới Đại Lý Tự cáo trạng, muốn các ngươi trả người, các ngươi lại còn trả đũa, nói ta cướp người đi, thật đúng là vô sỉ.”
Vì để thể hiện sự phẫn nộ của mình, Phượng Khương Trần vung ống tay áo lui về vị trí của mình, sau đó hành lễ với Đại Lý Tự Khanh: “Ba vị đại nhân, thần nữ đã hỏi xong, nếu Huyết Y Vệ phi nói tối qua thần nữ dẫn người đến Huyết Y Vệ, vậy thỉnh đại nhân cho phép truyền Cửu hoàng thúc lên làm nhân chứng cho thần nữ.”
Chuyện này…
Ba vị đại nhân này, bọn họ nào dám để Cửu hoàng thúc lên công đường chứ, được rồi, lời của Phượng Khương Trần vẫn xác thực hơn nhân chứng, Đại Lý Tự Khanh chuẩn bị phán do Huyết Y Vệ vu cáo.
Ngay lúc này, xử trưởng bộ hình ty lại nhảy ra lần nữa: “Đại nhân, ta còn có nhân chứng.”
Xử trưởng bộ hình ty được cho phép, âm trầm nhìn Phượng Khương Trần một cái: “Phượng Khương Trần, ngươi đừng tưởng lấy Cửu hoàng thúc ra thì chuyện này sẽ có tác dụng, đêm qua ngươi căn bản không hề ở cùng Cửu hoàng thúc, hôm qua ngươi và Cửu hoàng thúc vào thành vào ban đêm, ngay sau đó Cửu hoàng thúc đã bị người trong cung thỉnh đi rồi, hai tên lính thủ thành này có thể làm chứng.”
“Đúng vậy, đại nhân, tiểu nhân có thể làm chứng, đêm qua đúng lúc tiểu nhân canh gác cửa thành, lúc đó nhìn thấy Cửu hoàng thúc và Phượng cô nương vào thành, đi sai bọn họ vào thành còn có một cao thủ vô cùng thần bí, sau khi Cửu hoàng thúc vào thành thì bị người trong cung thỉnh đi, Phượng cô nương lập tức cùng vị cao thủ thần bí kia quay về Phượng phủ, thuộc hạ còn nhớ lúc đó trời vừa mới tối.”
Hai binh lính canh gác cửa thành quỳ xuống, nói hết chi tiết đêm qua Cửu hoàng thúc vào thành, tỉ mỉ đến mức Phượng Khương Trần cũng phải hoài nghi hai tiểu binh này không phải phàm nhân.
“Phượng Khương Trần, có việc này sao?” Đại Lý Tự Khanh lại tiếp tục hỏi Phượng Khương Trần, ba nhân chứng được Huyết Y Vệ đưa ra lúc này, lời khai của bọn họ đều vô cùng bất lợi với Phượng Khương Trần.
Theo lời hai tên bình quèn kia, tuy Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc có ở chung, nhưng rất sớm đã tách ra, Phượng Khương Trần hoàn toàn có thời gian cướp người rồi đến Cửu vương phủ.
Lời khai của hộ vệ Phượng phủ cũng có thể chứng minh Phượng Khương Trần đến Huyết Y Vệ, cho dù không đi, Phượng Khương Trần cũng không thể giải thích được vì sao tối hôm qua hộ vệ của Phượng phủ lại bị thương.
Danh sách chương