Mới vừa rồi Thanh Đồng đột nhiên nhào lại đây, Mạc Thiên Liêu sợ tới mức ruột gan muốn nứt ra, dưới tình thế cấp bách ném Thái Thủy lên, cũng không quản hữu dụng hay không, không nghĩ tới, thứ này lại có thể chống đỡ lôi kiếp!
Thế gian này, đến nay còn chưa có xuất hiện pháp khí có thể giúp tu sĩ né tránh lôi kiếp, cùng lắm là tựa như vòng tay chứa đồ lúc trước vậy, tự bản thân có thể kháng lôi kiếp, lại không thể bảo hộ tu sĩ tránh lôi kiếp. Nếu để Mạc Thiên Liêu trước tiên chuẩn bị, cũng chỉ là luyện chế chút trận pháp hay vật dẫn lôi, thoáng ngăn cản một hai mà thôi.
Sống sót sau tai nạn, nhìn Thái Thủy trên đỉnh đầu kêu la hoảng loạn, Mạc Thiên Liêu đột nhiên cười ra tiếng. Thần khí, thần khí, lúc trước hắn chỉ cảm thấy, thứ này trừ hiểu biết nhiều ra, thì còn không bằng một tiên khí có lực sát thương lớn, nay lại bỗng nhiên hiểu rõ, sở dĩ thần khí từ xưa đến nay đều bị các tu sĩ đuổi như đuổi vịt, nguyên nhân chân chính là, nó có thể kháng lôi kiếp!
Chín chín thiên kiếp, dưới thiên lôi bổ xuống thân thể có thể thoát thai hoán cốt đồng thời, cũng mang theo nguy hiểm lớn lao, có thể nói là cửu tử nhất sinh, mà có thần khí, khi một đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống chỉ cần ném thần khí ra, phi thăng căn bản không thành vấn đề!
Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn Thanh Đồng trong lòng, bởi vì ôm thật chặt, hai chân Thanh Đồng căn bản không tiếp xúc với mặt đất, giờ phút này liền treo trên người hắn, đầu chôn ở ngực hắn, không nói một tiếng.
“Bảo bối, không có việc gì.” Mạc Thiên Liêu vỗ vỗ thân thể trong lòng.
Thanh Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nhìn chung quanh, lại nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu, bỗng nhiên ôm cổ hắn, chôn mặt xuống ngực, dùng sức cọ cọ.
Tâm dường như bị người chợt bóp lấy, có chút chua xót đau đớn, lại có tràn đầy hạnh phúc, Thanh Đồng, từ đầu đến cuối đều chưa nghĩ tới sống một mình, dù là ở Thập Sát cốc lúc trước, hay ở trước mặt tử kiếp thì cũng vẫn thế.
“Mèo ngốc……” Mạc Thiên Liêu cảm giác có cái gì đó ngạnh ở cổ họng, nghẹn giọng chỉ phun ra được hai chữ như vậy, liền không nói nên lời gì nữa.
Hai người nhất thời đều nói không ra lời, lẳng lặng ngây người một lát, Thanh Đồng mới đẩy Mạc Thiên Liêu ra:“Ngốc chết, mới hóa thần mà thiếu chút nữa đã bị bổ chết.” Nói xong, liền xoay người bay đi, lưu lại duy nhất Mạc Thiên Liêu lẻ loi đứng ở trên cột đá mảnh khảnh.
“Ai, Thanh Đồng……” Mạc Thiên Liêu vươn tay, không giữ chặt, liền bị người bỏ lại một mình, ngây ngốc nhìn nhìn thân ảnh trắng tuyết kia biến mất trong màn đêm, ngượng ngùng thu hồi tay, vẻ mặt đau khổ chậc lưỡi. Hắn vừa kháng lôi kiếp dùng hết linh lực, còn bị thương, giờ phút này ngay cả sức ngự khí bay trở về tẩm cung cũng đều không có.
