cung hai nàng khó hiểu hỏi.

Nguyệt Hoa cười gượng gạo lắc đầu: "Không có gì có lẽ là ta quá đa nghi, chúng ta về thôi.

"
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh cúi đầu lùi lại đi phía sau lưng Nguyệt Hoa cùng nhau trở về điện, trên đường Nguyệt Hoa thầm nghĩ lúc nãy lời nói của Vương hậu là ý gì, bà ấy muốn nhắc nàng điều gì, Vương hậu có thật sự bị bệnh hay chỉ là! Nguyệt Hoa không dám suy đoán lung tung có đôi khi biết ít một chút cũng là một cái tốt.

Nguyệt Hoa rất rõ trong hoàng cung này nơi đâu cũng là bẫy rập, đừng nói kiếp trước nàng cũng là đàn ông việc nữ nhân tranh dành tình cảm với bạn trai nàng gặp cũng không ít, có nhiều khi nhìn cảnh mấy nàng ấy đánh nhau thừa sống thiếu chết chỉ để được đi ăn tối cùng mình lúc đó còn rất hào hứng đứng một bên xem kịch hay, chưa kể phim ảnh cũng thường hay chiếu những cảnh cung đấu trong hậu đình, xem nhiều cũng biết một ít nàng không tin những người ở trong cung này nhất là nữ nhân đều không có tâm cơ.


Tuy nàng không biết cung đấu ở Đại Nam triều Nguyễn có bằng cung đấu trong hậu cung Đại Thanh hay không nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, nàng không muốn làm Hiếu Hiền thứ hai cũng không thích Phúc Đảm trở thành Càn Long ngày sau (aka trước kia tán tỉnh người yêu Nhật Hòa có xem diên hy công lược, mà nói về diên hy mọi người hiểu) nàng trên đường trở về suy nghĩ cặn kẽ âm thầm hạ quyết tâm tránh xa cung đấu, cố gắng lấy được tâm của Phúc Đảm.

Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh đi bên cạnh cứ nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Nguyệt Hoa, đôi khi còn nở nụ cười tà hai nàng bất giác rùng mình trộm nghĩ không biết lúc nãy Nguyên cơ cùng Vương phi nói cái gì bên trong mà Nguyên cơ khi ra về luôn có mấy biểu hiện quái quái, tốt nhất hai nàng đừng làm điều gì ngu ngốc chọc giận Nguyên cơ lại khổ! A Nguyên cơ lại cười thật đáng sợ.

Nguyệt Hoa nghĩ xong vui vẻ tính đùa giỡn hai nàng tự nhiên thấy hai nàng run lên còn cúi gầm mặt né tránh mình, Nguyệt Hoa khó hiểu hỏi: "Hai người các ngươi làm sao thế, đi xa mệt quá cảm nắng à!"
Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh liên tục lắc đầu xua tay đáp: "Không, không bị cảm chỉ là có chút lạnh người mà thôi, Nguyên cơ đi sáng giờ cũng đói bụng đi để hai nô tì đi lấy điểm tâm cho người ăn nha.

"
Tiểu Quỳnh rối rít nói theo: "Phải, Nguyên cơ đói bụng nên lấy điểm tâm" hai nàng nói đuôi nhau chạy ra ngoài, bỏ lại một mình Nguyệt Hoa không hiểu chuyện gì hết nàng nhìn xung quanh tự hỏi :"có gió mạnh à, đâu có đâu sao hai nàng ấy lại lạnh người lạ thật.

"
Trần Thị vừa đi dạo hoa viên nhìn thấy Nguyên cơ từ trong hậu cung trở về, lại thấy nàng ta chỉ ngồi một mình hai cung nữ nối đuôi nhau chạy đi, nàng cười khinh bỉ từ từ đi lại chào hỏi: "Thật xảo gặp được Nguyên cơ ở đây, Trần Thị cúi chào Nguyên cơ! "
Nguyệt Hoa quay đầu lại nhìn hóa ra là Trần Thị, nàng gật đầu nói: "Đúng là xảo, Trần muội muội không cần đa lễ cứ nói chuyện bình thường là được rồi.

"
Nguyệt Hoa mời Trần Thị vào đình hóng mát, Trần Thị tất nhiên không từ chối nàng đi thẳng vào trong vừa ngồi xuống đã nói: "Mấy ngày trước Thiếp đây nghe nói Nguyên cơ bị nhiễm phong hàn trong lòng lo lắng không yên muốn đến chính viện để thăm người nhưng lại bị cung nữ, thị nữ ngăn lại sợ làm phiền Nguyên cơ nghĩ ngơi nên thiếp đây đành đi trở về.


