Phúc Đảm nhìn Nguyệt Hoa nói giúp Phúc Dung tự nhiên có chút ăn vị, hắn lạnh lùng bỏ lại một câu: "Không được.
"
Nụ cười trên môi Nguyệt Hoa chợt tắt lại nàng hơi giận dỗi bỏ tay ra khỏi người hắn quay đầu đi nơi khác, hờn dỗi mở miệng lên tiếng: "Chàng không đồng ý thì thôi vậy, cứ xem như thần thiếp chưa nói cái gì đi.
"
Phúc Đảm há miệng còn muốn nói cái gì đó thì đã bị Nguyệt Hoa tức giận bỏ đi thẳng lên giường nằm trước không những vậy nàng còn xoay lưng về phía hắn tỏ vẻ không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Phúc Đảm im lặng suy nghĩ một chút sau một lúc hắn mới thở dài lên tiếng: "Được rồi ta nhận thua nàng muốn cho Phúc Dung cùng Phúc Yến đi theo phải không, vậy cho bọn nhỏ đi cùng đi nhưng ta nói trước tuyệt đối không được để bọn nhỏ đi lung tung, ta không có thời gian quan sát mẫu tử các nàng đâu.
"
Nguyệt Hoa nằm ở trên giường mở mắt ra, nàng mỉm cười quay đầu lại hỏi: "Chàng đồng ý rồi thật tốt quá, trời cũng tối rồi mau lên giường ngủ đi sáng mai chàng còn phải vào triều sớm nữa".
Phúc Đảm nhếch miệng cười rồi cũng lên giường ngủ.
Vài ngày sau đó sự việc Ông hoàng sẽ cùng Nguyên cơ ra ngoài đi tuần nhanh chóng lan truyền ra khắp phủ, trong đó có người thì thờ ơ mỉm cười cho qua chuyện cũng có vài người bực tức làm rơi vỡ mấy bộ trà cụ.
Trong số đó phải nói đến Trần Thị là người dửng dưng nhất nàng ở trong phủ này hơn chín năm còn không nhìn thấy đủ sự quan tâm cùng thiên vị của ông hoàng dành cho nguyên cơ sao, bây giờ kêu nàng bực tức có ngốc quá không đó.
Ngô Thị thì có một chút hụt hẫng nàng đã sớm biết trước tất cả, khi còn Nguyên cơ ở đây thì sẽ không bao giờ tới lượt nàng được ông hoàng nhớ đến và dẫn đi ra ngoài cung du ngoạn hay đi tuần gì đâu, nhưng nàng vẫn cứ ngồi chờ đợi cùng mơ tưởng một lần được ông hoàng nhớ lấy.
Ngày thỉnh an không khí ảm đạm của đám nữ nhân làm Nguyệt Hoa dở khóc dở cười, nàng ngồi trên nhìn xuống hai dãy ghế mà tâm thần không yên, nàng nhìn thấy Trần Thị môi cười tủm tỉm nhìn đám nữ nhân kia mặt ủ mày chê mà cười khoái trá, cảm thấy Trần Thị ngày một phúc hắc không lẽ ganh tị riếc rồi thành biến thái rồi đó chứ, nhìn nàng ta cười mà Nguyệt Hoa không khỏi rùng mình.
Ngô Thị lại cảm thấy bực tức nàng lần đầu tiên không kiềm nén được tâm tình của mình mở miệng châm chọc Trần Thị: "Trần tỷ dường như tâm tình rất vui thì phải cứ ngồi mỉm cười suốt à!"
Trần Thị có chút giật mình khi bị Ngô Thị điểm tên, nàng bĩu môi mở miệng đáp: "Vui thì không có vui chỉ cảm thấy một chút tức cười mà thôi, Ngô muội làm sao thế, trong người khó chịu à có cần ta nhờ người đi thỉnh thái y đến đây xem bệnh giúp muội không hả?"
Nguyệt Hoa hơi nhíu mày nhìn Ngô Thị vội lên tiếng ngăn cản: "Ngô muội thân mình không khỏe thì trở về nghỉ ngơi trước đi, muội còn mấy đứa nhỏ để chăm sóc nữa đó đừng để ngã xuống rồi lại khổ.
"
Trần Thị giương mắt nhìn Nguyệt Hoa bĩu môi rồi lại liếc mắt hừ lạnh Ngô Thị trong lòng không khỏi oán trách Nguyên cơ bất công, nàng còn muốn xem Ngô Thị đáp lại như thế nào nữa mà, đang lúc gây cấn tự nhiên bị phá ngang à! Xía thiệt là mất hứng.
Nguyệt Hoa ngồi thẳng lưng giả vờ không nhìn thấy ánh mắt oán trách của Trần Thị nàng tập trung nhìn vào Ngô Thị xem thử nàng ta sẽ đáp trả như thế nào.
Ngô Thị không phải người ngu ngốc không biết lúc nãy là Nguyên cơ đang giải vây giúp nàng, nàng cúi thấp đầu xuống lảng tránh câu nói của Nguyệt Hoa, Lê Thị ngồi gần nàng không mấy đồng tình trước cách làm của Ngô Thị cũng bật cười mở miệng: "Ngô tỷ đây là mệt quá không trả lời nổi câu hỏi của Nguyên cơ sao?"
Trần Thị lại tinh ý bắt đầu chen vào chèn ép Ngô Thị: "Ái muội nói vậy là sai nhé, ta nghĩ nàng ta chỉ là cố ý khinh thường chúng ta mà thôi, cũng đúng chúng ta đâu có được sủng bằng nàng ta, hức đúng là thật đáng thương cho ta mà.
"
Nguyệt Hoa trơ mắt nhìn hai nàng kẻ tung người hứng bắt đầu chèn ép Ngô Thị, lại nhìn thấy Trần Thị diễn trò chọc ghẹo Ngô Thị tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, những người xung quanh cũng được nước làm tới cũng bắt chước cười hùa theo Trần Thị.
Ngô Thị thật sự nhịn không nổi ngẩng đầu lên nàng không kiềm chế được cơn tức giận, hướng tới Trần Thị châm chọc mỉa mai nói: "Trần tỷ nói đừng có quá đáng thật không biết Hoàng Tôn Dục rốt cuộc có phải hay không là Trần tỷ đây thân sinh?"
Trần Thị ngó nhìn Ngô Thị, sau đó thu hồi ánh mắt đạm nhiên bưng trà lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Vậy trừ phi Hoàng Tôn Thự cũng không phải là Ngô muội thân sinh", dứt lời nàng cúi đầu tiếp tục uống trà của mình.
Ngô Thị cắn răng không chịu thua tiếp tục trào phúng Trần Thị: "Tỷ nói như vậy là không đúng rồi đương nhiên Phúc Thự là do chính muội sinh ra, nhưng thật đáng thương tứ hoàng tôn lại có một người mẹ thân sinh như vậy.
"
Trần Thị đặt mạnh tách trà xuống bàn trừng mắt nhìn Ngô Thị, Nguyệt Hoa cũng không nhịn được đập tay xuống bàn lên tiếng trách cứ Ngô Thị: "Ngô muội nói chuyện kiềm chế một chút cẩn thận ta nói ông hoàng trách tội muội luôn đó, còn các nàng nữa xem chỗ của ta là chỗ cho các nàng đấu đá lẫn nhau hay sao mà người nào cũng mở miệng đầy châm chọc.
"
Tất cả những người ở đây đều đồng loạt cúi đầu nhận lỗi không ai dám mở miệng ra nói chuyện trước, Nguyệt Hoa đứng lên chỉ vào từng người nói: "Hay lắm bây giờ ta hỏi thì mọi người đều câm lặng hết chứ gì, nếu không ai biết lỗi vậy được rồi mỗi người sau khi trở về đều đóng cửa chép phạt nữ tắc hết cho ta, chép đến khi nào nhớ nổi mới thôi.
"
Nàng hừ lạnh quay đầu bước bỏ đi trước, trên đường đi Nguyệt Hoa không khỏi đưa tay đặt lên ngực trái của mình, đúng là mệt tim với mấy vị phủ thiếp này mà, người nào người nấy không ai chịu an phận cho nàng nhờ đúng là mệt thật sự.
"
Nụ cười trên môi Nguyệt Hoa chợt tắt lại nàng hơi giận dỗi bỏ tay ra khỏi người hắn quay đầu đi nơi khác, hờn dỗi mở miệng lên tiếng: "Chàng không đồng ý thì thôi vậy, cứ xem như thần thiếp chưa nói cái gì đi.
"
Phúc Đảm há miệng còn muốn nói cái gì đó thì đã bị Nguyệt Hoa tức giận bỏ đi thẳng lên giường nằm trước không những vậy nàng còn xoay lưng về phía hắn tỏ vẻ không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Phúc Đảm im lặng suy nghĩ một chút sau một lúc hắn mới thở dài lên tiếng: "Được rồi ta nhận thua nàng muốn cho Phúc Dung cùng Phúc Yến đi theo phải không, vậy cho bọn nhỏ đi cùng đi nhưng ta nói trước tuyệt đối không được để bọn nhỏ đi lung tung, ta không có thời gian quan sát mẫu tử các nàng đâu.
"
Nguyệt Hoa nằm ở trên giường mở mắt ra, nàng mỉm cười quay đầu lại hỏi: "Chàng đồng ý rồi thật tốt quá, trời cũng tối rồi mau lên giường ngủ đi sáng mai chàng còn phải vào triều sớm nữa".
Phúc Đảm nhếch miệng cười rồi cũng lên giường ngủ.
Vài ngày sau đó sự việc Ông hoàng sẽ cùng Nguyên cơ ra ngoài đi tuần nhanh chóng lan truyền ra khắp phủ, trong đó có người thì thờ ơ mỉm cười cho qua chuyện cũng có vài người bực tức làm rơi vỡ mấy bộ trà cụ.
Trong số đó phải nói đến Trần Thị là người dửng dưng nhất nàng ở trong phủ này hơn chín năm còn không nhìn thấy đủ sự quan tâm cùng thiên vị của ông hoàng dành cho nguyên cơ sao, bây giờ kêu nàng bực tức có ngốc quá không đó.
Ngô Thị thì có một chút hụt hẫng nàng đã sớm biết trước tất cả, khi còn Nguyên cơ ở đây thì sẽ không bao giờ tới lượt nàng được ông hoàng nhớ đến và dẫn đi ra ngoài cung du ngoạn hay đi tuần gì đâu, nhưng nàng vẫn cứ ngồi chờ đợi cùng mơ tưởng một lần được ông hoàng nhớ lấy.
Ngày thỉnh an không khí ảm đạm của đám nữ nhân làm Nguyệt Hoa dở khóc dở cười, nàng ngồi trên nhìn xuống hai dãy ghế mà tâm thần không yên, nàng nhìn thấy Trần Thị môi cười tủm tỉm nhìn đám nữ nhân kia mặt ủ mày chê mà cười khoái trá, cảm thấy Trần Thị ngày một phúc hắc không lẽ ganh tị riếc rồi thành biến thái rồi đó chứ, nhìn nàng ta cười mà Nguyệt Hoa không khỏi rùng mình.
Ngô Thị lại cảm thấy bực tức nàng lần đầu tiên không kiềm nén được tâm tình của mình mở miệng châm chọc Trần Thị: "Trần tỷ dường như tâm tình rất vui thì phải cứ ngồi mỉm cười suốt à!"
Trần Thị có chút giật mình khi bị Ngô Thị điểm tên, nàng bĩu môi mở miệng đáp: "Vui thì không có vui chỉ cảm thấy một chút tức cười mà thôi, Ngô muội làm sao thế, trong người khó chịu à có cần ta nhờ người đi thỉnh thái y đến đây xem bệnh giúp muội không hả?"
Nguyệt Hoa hơi nhíu mày nhìn Ngô Thị vội lên tiếng ngăn cản: "Ngô muội thân mình không khỏe thì trở về nghỉ ngơi trước đi, muội còn mấy đứa nhỏ để chăm sóc nữa đó đừng để ngã xuống rồi lại khổ.
"
Trần Thị giương mắt nhìn Nguyệt Hoa bĩu môi rồi lại liếc mắt hừ lạnh Ngô Thị trong lòng không khỏi oán trách Nguyên cơ bất công, nàng còn muốn xem Ngô Thị đáp lại như thế nào nữa mà, đang lúc gây cấn tự nhiên bị phá ngang à! Xía thiệt là mất hứng.
Nguyệt Hoa ngồi thẳng lưng giả vờ không nhìn thấy ánh mắt oán trách của Trần Thị nàng tập trung nhìn vào Ngô Thị xem thử nàng ta sẽ đáp trả như thế nào.
Ngô Thị không phải người ngu ngốc không biết lúc nãy là Nguyên cơ đang giải vây giúp nàng, nàng cúi thấp đầu xuống lảng tránh câu nói của Nguyệt Hoa, Lê Thị ngồi gần nàng không mấy đồng tình trước cách làm của Ngô Thị cũng bật cười mở miệng: "Ngô tỷ đây là mệt quá không trả lời nổi câu hỏi của Nguyên cơ sao?"
Trần Thị lại tinh ý bắt đầu chen vào chèn ép Ngô Thị: "Ái muội nói vậy là sai nhé, ta nghĩ nàng ta chỉ là cố ý khinh thường chúng ta mà thôi, cũng đúng chúng ta đâu có được sủng bằng nàng ta, hức đúng là thật đáng thương cho ta mà.
"
Nguyệt Hoa trơ mắt nhìn hai nàng kẻ tung người hứng bắt đầu chèn ép Ngô Thị, lại nhìn thấy Trần Thị diễn trò chọc ghẹo Ngô Thị tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, những người xung quanh cũng được nước làm tới cũng bắt chước cười hùa theo Trần Thị.
Ngô Thị thật sự nhịn không nổi ngẩng đầu lên nàng không kiềm chế được cơn tức giận, hướng tới Trần Thị châm chọc mỉa mai nói: "Trần tỷ nói đừng có quá đáng thật không biết Hoàng Tôn Dục rốt cuộc có phải hay không là Trần tỷ đây thân sinh?"
Trần Thị ngó nhìn Ngô Thị, sau đó thu hồi ánh mắt đạm nhiên bưng trà lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Vậy trừ phi Hoàng Tôn Thự cũng không phải là Ngô muội thân sinh", dứt lời nàng cúi đầu tiếp tục uống trà của mình.
Ngô Thị cắn răng không chịu thua tiếp tục trào phúng Trần Thị: "Tỷ nói như vậy là không đúng rồi đương nhiên Phúc Thự là do chính muội sinh ra, nhưng thật đáng thương tứ hoàng tôn lại có một người mẹ thân sinh như vậy.
"
Trần Thị đặt mạnh tách trà xuống bàn trừng mắt nhìn Ngô Thị, Nguyệt Hoa cũng không nhịn được đập tay xuống bàn lên tiếng trách cứ Ngô Thị: "Ngô muội nói chuyện kiềm chế một chút cẩn thận ta nói ông hoàng trách tội muội luôn đó, còn các nàng nữa xem chỗ của ta là chỗ cho các nàng đấu đá lẫn nhau hay sao mà người nào cũng mở miệng đầy châm chọc.
"
Tất cả những người ở đây đều đồng loạt cúi đầu nhận lỗi không ai dám mở miệng ra nói chuyện trước, Nguyệt Hoa đứng lên chỉ vào từng người nói: "Hay lắm bây giờ ta hỏi thì mọi người đều câm lặng hết chứ gì, nếu không ai biết lỗi vậy được rồi mỗi người sau khi trở về đều đóng cửa chép phạt nữ tắc hết cho ta, chép đến khi nào nhớ nổi mới thôi.
"
Nàng hừ lạnh quay đầu bước bỏ đi trước, trên đường đi Nguyệt Hoa không khỏi đưa tay đặt lên ngực trái của mình, đúng là mệt tim với mấy vị phủ thiếp này mà, người nào người nấy không ai chịu an phận cho nàng nhờ đúng là mệt thật sự.
Danh sách chương