Yên lặng ngồi xổm xuống trên cột, Mạc Thiên Liêu lặng yên lau máu đang trào ra khóe miệng, trừng Thái Thủy lải nhải trước mắt.
“Chủ nhân a, thứ lôi kiếp này là phải tự mình đỡ, độ kiếp phi thăng, thoát thai hoán cốt, không ăn này phần khổ này, làm sao thành tiên……” Thái Thủy miệng rộng bay vài vòng vòng quanh Mạc Thiên Liêu, tận tình khuyên bảo.
“Ngươi là ta dùng thần hồn luyện thành, nếu ta chết, ngươi cũng sẽ tiêu tán trong trời đất.” Mạc Thiên Liêu lạnh lùng nói.
Thái Thủy nháy mắt cứng họng, miệng rộng giương nửa ngày:“Lúc trước anh lừa tui đến, cũng không có nói như vậy!”
Mạc Thiên Liêu cầm ra một viên linh thạch, chậm rãi hấp thu:“Ngươi cũng biết là lừa đến.”
Miệng rộng há ra một chút rồi khép lại, biến thành một đóa hoa cúc màu đồi mồi, từng mảnh từng mảnh cánh hoa rớt xuống.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng:“Đây là làm gì thế?”
“Tui tự thăm mộ mình trước,” Thái Thủy ai oán nói, vừa vẩy cánh hoa, vừa ở bên trong tâm trí Mạc Thiên Liêu ý a xướng tiểu khúc,“Ta vốn là người đàng hoàng, thời vận không tốt bị tai hoạ, mong người chớ ngại thiếp đau khổ, mà nghe một khúc đông phong ngâm, ý ỳ y, ý a a……”
Thanh Đồng trở lại nội cung, vùi mặt vào trong gối đầu, che khuất đôi mắt hơi hơi phiếm hồng. Bộ dáng dọa người như vậy, tất nhiên không thể để người nhìn thấy, nhất là Mạc Thiên Liêu.
Đợi một lúc lâu sau, cũng không thấy Mạc Thiên Liêu trở về, Thanh Đồng chậm rãi ngồi dậy, nhìn thoáng qua thảm hổ đạp dưới chân:“Mạc Thiên Liêu đâu?”
Hổ mập nghe sư tôn gọi hắn, lập tức bò lên gác đầu qua bên giường:“Ta vừa nhìn, hắn còn ở chỗ hồi nãy, có lẽ là khí lực hao hết, không về được.” Vừa mới dứt lời, đầu liền bị ăn một bàn tay.
“Ngươi thấy hắn cũng chưa về, thì không biết đỡ hắn trở về sao?”
Vì thế, sau một lát, Mạc Thiên Liêu bị hổ vằn ngậm tha trở về trên giường sư tôn.
Ngày kế, chuyện Đoán Thiên ma tôn trùng sinh lại bị sét đánh chết nhanh chóng truyền ra.
Nghe được tin tức này, Thí Địa ma tôn đang đánh nhau với đại sư tử, lảo đảo một cái ngã xuống đất, bị đại sư tử một mông ngồi ở trên đầu. Một bàn tay quật ma sủng ra, Thí Địa phì phì phun ra đầy miệng lông:“Đi thăm dò rõ ràng sao thế này.”
Các ma tôn khác cũng không tốt hơn được bao nhiêu, đều khiếp sợ không thôi phái người đi tìm hiểu tin tức, bên ngoài ma cung Đoán Thiên nhất thời càng thêm náo nhiệt.
Mạc Thiên Liêu hỗn loạn mở mắt ra, khắp nơi trên thân thể đều đau, nhưng khí lực đã khôi phục. Vận chuyển lực sinh sôi của bất tẫn mộc giữa gân mạch một vòng, liền chữa trị không thiếu tổn thương mà bên trong nhận phải, thân thể cũng nhẹ nhàng một chút. Trước mắt một mảnh tuyết trắng, chóp mũi tràn ngập hương vị ánh nắng cùng mùi thảo mộc nhàn nhạt. Nhịn không được hơi hơi nhếch môi cười, kề sát về nơi thơm ngọt kiat, cọ cọ xuống thân mình ấm áp.
Thanh Đồng đang nằm nghiêng bị đánh thức, liền nhìn thấy một lão đại đang cố gắng củng vào lòng hắn, lập tức cho hắn một bàn tay.
Lão đại lập tức không động, vẫn duy trì tư thế chôn mặt, chậm rãi thở ra hơi nóng. Áo xuân vốn là ít, hơi thở này, liền trực tiếp phun trên da thịt y, ngứa ngáy không thôi.
Cảm giác được một ngón tay chọt trán mình, chậm rãi đẩy về sau, Mạc Thiên Liêu đơn giản không giả bộ ngủ nữa, ôm lấy vòng eo mềm dẻo kia:“Bảo bối, em tỉnh.”
“Ngoài cửa đã tụ tập không dưới trăm người, ngươi không đi xem xem?” Thanh Đồng lành lạnh nói.
“Hử?” Mạc Thiên Liêu sửng sốt, lập tức thả thần thức ra cảm ứng, quả nhiên, ngoài ma cung đã tụ tập rất nhiều tu sĩ, thậm chí đã có người gõ cửa.
Bỗng nhiên, một đạo phù truyền âm từ không trung bay tới.
Mạc Thiên Liêu nâng tay tiếp lấy, phù truyền âm này làm từ ngọc, đứng ở trước cửa, có thể xuyên qua đại trận hộ sơn tới trong tay hắn, chỉ cần là thuộc hạ của Đoán Thiên, bình thường đều có một ngọc giản như vậy.
“Thuộc hạ Hầu Cảnh, cầu kiến tôn thượng.” Lấy linh lực đảo qua, trong ngọc giản liền truyền ra một giọng nói công chính bình thản.
Mạc Thiên Liêu nhướn mày, ngồi dậy nửa tựa vào đầu giường, ngọc giản chuyển qua chuyển lại giữa những ngón tay:“Còn nhớ rõ này người sao?”
Thanh Đồng ngáp một cái, nằm sấp trên ngực Mạc Thiên Liêu lười biếng duỗi eo:“Là cái người bán đồ ấy hử?”
“Ừ,” Trong nháy mắt Mạc Thiên Liêu, đánh phù truyền âm trở về, trên ngọc giản này liền lây dính một chút dấu hiệu thần thức tạm thời, có thể cho phép người cầm ngọc giản thông qua đại môn, rồi sau đó không chút hoang mang vuốt ve mái tóc trắng tuyết trong lòng,“Em có muốn gặp hắn không?”
“Ta gặp hắn làm chi.” Thanh Đồng từ trên người Mạc Thiên Liêu trượt xuống, biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, hướng về phía trước vươn vươn móng vuốt, vẫy vẫy cái đuôi, trở người ngủ tiếp.
Mạc Thiên Liêu cười cười, cuối người hôn một cái xuống cái miệng bông bông ấy, trước lúc mèo nhà mình há mồm muốn cắn trở liền nhanh chóng đứng dậy.
Tắm rửa thay quần áo, thay một thân trường bào đen tuyền hoa lệ, Mạc Thiên Liêu nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người ôm mèo nhỏ trên giường, cất vào trong lòng.
Hầu Cảnh đứng ở bên ngoài cửa lớn ma cung rất là thấp thỏm, thời gian trước lão nghe được tin tức Đoán Thiên ma tôn sống lại, mặc kệ là thật hay là giả, một khắc lão cũng không dừng chạy vội lại đây. Vừa đến nơi này, liền nghe người bên ngoài ma cung nói, tối hôm qua ma tôn bị lôi kiếp đánh chết. Sau một hồi gạt đi vui buồn, lão vẫn quyết định thử xem, một tay chạm vào xửa ma cung, đánh một đạo phù truyền âm đi vào.
“Ngươi ngược lại vẫn trung tâm,” ma môn có người nhận biết Hầu Cảnh, nhìn lão si ngốc đứng ở trước cửa, không khỏi lên tiếng cười nhạo,“Không nghĩ tới hầu tinh lão tổ cũng là người nhớ tình cũ.”
Hầu Cảnh làm thuộc hạ mấy trăm năm của Mạc Thiên Liêu, chưởng quản toàn bộ ma bảo các, chuyên môn phụ trách buôn bán bảo vật Đoán Thiên ma tôn luyện chế với bên ngoài. Người này xuất thân là thương nhân thế gia ở thế gian, biết nhất là chuyện buôn bán, bị ma đạo nhân gán cho biệt hiệu “Hầu tinh”, bản thân hắn còn cực kỳ đắc ý, đơn giản liền dùng cái này thành danh hào của mình, nay tu vi đến nguyên anh, liền bị xưng là “Hầu tinh lão tổ”.
Bộ dạng Hầu Cảnh ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn rất là chính phái, hoàn toàn không giống thương nhân khôn khéo, nghe vậy quay đầu liếc nhìn người nọ, thấy là trưởng lão ma môn, liền hòa khí cười cười, cũng không nói nhiều.
“Đoán Thiên tôn giả chết rồi sống lại, không nghĩ tới mạng so với đời trước càng ngắn hơn.” Người tới giúp vui tham gia bàn luận náo nhiệt.
“Vốn tưởng rằng là con cưng của thiên đạo, muốn trải qua thất thất tiểu thiên kiếp, ai ngờ tưởng hóa ra là tử kiếp, nghịch thiên đoạt xá, quả nhiên không được thiên đạo dung thứ.”
“Hầu tinh này là chó nhà có tang, cũng là đáng thương.” Có người chậc chậc lên tiếng.
Hầu Cảnh mắt điếc tai ngơ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, bỗng nhiên, một ngọc giản lóe lên hồng quang từ nội môn bắn nhanh ra, hắn lập tức nâng tay tiếp được. Bên trên ngọc giản trắng nõn, nhiều hơn một dấu hiệu ngọn lửa màu đỏ rõ ràng.
“Tôn giả!” Hầu Cảnh kích động vạn phần, không chờ mọi người phản ứng lại, liền nắm chặt ngọc giản, nhanh chóng lắc mình đi vào.
Bậc thang tinh thạch bên trong, tự động di chuyển lên trên, chỗ lõm trên vách tường, đã khảm hết linh thạch dư thừa linh lực, xuyên qua bậc thang, tiến vào ngoại cung, dọc theo đường đi cảnh xuân tươi đẹp, phòng ốc chỉnh tề. Ngay cả đống đổ nát thê lương lưu lại từ trận chiến năm ấy, đều đã tu bổ hoàn toàn.
Mái cong thú tẩu, rường cột chạm trổ, toàn bộ ma cung khôi phục lại sức sống bừng bừng năm ấy. Thất bảo linh lung tháp trên vách núi phát sáng rạng rỡ, biểu hiện có vô tận cơ hội buôn bán kiếm tiền sinh ý đang ngoắc lấy hắn.
Hầu Cảnh nhịn không được bước nhanh hơn, lúc nhìn đến bên trong đại điện, người kia mặc cẩm bào đen tuyền, chắp tay sau lưng mà đứng, giống hệt Đoán Thiên, nhịn không được lệ nóng tràn mi, vội vã chạy đến, ôm lấy góc áo Mạc Thiên Liêu:“Tôn thượng, ngài rốt cuộc đã trở lại!”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ phần thuộc hạ là làm cái gì ]
Thợ Mộc: Ta rốt cuộc lại biến thành tổng tài bá đạo
Móng Nhỏ: Biến thành tổng tài có ích lợi gì meo~? Thợ Mộc: Tổng tài có thể có rất nhiều thuộc hạ nha
Móng Nhỏ: Thuộc hạ là dùng đến ăn meo~?
Bọn thuộc hạ: Không cần nha
Thợ Mộc:…… Thuộc hạ là dùng đến đổi cá ăn
Bọn thuộc hạ:QAQ
Thế gian này, đến nay còn chưa có xuất hiện pháp khí có thể giúp tu sĩ né tránh lôi kiếp, cùng lắm là tựa như vòng tay chứa đồ lúc trước vậy, tự bản thân có thể kháng lôi kiếp, lại không thể bảo hộ tu sĩ tránh lôi kiếp. Nếu để Mạc Thiên Liêu trước tiên chuẩn bị, cũng chỉ là luyện chế chút trận pháp hay vật dẫn lôi, thoáng ngăn cản một hai mà thôi.
Sống sót sau tai nạn, nhìn Thái Thủy trên đỉnh đầu kêu la hoảng loạn, Mạc Thiên Liêu đột nhiên cười ra tiếng. Thần khí, thần khí, lúc trước hắn chỉ cảm thấy, thứ này trừ hiểu biết nhiều ra, thì còn không bằng một tiên khí có lực sát thương lớn, nay lại bỗng nhiên hiểu rõ, sở dĩ thần khí từ xưa đến nay đều bị các tu sĩ đuổi như đuổi vịt, nguyên nhân chân chính là, nó có thể kháng lôi kiếp!
Chín chín thiên kiếp, dưới thiên lôi bổ xuống thân thể có thể thoát thai hoán cốt đồng thời, cũng mang theo nguy hiểm lớn lao, có thể nói là cửu tử nhất sinh, mà có thần khí, khi một đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống chỉ cần ném thần khí ra, phi thăng căn bản không thành vấn đề!
Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn Thanh Đồng trong lòng, bởi vì ôm thật chặt, hai chân Thanh Đồng căn bản không tiếp xúc với mặt đất, giờ phút này liền treo trên người hắn, đầu chôn ở ngực hắn, không nói một tiếng.
“Bảo bối, không có việc gì.” Mạc Thiên Liêu vỗ vỗ thân thể trong lòng.
Thanh Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nhìn chung quanh, lại nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu, bỗng nhiên ôm cổ hắn, chôn mặt xuống ngực, dùng sức cọ cọ.
Tâm dường như bị người chợt bóp lấy, có chút chua xót đau đớn, lại có tràn đầy hạnh phúc, Thanh Đồng, từ đầu đến cuối đều chưa nghĩ tới sống một mình, dù là ở Thập Sát cốc lúc trước, hay ở trước mặt tử kiếp thì cũng vẫn thế.
“Mèo ngốc……” Mạc Thiên Liêu cảm giác có cái gì đó ngạnh ở cổ họng, nghẹn giọng chỉ phun ra được hai chữ như vậy, liền không nói nên lời gì nữa.
Hai người nhất thời đều nói không ra lời, lẳng lặng ngây người một lát, Thanh Đồng mới đẩy Mạc Thiên Liêu ra:“Ngốc chết, mới hóa thần mà thiếu chút nữa đã bị bổ chết.” Nói xong, liền xoay người bay đi, lưu lại duy nhất Mạc Thiên Liêu lẻ loi đứng ở trên cột đá mảnh khảnh.
“Ai, Thanh Đồng……” Mạc Thiên Liêu vươn tay, không giữ chặt, liền bị người bỏ lại một mình, ngây ngốc nhìn nhìn thân ảnh trắng tuyết kia biến mất trong màn đêm, ngượng ngùng thu hồi tay, vẻ mặt đau khổ chậc lưỡi. Hắn vừa kháng lôi kiếp dùng hết linh lực, còn bị thương, giờ phút này ngay cả sức ngự khí bay trở về tẩm cung cũng đều không có.
Yên lặng ngồi xổm xuống trên cột, Mạc Thiên Liêu lặng yên lau máu đang trào ra khóe miệng, trừng Thái Thủy lải nhải trước mắt.
“Chủ nhân a, thứ lôi kiếp này là phải tự mình đỡ, độ kiếp phi thăng, thoát thai hoán cốt, không ăn này phần khổ này, làm sao thành tiên……” Thái Thủy miệng rộng bay vài vòng vòng quanh Mạc Thiên Liêu, tận tình khuyên bảo.
“Ngươi là ta dùng thần hồn luyện thành, nếu ta chết, ngươi cũng sẽ tiêu tán trong trời đất.” Mạc Thiên Liêu lạnh lùng nói.
Thái Thủy nháy mắt cứng họng, miệng rộng giương nửa ngày:“Lúc trước anh lừa tui đến, cũng không có nói như vậy!”
Mạc Thiên Liêu cầm ra một viên linh thạch, chậm rãi hấp thu:“Ngươi cũng biết là lừa đến.”
Miệng rộng há ra một chút rồi khép lại, biến thành một đóa hoa cúc màu đồi mồi, từng mảnh từng mảnh cánh hoa rớt xuống.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng:“Đây là làm gì thế?”
“Tui tự thăm mộ mình trước,” Thái Thủy ai oán nói, vừa vẩy cánh hoa, vừa ở bên trong tâm trí Mạc Thiên Liêu ý a xướng tiểu khúc,“Ta vốn là người đàng hoàng, thời vận không tốt bị tai hoạ, mong người chớ ngại thiếp đau khổ, mà nghe một khúc đông phong ngâm, ý ỳ y, ý a a……”
Thanh Đồng trở lại nội cung, vùi mặt vào trong gối đầu, che khuất đôi mắt hơi hơi phiếm hồng. Bộ dáng dọa người như vậy, tất nhiên không thể để người nhìn thấy, nhất là Mạc Thiên Liêu.
Đợi một lúc lâu sau, cũng không thấy Mạc Thiên Liêu trở về, Thanh Đồng chậm rãi ngồi dậy, nhìn thoáng qua thảm hổ đạp dưới chân:“Mạc Thiên Liêu đâu?”
Hổ mập nghe sư tôn gọi hắn, lập tức bò lên gác đầu qua bên giường:“Ta vừa nhìn, hắn còn ở chỗ hồi nãy, có lẽ là khí lực hao hết, không về được.” Vừa mới dứt lời, đầu liền bị ăn một bàn tay.
“Ngươi thấy hắn cũng chưa về, thì không biết đỡ hắn trở về sao?”
Vì thế, sau một lát, Mạc Thiên Liêu bị hổ vằn ngậm tha trở về trên giường sư tôn.
Ngày kế, chuyện Đoán Thiên ma tôn trùng sinh lại bị sét đánh chết nhanh chóng truyền ra.
Nghe được tin tức này, Thí Địa ma tôn đang đánh nhau với đại sư tử, lảo đảo một cái ngã xuống đất, bị đại sư tử một mông ngồi ở trên đầu. Một bàn tay quật ma sủng ra, Thí Địa phì phì phun ra đầy miệng lông:“Đi thăm dò rõ ràng sao thế này.”
Các ma tôn khác cũng không tốt hơn được bao nhiêu, đều khiếp sợ không thôi phái người đi tìm hiểu tin tức, bên ngoài ma cung Đoán Thiên nhất thời càng thêm náo nhiệt.
Mạc Thiên Liêu hỗn loạn mở mắt ra, khắp nơi trên thân thể đều đau, nhưng khí lực đã khôi phục. Vận chuyển lực sinh sôi của bất tẫn mộc giữa gân mạch một vòng, liền chữa trị không thiếu tổn thương mà bên trong nhận phải, thân thể cũng nhẹ nhàng một chút. Trước mắt một mảnh tuyết trắng, chóp mũi tràn ngập hương vị ánh nắng cùng mùi thảo mộc nhàn nhạt. Nhịn không được hơi hơi nhếch môi cười, kề sát về nơi thơm ngọt kiat, cọ cọ xuống thân mình ấm áp.