"
Nguyệt Hoa gật đầu: "Đa tạ Trần muội muội lo lắng, ta có nghe cung nữ nói lại trong lòng rất là cảm động, tính tìm một cơ hội tốt để nói lời cảm tạ hôm nay sẵn dịp gặp mặt ta đây cảm ơn muội muội đã quan tâm ta" , Nguyệt Hoa cúi đầu xuống cảm ơn Trần Thị.

Trần Thị vội vàng xua tay nói: "Nguyên cơ đừng làm thế thiếp đây không dám nhận, ngộ nhỡ ông hoàng biết được lại trách tội thiếp thì khổ.

"
Nguyệt Hoa nghe trong câu này có mùi giấm chua nhưng nàng vẫn mỉm cười không nói, Trần Thị nhìn sắc mặt Nguyệt Hoa ánh mắt hơi xoay chuyển tìm từ nói tiếp: "Thiếp nhập phủ đã hơn nửa tháng nhưng rất ít khi gặp ông hoàng, những biết ông hoàng bận trăm công nghìn việc không có thời gian đến gặp chúng thiếp đây lại đúng lúc Nguyên cơ đau bệnh, ông hoàng chỉ lo chăm sóc cho Nguyên cơ làm sao có thời gian đi gặp chúng thiếp.

"
Nguyệt Hoa khi nghe câu này bắt đầu nhíu mày tự hỏi ý nàng ta là gì, là mình giả bệnh không cho ông hoàng đến thăm các nàng ấy, hay nói nàng độc đoán chuyên quyền không cho ngài ấy đi gặp mặt phủ thiếp, hứ thật tức cười nàng ta đang tự nâng cao bản thân mình quá rồi đó, Nguyệt Hoa cười nói: "Thì ra là lỗi của ta, nàng cũng thật là nếu ủy khúc sao không nói sớm, đáng tiếc là ta cũng không thể nào quản lý được chân ngài ấy nha, ngài ấy muốn đi đâu muốn qua đêm chỗ nào đều tùy thuộc theo tâm tình của ngài ấy, tuy ta thân là vợ cả cũng không thể quên mất nghĩa vụ mà đi quản chế ngài ấy được, ta có lòng khuyên nhưng cũng không thể giúp được gì, muội muội đây thứ lỗi cho ta nhá", hứ muốn bắt lỗi mình không có cửa đâu.


Trần Thị tức giận vò nát chiếc khăn, tốt cho một Nguyên cơ nàng ỷ vào bản thân là vợ cả muốn đè đầu nàng chứ gì, được rồi nàng nhịn Trần Thị gượng gạo cười nói: "Nguyên cơ trách lầm thiếp nha, thiếp đâu dám nói ủy khuất gì đâu chỉ nghĩ thân là nữ nhi lại kiếp chung chồng khó đủ trăm bề, chỉ mong chỗ tỷ muội đồng cảm hòa thuận vui vẻ với nhau là thiếp đã tạ ơn trời đất rồi, làm sao dám trách móc gì ai.

"
Nguyệt Hoa nghe nàng ta nói mà đau đầu người này lươn lẹo khó mà ở chung nàng không thích ngồi chung với người này nữa, Nguyệt Hoa mượn cớ cáo từ: "Muội biết vậy thì tốt rồi, sáng sớm ta đã vào trong cung thỉnh an bây giờ có chút mệt mỏi bệnh cũ vừa mới khỏi hẳn không thể ra gió nhiều, xin lỗi Trần muội muội ta mạng phép đi trước ngày kia muội đến chính viện thỉnh an ta sẽ hậu tạ sao, cáo từ", nàng đi thẳng không thèm để ý Trần Thị đang ngơ ngác nhìn bóng lưng của mình.

Trần Thị há hốc mồm chỉ hướng Nguyệt Hoa mở miệng: "Ý nàng ta là sao, là mình không quan trọng để nàng ấy nói chuyện tới, cứ như vậy bỏ đi luôn đúng là tức mà", nàng tức giận giậm chân, đưa tay đẩy thị nữ bên cạnh mình té ngã, một mạch đi trở về viện của mình.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện