Khảo hạch nội môn là thịnh hội diễn ra mỗi tháng một lần ở hạ viện, ngoại trừ đệ tử ra ngoài thi hành nhiệm vụ thì những đệ tử có mặt ở hạ viện đều tham gia thịnh sự này.

Mục đích của khảo hạch là kiểm tra thành quả tu luyện trong một tháng của các đệ tử, từ đó tạo sự ganh đua khích lệ lẫn nhau, cũng thiết trí ban thưởng.

Đệ tử nội môn có hơn bốn ngàn người, khảo hạch chia làm hai nhóm.

Đệ tử ở hai khu Giáp Ất sẽ khảo hạch ở Giáp khu, đệ tử hai khu Bính Đinh khảo hạch tại Bính khu.

Sau bữa ăn sáng, trên quảng trường hạ viện bốn khu, các đệ tử xếp hàng chỉnh tề đi tới lôi đài chỉ định để khảo hạch dưới sự suất lĩnh của các võ sư.

Giờ thìn ba khắc, trên quảng trường Bính khi, hơn một trăm đội ngũ sắp hàng chỉnh tề, hơn hai ngàn đệ tử tề tụ, mắt chăm chú nhìn viện trưởng đang nói chuyện trên đài.

“Khảo hạch không phải chỉ để kiểm tra mà còn đốc xúc mọi người cố gắng tu luyện tăng cao thực lực, qua đó hiểu rõ thành tích tu luyện của mọi người trong một tháng qua. Khảo hạch lần này, phàm là những đệ tử tăng lên một cảnh giới sẽ nhận được một viên Nhiên Huyết đan, nếu có đệ tử nào biểu hiện xuất sắc sẽ nhận được ban thưởng khác.”

Viện trưởng họ Tề, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, nghe nói là sư đệ của chưởng môn Thanh Sơn tông.

Những lần khảo hạch trước viện trưởng đều đi Giáp khu nhưng không ngờ được lần này lại đi Bính khu.

“Khảo hạch hôm nay do ta chủ trì, bắt đầu từ Đinh khu trước.”

Mạc trưởng lão đứng trên đài, đơn giản giảng giảo chi tiết khảo hạch.

Đinh khu có ba mươi tổ, tiến hành theo phương thức đảo ngược.

Đầu tiên là đệ tử ba mươi tổ lên đài tiếp nhận khảo hạch tu vi từ mười vị võ sư có mặt ở hiện trường.

“Tôi thể nhất trọng... tôi thể nhất trọng... nhất trọng... nhất trọng...”

Đệ tử tổ ba mươi tư chất lẫn thiên phú khá kém, năm mươi tên đệ tử khổ tu trong một tháng vẫn chỉ ở cảnh giới tôi thể nhất trọng.

Tình hình ở tổ hai mươi chín cũng không khác biệt lắm, tổ hai mươi tắm cũng không khá hơn.

Tổ hai mươi bảy, hai mươi sáu, hai mươi lăm, rốt cục cũng nghe được một đệ tử đạt đến tôi thể nhị trọng cảnh giới.

“Biểu hiện không tệ, tặng cho ngươi một viên Nhiên Huyết đan.”

Tên đệ tử kia hết sức cao hứng, hấp dẫn ánh nhìn hâm mộ từ mọi người.

“Tôi thể nhất trọng... nhị trọng... nhị trọng...”

Tiếp sau thì trình độ chỉnh thể nhỉnh hơn một chút, nhưng số lượng đệ tử được ban thưởng Nhiên Huyết đan vẫn ít như cũ.

Bởi quy định rất rõ ràng, nếu tháng trước ngươi là tôi thể nhị trọng, tháng này khảo hạch vẫn là tôi thể nhị trọng, cảnh giới không tăng thì không thể nhận được phần thưởng.

Nếu như tháng trước ngươi là tôi thể nhất trọng mà tháng này tôi thể nhị trọng thì hiển nhiên sẽ nhận được ban thưởng.

Lục Vũ ở tổ hai, tạm thời còn chưa tới phiên bọn hắn.

Ở bên cạnh, đông đảo đệ tử tổ hai tự mình nghị luận.

“Chỉ cần đạt đến tôi thể tam trọng cảnh giới thì chúng ta sẽ gia nhập Bính khu.”

“Lần này đệ tử Đinh khu gần một ngàn năm trăm người, có thể có hai trăm người đến Bính khu đã không tệ rồi.”

“Tổ hai chúng ta chí ít cũng được hơn phân nửa đến Bính khu.”

Lục Vũ lẳng lặng lắng nghe, hắn đến nội môn mới chỉ bảy ngày nên chưa nói chuyện gì nhiều cùng những đệ tử khác trong tổ, mà mọi người cũng không quá ưa hắn.

Nội môn bốn khu, cảnh giới cũng theo đó phân chia rõ ràng.

Tôi thể nhất trọng tới nhị trọng ở Đinh khu, tam trọng đến tứ trọng ngụ tại Bính khu, từ ngũ trọng đến lục trọng thì ở trong Ất khu, từ thất trọng đến bát trọng sẽ đến Giáp khu.

Từ điểm này có thể thấy rõ đệ tử nội môn ở Giáp khu mới là tinh anh, Đinh khu là giai đoạn mở đầu, Bính khu và Ất khu thuộc về giai đoạn phát triển.

Qua một canh giờ, rốt cục cũng đến phiên tổ hai lên đài.

“Tính danh?”

“Lục Vũ.”

“Thành tích khảo hạch lần trước là gì?”

“Ta mới đến nội môn được bảy ngày.”

Võ sư khảo hạch sững sờ, lập tức thoải mái nói: “Hóa ra là đệ tử mới tới, thử một chút đi.”

Ở bên cạnh, đệ tử tổ hai lặng lẽ đàm luận.

“Các ngươi cảm thấy hắn có phải hay không là tôi thể nhị trọng cảnh giới?”

“Không thể nào! Hắn mới đến có bảy ngày thôi mà!”

“Ta cũng không tin hắn mới đến bảy ngày đã đạt tới tôi thể nhị trọng cảnh giới.”

Khảo hạch thật ra rất đơn giản, Lục Vũ đặt tay lên trên một khối huyết hồng ngọc thạch, vận chuyển linh khí trong cơ thể thôi động huyết khí võ mạch toàn thân, từ đó sẽ kiểm trắc ra tu vi cảnh giới của hắn.

“Tôi thể nhị trọng, ngươi thật mới đến nội môn bảy ngày hả?”

Võ sư khảo hạch phát ra một tiếng thở nhẹ, hấp dẫn không ít sự chú ý từ dưới đài.

Tề viện trưởng liếc mắt nhìn Lục Vũ một chút, lẩm bẩm: “Bảy ngày, khá ý tứ.”

Võ sư tổ hai hết sức cao hứng, kết quả này không khiến hắn quá giật mình.

“Cái gì? Tôi thể nhị trọng! Ai da, hắn mới tới có bảy ngày thôi, có phải là hơi nhanh không.”

Đệ tử tổ hai đa phần trợn tròn mắt, đơn giản không thể tin được.

Các đệ tử ở những tổ khác của Đinh khu cũng cảm thấy chấn kinh, tốc độ thăng cấp của Lục Vũ thật kinh khủng.

“Đây là phá kỷ lục a!”

“Kẻ nói Lục Vũ là phế vật chắc bị mù rồi!”

Bởi vì Vân Nguyệt Nhi nên rất nhiều người hiểu Lục Vũ, biết một số chuyện của hắn.

“Chúc mừng ngươi đạt được một viên Nhiên Huyết đan, đệ tử tiếp theo.”

Lục Vũ lui ra, thần sắc bình tĩnh.

