Nghiêm Tử chính là thuộc hạ đắc lực của lão Quốc công, trước kia vẫn luôn đi bên cạnh lão Quốc công, hiện giờ tuổi tác đã lớn nên làm người chạy việc. Ông ta rất được lão Quốc công tin tưởng, địa vị tại Quốc Công Phủ cũng rất cao, bình thường, ngay cả Sở Thiên Hạo thấy ông ta cũng phải khách khí ba phần.
Tất nhiên má Đổng không dám khinh thường Nghiêm Tử, bà đối với Nghiêm Tử vô cùng khách khí, nhưng khi nghe xong lời của Nghiêm Tử thì bà không khỏi có chút bất an. Lão thái gia vẫn luôn không thích tiểu thư, nhiều năm qua vẫn chưa từng gọi tiểu thư qua bên nhà chính, bây giờ lại sai người gọi tiểu thư qua đó là vì chuyện gì? Trong lòng má Đổng suy đoán, miệng không nhịn được nhẹ giọng hỏi:
- Lão thái gia tìm tiểu thư có chuyện gì ạ, tiểu thư đã ngủ rồi.
Sắc mặt Nghiêm Tử không thay đổi, bình tĩnh nói:
- Ta chỉ nghe lệnh đến mời Nhị tiểu thư đi. Má Đổng hãy đi vào gọi Nhị tiểu thư một tiếng đi, hãy nói là lão Thái gia muốn gặp nàng.
Lời nói của Nghiêm Tử không hề để cho người khác có cơ hội thương lượng. Trong lòng má Đổng càng cảm thấy không yên, nhưng bà biết tiểu thư không qua nhà chính không được nên đành quay người chuẩn bị vào phòng gọi tiểu thư.
Thật ra Sở Lưu Nguyệt còn chưa ngủ, lúc nàng đang rửa mặt chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nghe được tiếng nói của Nghiêm Tử ở bên ngoài. Nàng vén rèm đi ra, đứng trên bậc thang nhìn Nghiêm Tử, miệng cười mà trong lòng không cười nói:
- Hóa ra là Tử bá, đã muộn như vậy mà còn bắt người đến đây, Lưu Nguyệt nhận không nổi.
Từ trí nhớ của Sở Lưu Nguyệt trước kia, nàng nhận ra Nghiêm Tử này chính là người hầu trung thành bên lão Quốc Công. Vì lão thái gia không thích nàng nên Nghiêm Tử đối với nàng cũng chẳng hòa nhã, vui vẻ gì.
Nghiêm Tử nghe thấy lời nói của Sở Lưu Nguyệt thì sững sờ. Ông ngước mắt lên nhìn Sở Lưu Nguyệt, chỉ thấy dưới ánh trăng, Sở Lưu Nguyệt mặc trên mình một bộ quần áo tầm thường, mái tóc đen như mực được búi đơn giản, không hề đeo bất cứ trang sức nào, chẳng khác gì một nha hoàn bình thường. Nhưng giờ khắc này, sắc mặt nàng lạnh nhạt, quanh thân tỏa ra hơi lạnh, đôi đồng tử đen nhánh lấp lánh dưới ánh trăng. Một Sở Lưu Nguyệt như vậy lại khiến cho Nghiêm Tử cảm thấy bất an, nhưng chợt nhớ tới mục đích mình đến đây, ông hơi cúi người:
- Lão nô vâng mệnh lão thái gia tới mời Nhị tiểu thư tới phòng nghị sự.
- Xem ra đêm nay sẽ có hồng môn yến* rồi, nhưng bổn tiểu thư cũng không sợ.
*Hồng Môn yến: ngụ ý là một nơi lắm chuyện thị phi, người người đều diễn kịch.
Sở Lưu Nguyệt tùy ý nói. Nàng bước xuống, Thạch Lựu đi theo sát phía sau, má Đổng cũng đi theo bên cạnh nàng, quan tâm nhắc nhở:
- Tiểu thư, khi gặp lão thái gia người hãy cẩn thận, đừng nói lung tung nha.
Mặc dù lão Quốc Công không giữ vị trí gia chủ nhưng ông vẫn là nhân vật đứng đầu Sở gia, hơn nữa ông lại là người rất khôn khéo nên má Đổng mới có thể lo lắng như vậy. Tuy là bây giờ tiểu thư đã sắc sảo và suy nghĩ chín chắn hơn xưa rất nhiều nhưng vẫn không thể chủ quan.
Sở Lưu Nguyệt gật đầu:
- Má Đổng yên tâm, ta không sao đâu.
Nói xong nàng đi ra ngoài cửa viện, Nghiêm Tử cùng mấy tên người hầu đứng lặng người nhìn theo bóng nàng. Tại sao ông lại cảm thấy Nhị tiểu thư khác trước, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đoàn người nhanh chóng đi đến phòng nghị sự của Sở phủ.
Phòng nghị sự đặt tại phủ chính, đây là một căn phòng rất lớn được bài trí tinh xảo, bên trong đặt rất nhiều ghế ngồi. Đây chính là nơi Sở gia thường dùng làm nơi bàn bạc những việc trọng đại.
Hiện tại trong phòng nghị sự có rất nhiều người, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng. Người đang nắm giữ Sở Gia, trưởng tử Sở Thiên Hạ, có nương tử là Tần Thị. Con trai thứ hai của lão Quốc Công, Sở Thiên Chương, ông không liên quan đến quan trường mà kinh doanh nhiều cửa hàng trong Kinh Thành, cũng ở trong Sở Phủ. Con trai thứ ba của lão Quốc Công chính là phụ thân của Sở Lưu Nguyệt, Sở Thiên Hạo. Sở Thiên Hạo dựa vào sự cố gắng của bản thân mà leo lên vị trí Tứ Phẩm Nội Các, tuy rằng chức quan không lớn nhưng là người của Hoàng Thượng bên trong Nội Các nên cũng có chút tiếng nói. Chính vì vậy lão Quốc Công rất hài lòng về Sở Thiên Hạo.
Chỉ là gần đây Tam phòng xảy ra quá nhiều chuyện không hay nên sắc mặt của lão Quốc Công đối với Sở Thiên Hạo cũng không tốt cho được.
Những người đang ngồi trong phòng nghị sự là Sở Thiên Hạ cùng nương tử Tần thị, Sở Thiên Chương cùng nương tử Tưởng thị, ngoài ra còn Sở Thiên Hạo cùng Diệp thị. Nhưng Diệp thị không được ngồi mà phải quỳ trên mặt đất.
Lúc trước lão thái gia phạt nên bà ta phải quỳ ở đây.
Diệp thị bị giáo huấn, người vui vẻ nhất có lẽ là Tưởng thị, vui vẻ thì khỏi phải bàn rồi, mặc dù bà cố hết sức nhịn xuống để không lộ ra sự vui vẻ nhưng đôi mắt vẫn vì vui quá mà híp thành đường nhỏ.
Còn về phần Tần thị, Phu Nhân Quốc Công, do trên người vẫn mang trọng trách, hơn nữa lúc trước lão Thái Gia cũng trách mắng bà không quản lý tốt gia sự nên bây giờ bà không dám thể hiện sự vui mừng.
Trong phòng nghị sự, những người khác đều im lặng, ngay cả Sở Thiên Hạo cũng khá bất mãn với cách làm của Diệp thị. Lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy ở trong Cung mà khi về Phủ còn không biết đường hối cải, còn mời đạo sĩ vào phủ, đây không phải là ngu ngốc thì là gì?
Diệp Thị quỳ bên dưới thấy mọi người không ai nói gì thì lại uất ức nói:
- Lão thái gia, con dâu thật sự tận mắt thấy trong Đào Viện có quỷ, giữa ban ngày ban mặt mà lá cây lửng lơ giữa không trung, ngay trên tiểu...
Thiếu chút nữa Diệp Thị thốt ra ba từ tiểu tiện nhân nhưng được ánh mắt lạnh lùng của Tần Thị làm tỉnh táo lại, vội đổi giọng:
- Ngay trên đỉnh đầu Lưu Nguyệt mà không nhúc nhích, lúc ấy không phải một mình con nhìn thấy mà có rất nhiều người khác chứng kiến. Nếu lão Thái Gia không tin thì có thể gọi người tới để hỏi.
Sắc mặt lão Quốc Công lúc này không cần nói cũng biết đã trở nên vô cùng khó coi. Tất nhiên ông không tin vào quỷ hồn, hơn nữa lá lơ lửng trên không trung không phải việc không làm được, chỉ cần một người có nội lực thâm hậu là có thể khống chế chúng, điều này vốn chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ có điều nghe xong lời nói của Diệp thị thì trong lòng lão Quốc Công càng khẳng định rằng người đứng sau Sở Lưu Nguyệt nhất định là một cao thủ lợi hại. Người đó chỉ đang giúp Lưu Nguyệt chứ không muốn đối phó Sở phủ.
Bên dưới, Diệp thị vẫn khóc lóc:
- Lão thái gia, người phải tin lời con, con tuyệt không nói lung tung...
Sở Thiên Hạo thật sự nghe không nổi những lời phu nhân của mình nói được nữa. Ông cũng biết chuyện lá bay lơ lửng rất kỳ lạ nhưng đó cũng chẳng phải quỷ thần gì, rất có thể có người đã dùng nội lực khống chế mới có thể khiến nó lơ lửng. Từ bao giờ Lưu Nguyệt lại quen biết với cao thủ lợi hại như vậy?
Sở Thiên Hạo suy đoán rồi cúi xuống quát Diệp Thị:
- Im ngay, ngươi còn có mặt mũi khóc lóc sao? Không phải người cốý mời Trương chân nhân gì kia vào phủ thi pháp đó sao? Đường đường là Sở Phủ mà tin tưởng vào ma quỷ, ngươi để cho người Kinh Thành đàm tiếu về người Sở Phủ chúng ta như thế nào? Đường đường là mẹ cả mà đối phó nữ nhi, ngươi nói xem vị trí này ngươi ngồi như thế sao?
Ánh mắt Sở Thiên Hạo lạnh lẽo, biểu hiện gần đây của Diệp Thị khiến ông rất thất vọng.
Diệp Thị gặp ánh mắt của Sở Thiên Hạo trong lòng không khỏi hoảng hốt. Phải biết rằng để sống được ở trong gia tộc thì điều quan trọng nhất chính là phải giữ được tâm tư nam nhân. Nếu như lòng của nam nhân thay đổi thì dù bà nắm giữ quyền quản lý gia tộc cũng sẽ không vui vẻ nổi. Chính vì vậy Diệp Thị không dám khóc tiếp.
Đúng lúc này Nghiêm Tử từ ngoài cửa đi vào bẩm báo:
- Lão thái gia, Nhị tiểu thư đã tới.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi người đều đưa mắt nhìn ra cửa, lão Quốc Công phất tay ý bảo Nghiêm Tử đưa Sở Lưu Nguyệt vào.
Rất nhanh sau đó hai bóng người nhỏ gầy đi đến, người đi trước là Sở Lưu Nguyệt, nàng mặc một bộ quần áo xù xì cũ kỹ, trên đầu không đeo bất cứ trang sức nào. Lão Quốc Công nhìn thoáng qua nàng, đôi mày ngay lập tức nhăn lại sau đó trừng mắt liếc nhìn Diệp thị. Xem ra Diệp Thị này thật là ngu xuẩn, cho dù muốn làm cái gì không hay thì chí ít cũng phải để lại chút thể hiện chứ. Một đích nữ mà ăn mặc như vậy ra ngoài thì mọi người sẽ nghi ngờ Diệp Thị ngược đãi con vợ trước, trừ phi Diệp Thị giam giữ Lưu Nguyệt cả đời không cho nàng xuất hiện, khó trách gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu đi vào, không hề sợ hãi bất cứ kẻ nào mà đi đến vị trí chính giữa phòng nghị sự, hành lễ với ông lão ngồi phía trên.
- Lưu Nguyệt bái kiến gia gia, bái kiến Đại bá phụ, Đại bá mẫu, bái kiến Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu, bái kiến phụ thân, mẫu thân.
Lưu Nguyệt nói một câu dài mà không thở gấp, lời nói trôi chảy lưu loát, tư thái đoan trang ưu nhã, quanh thân lộ ra khí thế cao quý của một đích nữ, ánh mắt trong sáng như nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn nàng sau đó mới nhìn về phía lão Quốc Công ngồi bên trên.
Sở Lưu Nguyệt quả thật không giống trước kia, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ngẫm lại thì Sở Lưu Nguyệt bây giờ cùng Sở Lưu Nguyệt trước kia thật sự khác nhau một trời một vực, tuy rằng gương mặt giống nhau nhưng cách hành xử lại không hề giống trước kia một chút nào.
Lão Quốc công híp mắt nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt bên dưới. Sở Lưu Nguyệt nhìn ông thì phát hiện ra trong mắt ông tràn đầy nghi vấn với mình, xem ra ông cũng nghi ngờ nàng không phải Sở Lưu Nguyệt rồi.
Quả nhiên Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ đến việc này thì nghe thấy lão Quốc công lạnh lùng mở miệng:
- Ngươi là ai?
Trong phòng nghị sự, mọi người nghe thấy lão Quốc công nói vậy thì không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt. Chẳng lẽ nàng giống như lời Diệp Thị nói, bị quỷ nhập vào người rồi sao?
Người mở miệng đầu tiên là Tưởng thị, trong lời nói mang theo sự sợ hãi:
- Chẳng lẽ Lưu Nguyệt thật sự bị quỷ nhập vào người rồi?
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt tối sầm, Tưởng thị này nói chuyện thật ngu ngốc, làm gì có người nào lại đem chuyện này nói ra trước mặt người ta như vậy?
Lão Quốc Công tức giận nhìn Tưởng thị:
- Câm miệng, không nói sẽ chết phải không?
Xin lỗi các nàng, chương mới này ta có thay đổi một chút về cách xưng hô của nhân vật Đổng mụ mụ thành má Đổng cho thuần việt. Ta sẽ sửa lại những chương trước trong thời gian sớm nhất có thể. Mọi người cho ta ý kiến nha.
Tất nhiên má Đổng không dám khinh thường Nghiêm Tử, bà đối với Nghiêm Tử vô cùng khách khí, nhưng khi nghe xong lời của Nghiêm Tử thì bà không khỏi có chút bất an. Lão thái gia vẫn luôn không thích tiểu thư, nhiều năm qua vẫn chưa từng gọi tiểu thư qua bên nhà chính, bây giờ lại sai người gọi tiểu thư qua đó là vì chuyện gì? Trong lòng má Đổng suy đoán, miệng không nhịn được nhẹ giọng hỏi:
- Lão thái gia tìm tiểu thư có chuyện gì ạ, tiểu thư đã ngủ rồi.
Sắc mặt Nghiêm Tử không thay đổi, bình tĩnh nói:
- Ta chỉ nghe lệnh đến mời Nhị tiểu thư đi. Má Đổng hãy đi vào gọi Nhị tiểu thư một tiếng đi, hãy nói là lão Thái gia muốn gặp nàng.
Lời nói của Nghiêm Tử không hề để cho người khác có cơ hội thương lượng. Trong lòng má Đổng càng cảm thấy không yên, nhưng bà biết tiểu thư không qua nhà chính không được nên đành quay người chuẩn bị vào phòng gọi tiểu thư.
Thật ra Sở Lưu Nguyệt còn chưa ngủ, lúc nàng đang rửa mặt chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nghe được tiếng nói của Nghiêm Tử ở bên ngoài. Nàng vén rèm đi ra, đứng trên bậc thang nhìn Nghiêm Tử, miệng cười mà trong lòng không cười nói:
- Hóa ra là Tử bá, đã muộn như vậy mà còn bắt người đến đây, Lưu Nguyệt nhận không nổi.
Từ trí nhớ của Sở Lưu Nguyệt trước kia, nàng nhận ra Nghiêm Tử này chính là người hầu trung thành bên lão Quốc Công. Vì lão thái gia không thích nàng nên Nghiêm Tử đối với nàng cũng chẳng hòa nhã, vui vẻ gì.
Nghiêm Tử nghe thấy lời nói của Sở Lưu Nguyệt thì sững sờ. Ông ngước mắt lên nhìn Sở Lưu Nguyệt, chỉ thấy dưới ánh trăng, Sở Lưu Nguyệt mặc trên mình một bộ quần áo tầm thường, mái tóc đen như mực được búi đơn giản, không hề đeo bất cứ trang sức nào, chẳng khác gì một nha hoàn bình thường. Nhưng giờ khắc này, sắc mặt nàng lạnh nhạt, quanh thân tỏa ra hơi lạnh, đôi đồng tử đen nhánh lấp lánh dưới ánh trăng. Một Sở Lưu Nguyệt như vậy lại khiến cho Nghiêm Tử cảm thấy bất an, nhưng chợt nhớ tới mục đích mình đến đây, ông hơi cúi người:
- Lão nô vâng mệnh lão thái gia tới mời Nhị tiểu thư tới phòng nghị sự.
- Xem ra đêm nay sẽ có hồng môn yến* rồi, nhưng bổn tiểu thư cũng không sợ.
*Hồng Môn yến: ngụ ý là một nơi lắm chuyện thị phi, người người đều diễn kịch.
Sở Lưu Nguyệt tùy ý nói. Nàng bước xuống, Thạch Lựu đi theo sát phía sau, má Đổng cũng đi theo bên cạnh nàng, quan tâm nhắc nhở:
- Tiểu thư, khi gặp lão thái gia người hãy cẩn thận, đừng nói lung tung nha.
Mặc dù lão Quốc Công không giữ vị trí gia chủ nhưng ông vẫn là nhân vật đứng đầu Sở gia, hơn nữa ông lại là người rất khôn khéo nên má Đổng mới có thể lo lắng như vậy. Tuy là bây giờ tiểu thư đã sắc sảo và suy nghĩ chín chắn hơn xưa rất nhiều nhưng vẫn không thể chủ quan.
Sở Lưu Nguyệt gật đầu:
- Má Đổng yên tâm, ta không sao đâu.
Nói xong nàng đi ra ngoài cửa viện, Nghiêm Tử cùng mấy tên người hầu đứng lặng người nhìn theo bóng nàng. Tại sao ông lại cảm thấy Nhị tiểu thư khác trước, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đoàn người nhanh chóng đi đến phòng nghị sự của Sở phủ.
Phòng nghị sự đặt tại phủ chính, đây là một căn phòng rất lớn được bài trí tinh xảo, bên trong đặt rất nhiều ghế ngồi. Đây chính là nơi Sở gia thường dùng làm nơi bàn bạc những việc trọng đại.
Hiện tại trong phòng nghị sự có rất nhiều người, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng. Người đang nắm giữ Sở Gia, trưởng tử Sở Thiên Hạ, có nương tử là Tần Thị. Con trai thứ hai của lão Quốc Công, Sở Thiên Chương, ông không liên quan đến quan trường mà kinh doanh nhiều cửa hàng trong Kinh Thành, cũng ở trong Sở Phủ. Con trai thứ ba của lão Quốc Công chính là phụ thân của Sở Lưu Nguyệt, Sở Thiên Hạo. Sở Thiên Hạo dựa vào sự cố gắng của bản thân mà leo lên vị trí Tứ Phẩm Nội Các, tuy rằng chức quan không lớn nhưng là người của Hoàng Thượng bên trong Nội Các nên cũng có chút tiếng nói. Chính vì vậy lão Quốc Công rất hài lòng về Sở Thiên Hạo.
Chỉ là gần đây Tam phòng xảy ra quá nhiều chuyện không hay nên sắc mặt của lão Quốc Công đối với Sở Thiên Hạo cũng không tốt cho được.
Những người đang ngồi trong phòng nghị sự là Sở Thiên Hạ cùng nương tử Tần thị, Sở Thiên Chương cùng nương tử Tưởng thị, ngoài ra còn Sở Thiên Hạo cùng Diệp thị. Nhưng Diệp thị không được ngồi mà phải quỳ trên mặt đất.
Lúc trước lão thái gia phạt nên bà ta phải quỳ ở đây.
Diệp thị bị giáo huấn, người vui vẻ nhất có lẽ là Tưởng thị, vui vẻ thì khỏi phải bàn rồi, mặc dù bà cố hết sức nhịn xuống để không lộ ra sự vui vẻ nhưng đôi mắt vẫn vì vui quá mà híp thành đường nhỏ.
Còn về phần Tần thị, Phu Nhân Quốc Công, do trên người vẫn mang trọng trách, hơn nữa lúc trước lão Thái Gia cũng trách mắng bà không quản lý tốt gia sự nên bây giờ bà không dám thể hiện sự vui mừng.
Trong phòng nghị sự, những người khác đều im lặng, ngay cả Sở Thiên Hạo cũng khá bất mãn với cách làm của Diệp thị. Lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy ở trong Cung mà khi về Phủ còn không biết đường hối cải, còn mời đạo sĩ vào phủ, đây không phải là ngu ngốc thì là gì?
Diệp Thị quỳ bên dưới thấy mọi người không ai nói gì thì lại uất ức nói:
- Lão thái gia, con dâu thật sự tận mắt thấy trong Đào Viện có quỷ, giữa ban ngày ban mặt mà lá cây lửng lơ giữa không trung, ngay trên tiểu...
Thiếu chút nữa Diệp Thị thốt ra ba từ tiểu tiện nhân nhưng được ánh mắt lạnh lùng của Tần Thị làm tỉnh táo lại, vội đổi giọng:
- Ngay trên đỉnh đầu Lưu Nguyệt mà không nhúc nhích, lúc ấy không phải một mình con nhìn thấy mà có rất nhiều người khác chứng kiến. Nếu lão Thái Gia không tin thì có thể gọi người tới để hỏi.
Sắc mặt lão Quốc Công lúc này không cần nói cũng biết đã trở nên vô cùng khó coi. Tất nhiên ông không tin vào quỷ hồn, hơn nữa lá lơ lửng trên không trung không phải việc không làm được, chỉ cần một người có nội lực thâm hậu là có thể khống chế chúng, điều này vốn chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ có điều nghe xong lời nói của Diệp thị thì trong lòng lão Quốc Công càng khẳng định rằng người đứng sau Sở Lưu Nguyệt nhất định là một cao thủ lợi hại. Người đó chỉ đang giúp Lưu Nguyệt chứ không muốn đối phó Sở phủ.
Bên dưới, Diệp thị vẫn khóc lóc:
- Lão thái gia, người phải tin lời con, con tuyệt không nói lung tung...
Sở Thiên Hạo thật sự nghe không nổi những lời phu nhân của mình nói được nữa. Ông cũng biết chuyện lá bay lơ lửng rất kỳ lạ nhưng đó cũng chẳng phải quỷ thần gì, rất có thể có người đã dùng nội lực khống chế mới có thể khiến nó lơ lửng. Từ bao giờ Lưu Nguyệt lại quen biết với cao thủ lợi hại như vậy?
Sở Thiên Hạo suy đoán rồi cúi xuống quát Diệp Thị:
- Im ngay, ngươi còn có mặt mũi khóc lóc sao? Không phải người cốý mời Trương chân nhân gì kia vào phủ thi pháp đó sao? Đường đường là Sở Phủ mà tin tưởng vào ma quỷ, ngươi để cho người Kinh Thành đàm tiếu về người Sở Phủ chúng ta như thế nào? Đường đường là mẹ cả mà đối phó nữ nhi, ngươi nói xem vị trí này ngươi ngồi như thế sao?
Ánh mắt Sở Thiên Hạo lạnh lẽo, biểu hiện gần đây của Diệp Thị khiến ông rất thất vọng.
Diệp Thị gặp ánh mắt của Sở Thiên Hạo trong lòng không khỏi hoảng hốt. Phải biết rằng để sống được ở trong gia tộc thì điều quan trọng nhất chính là phải giữ được tâm tư nam nhân. Nếu như lòng của nam nhân thay đổi thì dù bà nắm giữ quyền quản lý gia tộc cũng sẽ không vui vẻ nổi. Chính vì vậy Diệp Thị không dám khóc tiếp.
Đúng lúc này Nghiêm Tử từ ngoài cửa đi vào bẩm báo:
- Lão thái gia, Nhị tiểu thư đã tới.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi người đều đưa mắt nhìn ra cửa, lão Quốc Công phất tay ý bảo Nghiêm Tử đưa Sở Lưu Nguyệt vào.
Rất nhanh sau đó hai bóng người nhỏ gầy đi đến, người đi trước là Sở Lưu Nguyệt, nàng mặc một bộ quần áo xù xì cũ kỹ, trên đầu không đeo bất cứ trang sức nào. Lão Quốc Công nhìn thoáng qua nàng, đôi mày ngay lập tức nhăn lại sau đó trừng mắt liếc nhìn Diệp thị. Xem ra Diệp Thị này thật là ngu xuẩn, cho dù muốn làm cái gì không hay thì chí ít cũng phải để lại chút thể hiện chứ. Một đích nữ mà ăn mặc như vậy ra ngoài thì mọi người sẽ nghi ngờ Diệp Thị ngược đãi con vợ trước, trừ phi Diệp Thị giam giữ Lưu Nguyệt cả đời không cho nàng xuất hiện, khó trách gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu đi vào, không hề sợ hãi bất cứ kẻ nào mà đi đến vị trí chính giữa phòng nghị sự, hành lễ với ông lão ngồi phía trên.
- Lưu Nguyệt bái kiến gia gia, bái kiến Đại bá phụ, Đại bá mẫu, bái kiến Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu, bái kiến phụ thân, mẫu thân.
Lưu Nguyệt nói một câu dài mà không thở gấp, lời nói trôi chảy lưu loát, tư thái đoan trang ưu nhã, quanh thân lộ ra khí thế cao quý của một đích nữ, ánh mắt trong sáng như nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn nàng sau đó mới nhìn về phía lão Quốc Công ngồi bên trên.
Sở Lưu Nguyệt quả thật không giống trước kia, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ngẫm lại thì Sở Lưu Nguyệt bây giờ cùng Sở Lưu Nguyệt trước kia thật sự khác nhau một trời một vực, tuy rằng gương mặt giống nhau nhưng cách hành xử lại không hề giống trước kia một chút nào.
Lão Quốc công híp mắt nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt bên dưới. Sở Lưu Nguyệt nhìn ông thì phát hiện ra trong mắt ông tràn đầy nghi vấn với mình, xem ra ông cũng nghi ngờ nàng không phải Sở Lưu Nguyệt rồi.
Quả nhiên Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ đến việc này thì nghe thấy lão Quốc công lạnh lùng mở miệng:
- Ngươi là ai?
Trong phòng nghị sự, mọi người nghe thấy lão Quốc công nói vậy thì không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt. Chẳng lẽ nàng giống như lời Diệp Thị nói, bị quỷ nhập vào người rồi sao?
Người mở miệng đầu tiên là Tưởng thị, trong lời nói mang theo sự sợ hãi:
- Chẳng lẽ Lưu Nguyệt thật sự bị quỷ nhập vào người rồi?
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt tối sầm, Tưởng thị này nói chuyện thật ngu ngốc, làm gì có người nào lại đem chuyện này nói ra trước mặt người ta như vậy?
Lão Quốc Công tức giận nhìn Tưởng thị:
- Câm miệng, không nói sẽ chết phải không?
Xin lỗi các nàng, chương mới này ta có thay đổi một chút về cách xưng hô của nhân vật Đổng mụ mụ thành má Đổng cho thuần việt. Ta sẽ sửa lại những chương trước trong thời gian sớm nhất có thể. Mọi người cho ta ý kiến nha.
Danh sách chương