Trong đêm tối một cung nữ mang đến một bát thuốc đưa cho một người đang nằm ở trên giường, cung nữ quỳ xuống giường tay bưng bát thuốc lên nói: "Chủ tử nên uống thuốc rồi.
"
Trần Thị lúc này mới ngồi dậy, nàng ta nhận lấy bát thuốc ngửi mùi một chút, sau khi yên tâm nàng mới uống cạn.
Cung nữ nhận lại bát không, nàng để bát không lên bàn, lấy mơ chua, mứt táo cho Trần Thị, nàng không khỏi thở dài: "Chủ tử tội gì khổ như vậy, nguyên cơ đã cho người mang thêm người qua đây bảo vệ người rồi cơ mà, người không cần tự làm khổ mình như vậy đâu.
"
Trần Thị dựa lưng lên thành giường cười khổ: "Ta biết nhưng ta rất lo sợ, ta sợ nàng ta sẽ không tha cho ta, ngươi có nhìn thấy nàng ta nhìn ta cười không, rất đáng sợ".
Trần Thị nói xong lấy hai tay ôm chặt gối đầu không buông tay.
Cung nữ vội vàng lên tiếng an ủi nàng: "Chủ tử bình tĩnh đã, người bên đó đã bị giam cầm tạm thời không thể ra ngoài tác oai tác quái được, người không cần tự hù bản thân mình, nghĩ đến tiểu hoàng tôn trong bụng người, người phải kiên cường hơn mới phải.
"
Trần Thị gật đầu, nàng còn con mình nàng phải thật kiên nhẫn chịu đựng, đợi đến khi sinh xong mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu, chắc chắn là như vậy, cung nữ đỡ nàng nằm xuống giường, tay cầm lấy chiếc quạt, quạt nhẹ nhàng cho Trần Thị đi vào giấc ngủ.
Gia Long năm thứ 9 (1810), lại một năm tuyển chọn tú nữ, vua Gia Long ban cho Tứ hoàng tử thêm hai vị tú nữ, nhập phủ làm phủ thiếp.
Nguyệt Hoa cũng đã hoàn thành xong hai tháng ở cữ, bắt đầu buổi thỉnh an đầu tiên sau khi nàng ra cữ.
Nguyệt Hoa không thích mặc y phục màu đỏ, nàng chê nó quá chói mắt, cũng không thích hoa mẫu đơn vì nó quá mức già cỗi, nhưng hôm nay bắt buộc nàng phải ăn mặc màu đỏ chói mắt, còn thiêu hoa mẫu đơn lên đó.
Nàng trang nghiêm ngồi ở giữa chính đường, các vị phủ thiếp đều đứng lên, Nguyệt Hoa nhìn Phạm Thị cùng Trần Thị nói: "Hai người các muội đang mang thai không cần đứng dậy.
"
Trần Thị ngồi trở lại gật đầu nói: "Dạ.
"
Phạm Thị cũng cười trong tâm thì tự đắc nói: "Dạ, đa tạ Nguyên cơ.
"
Những người khác thì vẫn đứng lên cúi đầu thỉnh an nàng: "Chúng thiếp thỉnh an Nguyên cơ.
"
Nguyệt Hoa gật đầu cười nói: "Ừ, ta nhận các muội ngồi xuống hết đi.
"
Nguyệt Hoa ngồi chờ cầm tách trà, bắt đầu đánh giá hai người mới, Hồ Thị con gái Hiệu uý cẩm y vệ Hồ Văn Chiêm, còn một người là Trần Thị con gái Vệ uý Trần Văn Hùng.
Vì hai người này trùng họ với Nguyệt Hoa cùng Trần Thị, Nguyệt Hoa đã hỏi ý kiến Ông hoàng về cách xưng hô như thế nào cho đúng, hắn đơn giản đáp: "Đơn giản mà, nàng cứ gọi tiểu Trần Thị là Bửu, còn Hồ Thị là!.
Huân, không được phép gọi giống nhau, cứ nói ta nói là được.
"
Nguyệt Hoa nghiền ngẫm hai cái tên này thấy cũng khá ổn nàng gật đầu đồng ý, Nguyệt Hoa sai người vào khố phòng của mình lấy hai món quà ra tặng hai người xem như lễ gặp mặt.
Huân Thị cùng Bửu Thị nhận lấy, mở ra xem thử thì ra là trâm hoa cài tóc, hai người đưa mắt nhìn nhau gật đầu, hai nàng mỉm cười đứng lên tạ ơn, Nguyệt Hoa xua tay nói: "Không cần thủ lễ, các nàng nhận lấy là ta vui rồi.
"
Phạm Thị không biết muốn làm gì, lấy khăn che lại miệng cười nói: "Nguyên cơ ra tay thật đúng là hào phóng, nhưng không biết mấy món vật này có phải là ông hoàng ban tặng cho người, giờ người lại ban cho các muội ấy, muội nghĩ có phải hay không Ngô muội muội.
"
Ngô Thị bị gọi tên không lúng túng đáp lại: "Phạm tỷ đây nghĩ nhiều, nguyên cơ ban tặng các muội ấy là phúc phần của các muội ấy, không dính dáng gì đến tỷ muội chúng ta.
"
Phạm Thị chỉ cười không nói, Nguyệt Hoa rút ra cây quạt làm từ gỗ trầm hương ở trong tay áo, mở ra cây quạt ra vừa quạt vừa nói: "Phạm muội muội mới vừa được hủy bỏ lệnh cấm, bây giờ lại muốn gây sự đừng nói muội muốn tiếp tục cấm túc nữa nha.
"
Phạm Thị bị Nguyệt Hoa nói cho lúng túng, nàng cười gượng nói: "Nguyên cơ nói quá, thiếp đây là chỉ nói ra suy nghĩ của mình, làm gì gây sự như lời nguyên cơ đã nói, người đây là vu khống thị thiếp.
"
Nguyệt Hoa lấy một tay khác xếp cây quạt lại, nàng tay phải cầm quạt đập xuống lòng bàn tay trái, đôi mắt nhìn chăm chú vào Phạm Thị.
Phạm Thị bị nàng nhìn mồ hôi chảy xuống, sau một lúc Nguyệt Hoa mới lên tiếng: "Phạm Thị, ta hôm nay muốn nhắc nhở ngươi, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, mấy tháng qua ngươi làm gì không phải ta không biết, ta niệm tình ngươi mang thai con của ông hoàng nên không muốn trách phạt gì nặng, nhưng không phải vì vậy mà ngươi được nước làm tới thuận gió bẻ măng, sau hôm nay trở về chép thêm một ngàn luật pháp Đại Nam đi cho ngươi biết như thế là tôn trọng vợ cả, hiếu đạo phận làm thê tử nên làm, đừng quá mức làm càn không ra thể thống gì, nếu như bị truyền ra ngoài càng làm mất mặt ông hoàng.
"
Nguyệt Hoa cứ nghĩ giam cầm nàng ta mấy tháng nay chắc nàng ta cũng đã biết sợ, nhưng hôm nay nàng ta ngang nhiên thách thức nàng, nàng cũng không phải ăn chay không dám xé rách da mặt cùng với nàng ta, không nói thì nàng ta cho rằng mình sợ nàng ta lắm vậy, đúng là đồ ngốc.
Phạm Thị bị Nguyệt Hoa nói cho phát khóc, nhưng nàng không dám lên tiếng, nàng biết nguyên cơ không nói đùa, nếu thật sự hôm nay xé rách da mặt nói không chừng nàng sẽ không còn chỗ đứng ở trong phủ, nàng giả vờ ngoan ngoãn, cúi đầu nhận sai với Nguyên cơ.
Nhưng cho dù Phạm Thị có hối lỗi cở nào đi chăng nữa, Nguyệt Hoa không còn tin nàng ta nữa, Nguyệt Hoa cũng không muốn nghe nàng ta biện bạch, nàng đứng lên nói: "Được rồi hôm nay tới đây thôi, còn về phần Phạm Thị nhớ chép 100 lần luật pháp Đại Nam, ba ngày nữa ta cho người qua lấy, tất cả lui về hết đi.
"
Nguyệt Hoa nói xong đi thẳng trở về phòng mình, nàng không thèm liếc mắt nhìn Phạm Thị một lần nào nữa.
Phạm Thị nhìn bóng lưng Nguyệt Hoa rời đi, uất ức khóc nghẹn.
Chúng phủ thiếp không ai thương xót nàng ta, cho dù là hai người mới vào cũng vậy, các nàng đều không nhìn, mà đi ngang qua mặt Phạm Thị, trong lòng lại nghĩ: "Tự làm tự chịu trách ai bây giờ", chỉ có Trần Thị là đứng lại một chút nhìn Phạm Thị khóc lóc thảm thiết nàng cười vui vẻ trở về Tây Lê Xuân Viện của mình, trước khi đi còn mở miệng châm chọc: "Đáng đời, đồ giả tạo.
"
"
Trần Thị lúc này mới ngồi dậy, nàng ta nhận lấy bát thuốc ngửi mùi một chút, sau khi yên tâm nàng mới uống cạn.
Cung nữ nhận lại bát không, nàng để bát không lên bàn, lấy mơ chua, mứt táo cho Trần Thị, nàng không khỏi thở dài: "Chủ tử tội gì khổ như vậy, nguyên cơ đã cho người mang thêm người qua đây bảo vệ người rồi cơ mà, người không cần tự làm khổ mình như vậy đâu.
"
Trần Thị dựa lưng lên thành giường cười khổ: "Ta biết nhưng ta rất lo sợ, ta sợ nàng ta sẽ không tha cho ta, ngươi có nhìn thấy nàng ta nhìn ta cười không, rất đáng sợ".
Trần Thị nói xong lấy hai tay ôm chặt gối đầu không buông tay.
Cung nữ vội vàng lên tiếng an ủi nàng: "Chủ tử bình tĩnh đã, người bên đó đã bị giam cầm tạm thời không thể ra ngoài tác oai tác quái được, người không cần tự hù bản thân mình, nghĩ đến tiểu hoàng tôn trong bụng người, người phải kiên cường hơn mới phải.
"
Trần Thị gật đầu, nàng còn con mình nàng phải thật kiên nhẫn chịu đựng, đợi đến khi sinh xong mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu, chắc chắn là như vậy, cung nữ đỡ nàng nằm xuống giường, tay cầm lấy chiếc quạt, quạt nhẹ nhàng cho Trần Thị đi vào giấc ngủ.
Gia Long năm thứ 9 (1810), lại một năm tuyển chọn tú nữ, vua Gia Long ban cho Tứ hoàng tử thêm hai vị tú nữ, nhập phủ làm phủ thiếp.
Nguyệt Hoa cũng đã hoàn thành xong hai tháng ở cữ, bắt đầu buổi thỉnh an đầu tiên sau khi nàng ra cữ.
Nguyệt Hoa không thích mặc y phục màu đỏ, nàng chê nó quá chói mắt, cũng không thích hoa mẫu đơn vì nó quá mức già cỗi, nhưng hôm nay bắt buộc nàng phải ăn mặc màu đỏ chói mắt, còn thiêu hoa mẫu đơn lên đó.
Nàng trang nghiêm ngồi ở giữa chính đường, các vị phủ thiếp đều đứng lên, Nguyệt Hoa nhìn Phạm Thị cùng Trần Thị nói: "Hai người các muội đang mang thai không cần đứng dậy.
"
Trần Thị ngồi trở lại gật đầu nói: "Dạ.
"
Phạm Thị cũng cười trong tâm thì tự đắc nói: "Dạ, đa tạ Nguyên cơ.
"
Những người khác thì vẫn đứng lên cúi đầu thỉnh an nàng: "Chúng thiếp thỉnh an Nguyên cơ.
"
Nguyệt Hoa gật đầu cười nói: "Ừ, ta nhận các muội ngồi xuống hết đi.
"
Nguyệt Hoa ngồi chờ cầm tách trà, bắt đầu đánh giá hai người mới, Hồ Thị con gái Hiệu uý cẩm y vệ Hồ Văn Chiêm, còn một người là Trần Thị con gái Vệ uý Trần Văn Hùng.
Vì hai người này trùng họ với Nguyệt Hoa cùng Trần Thị, Nguyệt Hoa đã hỏi ý kiến Ông hoàng về cách xưng hô như thế nào cho đúng, hắn đơn giản đáp: "Đơn giản mà, nàng cứ gọi tiểu Trần Thị là Bửu, còn Hồ Thị là!.
Huân, không được phép gọi giống nhau, cứ nói ta nói là được.
"
Nguyệt Hoa nghiền ngẫm hai cái tên này thấy cũng khá ổn nàng gật đầu đồng ý, Nguyệt Hoa sai người vào khố phòng của mình lấy hai món quà ra tặng hai người xem như lễ gặp mặt.
Huân Thị cùng Bửu Thị nhận lấy, mở ra xem thử thì ra là trâm hoa cài tóc, hai người đưa mắt nhìn nhau gật đầu, hai nàng mỉm cười đứng lên tạ ơn, Nguyệt Hoa xua tay nói: "Không cần thủ lễ, các nàng nhận lấy là ta vui rồi.
"
Phạm Thị không biết muốn làm gì, lấy khăn che lại miệng cười nói: "Nguyên cơ ra tay thật đúng là hào phóng, nhưng không biết mấy món vật này có phải là ông hoàng ban tặng cho người, giờ người lại ban cho các muội ấy, muội nghĩ có phải hay không Ngô muội muội.
"
Ngô Thị bị gọi tên không lúng túng đáp lại: "Phạm tỷ đây nghĩ nhiều, nguyên cơ ban tặng các muội ấy là phúc phần của các muội ấy, không dính dáng gì đến tỷ muội chúng ta.
"
Phạm Thị chỉ cười không nói, Nguyệt Hoa rút ra cây quạt làm từ gỗ trầm hương ở trong tay áo, mở ra cây quạt ra vừa quạt vừa nói: "Phạm muội muội mới vừa được hủy bỏ lệnh cấm, bây giờ lại muốn gây sự đừng nói muội muốn tiếp tục cấm túc nữa nha.
"
Phạm Thị bị Nguyệt Hoa nói cho lúng túng, nàng cười gượng nói: "Nguyên cơ nói quá, thiếp đây là chỉ nói ra suy nghĩ của mình, làm gì gây sự như lời nguyên cơ đã nói, người đây là vu khống thị thiếp.
"
Nguyệt Hoa lấy một tay khác xếp cây quạt lại, nàng tay phải cầm quạt đập xuống lòng bàn tay trái, đôi mắt nhìn chăm chú vào Phạm Thị.
Phạm Thị bị nàng nhìn mồ hôi chảy xuống, sau một lúc Nguyệt Hoa mới lên tiếng: "Phạm Thị, ta hôm nay muốn nhắc nhở ngươi, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, mấy tháng qua ngươi làm gì không phải ta không biết, ta niệm tình ngươi mang thai con của ông hoàng nên không muốn trách phạt gì nặng, nhưng không phải vì vậy mà ngươi được nước làm tới thuận gió bẻ măng, sau hôm nay trở về chép thêm một ngàn luật pháp Đại Nam đi cho ngươi biết như thế là tôn trọng vợ cả, hiếu đạo phận làm thê tử nên làm, đừng quá mức làm càn không ra thể thống gì, nếu như bị truyền ra ngoài càng làm mất mặt ông hoàng.
"
Nguyệt Hoa cứ nghĩ giam cầm nàng ta mấy tháng nay chắc nàng ta cũng đã biết sợ, nhưng hôm nay nàng ta ngang nhiên thách thức nàng, nàng cũng không phải ăn chay không dám xé rách da mặt cùng với nàng ta, không nói thì nàng ta cho rằng mình sợ nàng ta lắm vậy, đúng là đồ ngốc.
Phạm Thị bị Nguyệt Hoa nói cho phát khóc, nhưng nàng không dám lên tiếng, nàng biết nguyên cơ không nói đùa, nếu thật sự hôm nay xé rách da mặt nói không chừng nàng sẽ không còn chỗ đứng ở trong phủ, nàng giả vờ ngoan ngoãn, cúi đầu nhận sai với Nguyên cơ.
Nhưng cho dù Phạm Thị có hối lỗi cở nào đi chăng nữa, Nguyệt Hoa không còn tin nàng ta nữa, Nguyệt Hoa cũng không muốn nghe nàng ta biện bạch, nàng đứng lên nói: "Được rồi hôm nay tới đây thôi, còn về phần Phạm Thị nhớ chép 100 lần luật pháp Đại Nam, ba ngày nữa ta cho người qua lấy, tất cả lui về hết đi.
"
Nguyệt Hoa nói xong đi thẳng trở về phòng mình, nàng không thèm liếc mắt nhìn Phạm Thị một lần nào nữa.
Phạm Thị nhìn bóng lưng Nguyệt Hoa rời đi, uất ức khóc nghẹn.
Chúng phủ thiếp không ai thương xót nàng ta, cho dù là hai người mới vào cũng vậy, các nàng đều không nhìn, mà đi ngang qua mặt Phạm Thị, trong lòng lại nghĩ: "Tự làm tự chịu trách ai bây giờ", chỉ có Trần Thị là đứng lại một chút nhìn Phạm Thị khóc lóc thảm thiết nàng cười vui vẻ trở về Tây Lê Xuân Viện của mình, trước khi đi còn mở miệng châm chọc: "Đáng đời, đồ giả tạo.
"
Danh sách chương