Không lâu sau đã khảo hạch xong ba mươi tổ của Đinh khu, sau khi thống kê thành tích thì giao lại cho Tề viện trưởng.

“Lần này thành tích của Đinh khu như sau, đệ tử được nhận Nhiên Huyết đan là 276 người, đệ tử đạt đến cảnh giới tôi thể tam trọng là 228 người, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục cố gắng.”

Tiếp sau đó là khảo hạch của Bính khu, Lục Vũ thấy được Ngô Anh Kiệt.

Lúc mà Lục Vũ đến nội môn thì Ngô Anh Kiệt mới tôi thể tam trọng cảnh giới.

Khảo hạch lần này Ngô Anh Kiệt lại đạt đến tôi thể tứ trọng, điều này khiến cho đông đảo đệ tử đồng môn cảm thấy khá giật mình.

“Nghe nói hắn dùng tiền mua không ít đan dược, thiếu thành chủ đương nhiên phải khác chúng ta rồi.”

“Nói nhảm, phụ cận Thanh Sơn tông có tới bảy thành, ngươi cho rằng có thể có bao nhiêu thiếu thành chủ hả?”

Lục Vũ cười lạnh, thiếu thành chủ mà hắn từng là thì bây giờ thuộc về Ngô Anh Kiệt, đây là mâu thuẫn mà hai người không thể né tránh, cũng là nguyên nhân là Ngô Anh Kiệt trăm phương ngàn kế muốn giết chết Lục Vũ.

Giữa trưa, khảo hạch xong xuôi, viện trưởng thông báo thành tích của Bính khu.

“Đệ tử Bính khu được ban thưởng Nhiên Huyết đan là 173 người, đạt đến tôi thể ngũ trọng có 68 người, mong rằng mọi người nỗ lực thêm. Sau đây là thi đấu khiêu chiến, người biểu hiện kiệt xuất sẽ nhận được cơ hội tu luyện ở Bách Thú Huyết trì.”

Tin tức này khiến mọi người phấn chấn, không ít đệ tử đều kích động.

Mạc trưởng lão lên đài, đơn giản giảng thuật một số quy tắc thi đấu khiêu chiến.

“Dùng võ kết bạn, điểm đến là dừng. Đệ tử cảnh giới thấp có thể khiêu chiến đệ tử ở cảnh giới cao để tôi luyện mình trong chiến đấu. Cảnh giới cao cũng có thể khiêu chiến cảnh giới thấp, nhưng quyền lựa chọn khiêu chiến hay không sẽ ở trong tay đệ tử cảnh giới thấp.”

Trong khoảng thời gian này, Lục Vũ nhận được rất nhiều thư khiêu chiến tự đệ tử Đinh khu, Bính khu, thậm chí có cả Ất khu.

Từ tôi thể nhị trọng đến tôi thể ngũ trọng cảnh giới có cả, những người kia đều là người theo đuổi Vân Nguyệt Nhi, một lòng muốn giáo huấn Lục Vũ giúp nữ thần xả giận.

“Ta muốn khiêu chiến Lục Vũ!”

“Ta cũng vậy, khiêu chiến Lục Vũ!”

Mạc trưởng lão vừa kể xong quy tắc, dưới đài liền truyền ra mười mấy thanh âm.

Mạc trưởng lão hơi ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Người khiêu chiến trước lên đài báo danh đăng ký, buổi chiều sẽ thi đấu khiêu chiến.”

Không ít đệ tử nhao nhao báo danh, tất cả đều nhằm vào Lục Vũ.

Ngô Anh Kiệt thấy cảnh này thì tỏ ra đắc ý, miệng cười âm hiểm, thầm nghĩ: “Xem lần này ngươi đối phó ra sao, Lục Vũ.”

Võ sư tổ hai chau mày, bước tới cạnh Lục Vũ, nhắc nhở: “Một số khiêu chiến ngươi có thể cự tuyệt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện