Trước Lan Hoa Đình, Huệ Vương Gia Phượng Trác vừa nghe thấy việc này liên quan đến Sở Mộng Linh thì liền cảm thấy chán ghét. Mặc dù hắn không thích tính cách của Sở Lưu Nguyệt, nhưng người như Sở Mộng hắn lại càng không thích, dong chi tục phấn* không nói, vậy mà còn muốn gả cho Hoàng Thân quốc thích, quả nhiên là mộng tưởng hão huyền.
*dong chi tục phấn: người bình thường, không có gì nổi bật.
- Tam cữu, có lẽ Lưu Nguyệt biểu muội quá hoảng loạn, bây giờ nên đi cứu người trước.
Sở Thiên Hạo không trả lời, sắc mặt âm trầm liền xoay người đi, Thạch Lựu cùng Đổng mụ mụ quỳ trên mặt đất cũng vội vàng đứng lên đuổi theo, phía sau còn có rất nhiều người đi theo, ngoài hạ nhân của Sở Phủ còn có thị vệ của Vương Phủ.
Mọi người còn chưa tới chỗ ở của Sở Lưu Nguyệt đã nhìn thấy một đoàn người đi đến từ hành lang bên kia. Đúng là người của Diệp thị đi đến, bên cạnh nàng là Nhị phu nhân, mẫu thân của Sở Mộng Linh, phía sau còn dẫn theo một đám người hầu.
Lúc trước, Nhị phu nhân hùng hổ mang theo người đến cáo trạng với Diệp thị muốn đòi công đạo, hai người còn chưa nói đến chuyện Sở Lưu Nguyệt đánh Sở Mộng Linh thì đã nghe thấy có người bẩm báo rằng Sở Lưu Nguyệt thắt cổ tự sát, Diệp thị sửng sốt dẫn theo Nhị phu nhân vội vàng tới đây.
Giờ phút này vừa thấy lão gia nhà mình sắc mặt âm trầm đi tới, bên cạnh còn có Huệ Vương Gia, Diệp thị không khỏi ác độc trừng mắt hướng về phía Đổng mụ mụ và Thạch Lựu đằng sau, trong lòng thầm mắng một câu: "Hai điêu nô, sau này nhất định trừng trị các ngươi."
Khi Diệp thị ngẩng đầu, đã bày ra vẻ mặt tươi cười, Diệp thị này vốn rất đẹp, ở trước mặt Sở Thiên Hạo cũng luôn thể hiện bộ dáng ôn nhu như nước, cho nên mặc dù Sở Thiên Hạo có mấy phòng tiểu thiếp nhưng vẫn rất thương bà ta.
Nhưng mà tâm trạng của ông ta hôm nay không tốt, rõ ràng là chuyện trong nhà lại kinh động đến người ngoài, nếu bị truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ bị chê cười.
Cho nên khi ông ta nhìn thấy Diệp thị tươi cười đi tới, mắt lạnh nhìn bà ta một cái, trầm giọng trách mắng:
- Nghe nói hôm qua khi Lưu Nguyệt bị hưu hồi phủ, Mộng Linh tới cười nhạo nàng phải không? Câu này hỏi Diệp thị nhưng trên thực tế cũng là chất vấn Nhị phu nhân. Nhị phu nhân sửng sốt muốn phản bác, nhưng lại do dự, bởi vì đi theo phía sau Sở Thiên Hạo còn có Lục Hoàng Tử Huệ Vương Gia, Huệ Vương Gia khá thân cận với Sở Thiên Hạo, cho nên bà ta không muốn tự tìm phiền toái.
Cuối cùng Nhị phu nhân nhịn xuống, không dám nói gì chỉ theo mọi người đi vào nơi ở của Sở Lưu Nguyệt.
Đổng mụ mụ vẫn đi theo phía sau đám người Sở Thiên Hạo, bỗng nhiên khóc lên:
- Lão gia, người nhanh chút a, nếu để thêm thời gian nữa chỉ sợ không cứu được tiểu thư.
Một tiếng kêu này đã dọa những người khác nhảy dựng lên, Sở Lưu Nguyệt ở trong phòng nghe thấy, không chút hoang mang bỏ chén trà trong tay xuống, sau đó đứng lên ghế, lỗ tai dựng thẳng lên nghe tiếng bước chân bên ngoài, trong lòng khẽ nhẩm: bốn, ba, hai, một.. nhìn thấy những người đó đến trước cửa, nàng mới bỏ đầu vào màn lụa, sau đó dùng lực đá ghế.
Người ở ngoài cửa vừa nghe thấy tiếng động, tất cả đều ngây ngẩn cả người, Đổng mụ mụ kêu lên đầu tiên:
- Lão gia, không tốt, tiểu thư thật sự tự sát, người hãy cứu tiểu thư, xin người hãy cứu tiểu thư.
Tuy Sở Thiên Hạo tức giận hành vi của Sở Lưu Nguyệt, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của ông, là đứa con duy nhất của ông và vợ cả Đỗ Vận Ninh nên trong lòng đã sớm sốt ruột, lập tức ra lệnh cho hộ vệ phía sau:
- Đem cửa phá ra.
- Vâng, lão gia.
Những hậu vệ của Sở phủ đi theo Sở lão gia đều là người có võ công, nên hai người tiến lên một cước đá toang cửa phòng Sở Lưu Nguyệt.
Mọi người từ ngoại đường vào nội đường, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Sở Lưu Nguyệt đang bị treo giữa không trung. Nàng thật sự tự sát, Sở Thiên Hạo không kịp nói gì, thân hình cao lớn đã vọt qua, nhanh chóng ôm lấy người Sở Lưu Nguyệt, đem nàng từ màn lụa bế xuống. Vừa ôm hắn không khỏi kinh ngạc, thân thể nữ nhân này thật nhỏ nhắn, ôm ở trong tay hắn, nhẹ như bông liễu*, dường như không hề có sức nặng, nhưng nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, cả người giống như mất đi hơi thở. Sở Hạo Thiên không kịp suy nghĩ sâu xa, liền đem Sở Lưu Nguyệt đặt trên mặt đất, sau đó quay đầu hung hăng ra lệnh cho thủ hạ:
- Lập tức mời thầy thuốc lại đây.
*bông liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió.
Hai hộ vệ lên tiếng trả lời rồi vội đi ra ngoài, trong phòng lúc này, thần sắc mọi người bất định*, cùng nhìn Sở Lưu Nguyệt.
*bất định: không chắc chắn, không khẳng định.
Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu giống như thấy mẹ ruột mất xông đến, thương tâm khóc lên:
- Tiểu thư a, tiểu thư đáng thương của ta, sao người lại nghĩ dại như vậy? Nhị phu nhân tìm đến người hỏi tội là chuyện quan trọng, nhưng người đã quên người còn có lão gia a, người cũng là cốt nhục của Sở phủ, trước khi Phu nhân mất Lão gia vẫn rất thương người a, người đi cầu xin Lão gia, Lão gia làm sao có thể để cho người bị người ta ngược đãi? Người lại tự mình chịu đựng, nghĩ quẩn đi tự sát, như thế này thì mụ mụ sống làm sao được đây?
Sở Lưu Nguyệt vốn đang suy nghĩ sớm biết như thế này nàng đã không chọn thắt cổ, chuyện này thật sự không phải người bình thường có thể chịu được, thiếu chút nữa đã đem nàng treo chết rồi. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc của Đổng mụ mụ, khóe miệng không khỏi co rút, nếu không phải cố gắng nhịn xuống, nàng thật sự muốn giơ ngón tay cái với Đổng mụ mụ. Nếu Đổng mụ mụ này đến thế kỷ hai mươi mốt tuyệt đối sẽ trở thành siêu sao a, hành động này thực không phải người thường có thể làm được, quả nhiên là cao thủ đấu đá trong nội viện, nàng thẹn không thể bằng.
Bên này Đổng mụ mụ gào xong, bên kia Thạch Lựu lại khóc theo:
- Tiểu thư a, sao người lại nghĩ quẩn như vậy? Tuy người đánh Mộng Linh tiểu thư, nhưng cũng là vì Mộng Linh tiểu thư tới đây cười nhạo tiểu thư, tiểu thư là thẹn quá hóa giận mới đánh nàng a.
Trong phòng, sắc mặt Sở Thiên Hạo xám xịt, đôi đồng tử giống như lưỡi dao sắc nhọn bắn thẳng đến Diệp thị đang đứng trong phòng, lại nhìn phía Nhị phu nhân Lăng thị, giọng nói giống như hàn băng cất lên:
- Các ngươi cho rằng nếu chuyện Mộng Linh bức tử Lưu Nguyệt truyền ra ngoài, Sở Gia sẽ càng mất mặt hay không, Lão Thái Gia có thể sẽ lại tức giận hay không?
Lời vừa nói ra, Diệp thị cùng Nhị phu nhân chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh, đầu tiên là vì Sở Thiên Hạo tức giận, thứ hai là vì Sở Thiên Hạo nói đúng. Nếu hôm nay Sở Lưu Nguyệt chết, chuyện Mộng Linh bức tử Nhị tiểu thư có thể khiến nàng sau này khó lập gia đình, người Sở Gia ruồng bỏ nữ nhi bị hưu chỉ sợ cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài.
Sở Gia chẳng những là một đại gia tộc của Nam Ly Quốc, mà còn là Hoàng Thân quốc thích, mỗi câu nói cử chỉ đều bị người khác chú ý, đối thủ của Sở Phủ đều chờ tìm thấy những nhược điểm như vậy, chỉ sợ Sở Gia sẽ bị điều tiếng không hay. Hơn nữa Hiền Phi nương nương ở trong cung sẽ vì chuyện nhà mẹ đẻ mà bị những nương nương khác chế giễu. Chuyện xảy ra liên tiếp như vậy, khiến cho tay chân Diệp thị cùng Lăng thị lạnh ngắt, Lăng thị vội hạ thân, sợ hãi nói.
- Hôm nay ta đến đây, chỉ muốn tìm em dâu nói chuyện trong nhà, cũng không phải đến hỏi tội nha đầu kia, ai biết nàng lại nghĩ quẩn đi thắt cổ tự sát.
Diệp thị nhanh chóng gật đầu:
- Đúng vậy, lão gia, nhị tẩu cũng không có nói muốn xử lý nha đầu kia, không biết tại sao nha đầu kia lại nghĩ thắt cổ, có thể là do nàng tự sợ hãi nên mới thắt cổ.
*dong chi tục phấn: người bình thường, không có gì nổi bật.
- Tam cữu, có lẽ Lưu Nguyệt biểu muội quá hoảng loạn, bây giờ nên đi cứu người trước.
Sở Thiên Hạo không trả lời, sắc mặt âm trầm liền xoay người đi, Thạch Lựu cùng Đổng mụ mụ quỳ trên mặt đất cũng vội vàng đứng lên đuổi theo, phía sau còn có rất nhiều người đi theo, ngoài hạ nhân của Sở Phủ còn có thị vệ của Vương Phủ.
Mọi người còn chưa tới chỗ ở của Sở Lưu Nguyệt đã nhìn thấy một đoàn người đi đến từ hành lang bên kia. Đúng là người của Diệp thị đi đến, bên cạnh nàng là Nhị phu nhân, mẫu thân của Sở Mộng Linh, phía sau còn dẫn theo một đám người hầu.
Lúc trước, Nhị phu nhân hùng hổ mang theo người đến cáo trạng với Diệp thị muốn đòi công đạo, hai người còn chưa nói đến chuyện Sở Lưu Nguyệt đánh Sở Mộng Linh thì đã nghe thấy có người bẩm báo rằng Sở Lưu Nguyệt thắt cổ tự sát, Diệp thị sửng sốt dẫn theo Nhị phu nhân vội vàng tới đây.
Giờ phút này vừa thấy lão gia nhà mình sắc mặt âm trầm đi tới, bên cạnh còn có Huệ Vương Gia, Diệp thị không khỏi ác độc trừng mắt hướng về phía Đổng mụ mụ và Thạch Lựu đằng sau, trong lòng thầm mắng một câu: "Hai điêu nô, sau này nhất định trừng trị các ngươi."
Khi Diệp thị ngẩng đầu, đã bày ra vẻ mặt tươi cười, Diệp thị này vốn rất đẹp, ở trước mặt Sở Thiên Hạo cũng luôn thể hiện bộ dáng ôn nhu như nước, cho nên mặc dù Sở Thiên Hạo có mấy phòng tiểu thiếp nhưng vẫn rất thương bà ta.
Nhưng mà tâm trạng của ông ta hôm nay không tốt, rõ ràng là chuyện trong nhà lại kinh động đến người ngoài, nếu bị truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ bị chê cười.
Cho nên khi ông ta nhìn thấy Diệp thị tươi cười đi tới, mắt lạnh nhìn bà ta một cái, trầm giọng trách mắng:
- Nghe nói hôm qua khi Lưu Nguyệt bị hưu hồi phủ, Mộng Linh tới cười nhạo nàng phải không? Câu này hỏi Diệp thị nhưng trên thực tế cũng là chất vấn Nhị phu nhân. Nhị phu nhân sửng sốt muốn phản bác, nhưng lại do dự, bởi vì đi theo phía sau Sở Thiên Hạo còn có Lục Hoàng Tử Huệ Vương Gia, Huệ Vương Gia khá thân cận với Sở Thiên Hạo, cho nên bà ta không muốn tự tìm phiền toái.
Cuối cùng Nhị phu nhân nhịn xuống, không dám nói gì chỉ theo mọi người đi vào nơi ở của Sở Lưu Nguyệt.
Đổng mụ mụ vẫn đi theo phía sau đám người Sở Thiên Hạo, bỗng nhiên khóc lên:
- Lão gia, người nhanh chút a, nếu để thêm thời gian nữa chỉ sợ không cứu được tiểu thư.
Một tiếng kêu này đã dọa những người khác nhảy dựng lên, Sở Lưu Nguyệt ở trong phòng nghe thấy, không chút hoang mang bỏ chén trà trong tay xuống, sau đó đứng lên ghế, lỗ tai dựng thẳng lên nghe tiếng bước chân bên ngoài, trong lòng khẽ nhẩm: bốn, ba, hai, một.. nhìn thấy những người đó đến trước cửa, nàng mới bỏ đầu vào màn lụa, sau đó dùng lực đá ghế.
Người ở ngoài cửa vừa nghe thấy tiếng động, tất cả đều ngây ngẩn cả người, Đổng mụ mụ kêu lên đầu tiên:
- Lão gia, không tốt, tiểu thư thật sự tự sát, người hãy cứu tiểu thư, xin người hãy cứu tiểu thư.
Tuy Sở Thiên Hạo tức giận hành vi của Sở Lưu Nguyệt, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của ông, là đứa con duy nhất của ông và vợ cả Đỗ Vận Ninh nên trong lòng đã sớm sốt ruột, lập tức ra lệnh cho hộ vệ phía sau:
- Đem cửa phá ra.
- Vâng, lão gia.
Những hậu vệ của Sở phủ đi theo Sở lão gia đều là người có võ công, nên hai người tiến lên một cước đá toang cửa phòng Sở Lưu Nguyệt.
Mọi người từ ngoại đường vào nội đường, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Sở Lưu Nguyệt đang bị treo giữa không trung. Nàng thật sự tự sát, Sở Thiên Hạo không kịp nói gì, thân hình cao lớn đã vọt qua, nhanh chóng ôm lấy người Sở Lưu Nguyệt, đem nàng từ màn lụa bế xuống. Vừa ôm hắn không khỏi kinh ngạc, thân thể nữ nhân này thật nhỏ nhắn, ôm ở trong tay hắn, nhẹ như bông liễu*, dường như không hề có sức nặng, nhưng nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, cả người giống như mất đi hơi thở. Sở Hạo Thiên không kịp suy nghĩ sâu xa, liền đem Sở Lưu Nguyệt đặt trên mặt đất, sau đó quay đầu hung hăng ra lệnh cho thủ hạ:
- Lập tức mời thầy thuốc lại đây.
*bông liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió.
Hai hộ vệ lên tiếng trả lời rồi vội đi ra ngoài, trong phòng lúc này, thần sắc mọi người bất định*, cùng nhìn Sở Lưu Nguyệt.
*bất định: không chắc chắn, không khẳng định.
Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu giống như thấy mẹ ruột mất xông đến, thương tâm khóc lên:
- Tiểu thư a, tiểu thư đáng thương của ta, sao người lại nghĩ dại như vậy? Nhị phu nhân tìm đến người hỏi tội là chuyện quan trọng, nhưng người đã quên người còn có lão gia a, người cũng là cốt nhục của Sở phủ, trước khi Phu nhân mất Lão gia vẫn rất thương người a, người đi cầu xin Lão gia, Lão gia làm sao có thể để cho người bị người ta ngược đãi? Người lại tự mình chịu đựng, nghĩ quẩn đi tự sát, như thế này thì mụ mụ sống làm sao được đây?
Sở Lưu Nguyệt vốn đang suy nghĩ sớm biết như thế này nàng đã không chọn thắt cổ, chuyện này thật sự không phải người bình thường có thể chịu được, thiếu chút nữa đã đem nàng treo chết rồi. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc của Đổng mụ mụ, khóe miệng không khỏi co rút, nếu không phải cố gắng nhịn xuống, nàng thật sự muốn giơ ngón tay cái với Đổng mụ mụ. Nếu Đổng mụ mụ này đến thế kỷ hai mươi mốt tuyệt đối sẽ trở thành siêu sao a, hành động này thực không phải người thường có thể làm được, quả nhiên là cao thủ đấu đá trong nội viện, nàng thẹn không thể bằng.
Bên này Đổng mụ mụ gào xong, bên kia Thạch Lựu lại khóc theo:
- Tiểu thư a, sao người lại nghĩ quẩn như vậy? Tuy người đánh Mộng Linh tiểu thư, nhưng cũng là vì Mộng Linh tiểu thư tới đây cười nhạo tiểu thư, tiểu thư là thẹn quá hóa giận mới đánh nàng a.
Trong phòng, sắc mặt Sở Thiên Hạo xám xịt, đôi đồng tử giống như lưỡi dao sắc nhọn bắn thẳng đến Diệp thị đang đứng trong phòng, lại nhìn phía Nhị phu nhân Lăng thị, giọng nói giống như hàn băng cất lên:
- Các ngươi cho rằng nếu chuyện Mộng Linh bức tử Lưu Nguyệt truyền ra ngoài, Sở Gia sẽ càng mất mặt hay không, Lão Thái Gia có thể sẽ lại tức giận hay không?
Lời vừa nói ra, Diệp thị cùng Nhị phu nhân chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh, đầu tiên là vì Sở Thiên Hạo tức giận, thứ hai là vì Sở Thiên Hạo nói đúng. Nếu hôm nay Sở Lưu Nguyệt chết, chuyện Mộng Linh bức tử Nhị tiểu thư có thể khiến nàng sau này khó lập gia đình, người Sở Gia ruồng bỏ nữ nhi bị hưu chỉ sợ cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài.
Sở Gia chẳng những là một đại gia tộc của Nam Ly Quốc, mà còn là Hoàng Thân quốc thích, mỗi câu nói cử chỉ đều bị người khác chú ý, đối thủ của Sở Phủ đều chờ tìm thấy những nhược điểm như vậy, chỉ sợ Sở Gia sẽ bị điều tiếng không hay. Hơn nữa Hiền Phi nương nương ở trong cung sẽ vì chuyện nhà mẹ đẻ mà bị những nương nương khác chế giễu. Chuyện xảy ra liên tiếp như vậy, khiến cho tay chân Diệp thị cùng Lăng thị lạnh ngắt, Lăng thị vội hạ thân, sợ hãi nói.
- Hôm nay ta đến đây, chỉ muốn tìm em dâu nói chuyện trong nhà, cũng không phải đến hỏi tội nha đầu kia, ai biết nàng lại nghĩ quẩn đi thắt cổ tự sát.
Diệp thị nhanh chóng gật đầu:
- Đúng vậy, lão gia, nhị tẩu cũng không có nói muốn xử lý nha đầu kia, không biết tại sao nha đầu kia lại nghĩ thắt cổ, có thể là do nàng tự sợ hãi nên mới thắt cổ.
Danh sách chương