Thanh Đồng đang nằm nghiêng bị đánh thức, liền nhìn thấy một lão đại đang cố gắng củng vào lòng hắn, lập tức cho hắn một bàn tay.
Lão đại lập tức không động, vẫn duy trì tư thế chôn mặt, chậm rãi thở ra hơi nóng. Áo xuân vốn là ít, hơi thở này, liền trực tiếp phun trên da thịt y, ngứa ngáy không thôi.
Cảm giác được một ngón tay chọt trán mình, chậm rãi đẩy về sau, Mạc Thiên Liêu đơn giản không giả bộ ngủ nữa, ôm lấy vòng eo mềm dẻo kia:“Bảo bối, em tỉnh.”
“Ngoài cửa đã tụ tập không dưới trăm người, ngươi không đi xem xem?” Thanh Đồng lành lạnh nói.
“Hử?” Mạc Thiên Liêu sửng sốt, lập tức thả thần thức ra cảm ứng, quả nhiên, ngoài ma cung đã tụ tập rất nhiều tu sĩ, thậm chí đã có người gõ cửa.
Bỗng nhiên, một đạo phù truyền âm từ không trung bay tới.
Mạc Thiên Liêu nâng tay tiếp lấy, phù truyền âm này làm từ ngọc, đứng ở trước cửa, có thể xuyên qua đại trận hộ sơn tới trong tay hắn, chỉ cần là thuộc hạ của Đoán Thiên, bình thường đều có một ngọc giản như vậy.
“Thuộc hạ Hầu Cảnh, cầu kiến tôn thượng.” Lấy linh lực đảo qua, trong ngọc giản liền truyền ra một giọng nói công chính bình thản.
Mạc Thiên Liêu nhướn mày, ngồi dậy nửa tựa vào đầu giường, ngọc giản chuyển qua chuyển lại giữa những ngón tay:“Còn nhớ rõ này người sao?”
Thanh Đồng ngáp một cái, nằm sấp trên ngực Mạc Thiên Liêu lười biếng duỗi eo:“Là cái người bán đồ ấy hử?”
“Ừ,” Trong nháy mắt Mạc Thiên Liêu, đánh phù truyền âm trở về, trên ngọc giản này liền lây dính một chút dấu hiệu thần thức tạm thời, có thể cho phép người cầm ngọc giản thông qua đại môn, rồi sau đó không chút hoang mang vuốt ve mái tóc trắng tuyết trong lòng,“Em có muốn gặp hắn không?”
“Ta gặp hắn làm chi.” Thanh Đồng từ trên người Mạc Thiên Liêu trượt xuống, biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, hướng về phía trước vươn vươn móng vuốt, vẫy vẫy cái đuôi, trở người ngủ tiếp.
Mạc Thiên Liêu cười cười, cuối người hôn một cái xuống cái miệng bông bông ấy, trước lúc mèo nhà mình há mồm muốn cắn trở liền nhanh chóng đứng dậy.
Tắm rửa thay quần áo, thay một thân trường bào đen tuyền hoa lệ, Mạc Thiên Liêu nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người ôm mèo nhỏ trên giường, cất vào trong lòng.
Hầu Cảnh đứng ở bên ngoài cửa lớn ma cung rất là thấp thỏm, thời gian trước lão nghe được tin tức Đoán Thiên ma tôn sống lại, mặc kệ là thật hay là giả, một khắc lão cũng không dừng chạy vội lại đây. Vừa đến nơi này, liền nghe người bên ngoài ma cung nói, tối hôm qua ma tôn bị lôi kiếp đánh chết. Sau một hồi gạt đi vui buồn, lão vẫn quyết định thử xem, một tay chạm vào xửa ma cung, đánh một đạo phù truyền âm đi vào.
“Ngươi ngược lại vẫn trung tâm,” ma môn có người nhận biết Hầu Cảnh, nhìn lão si ngốc đứng ở trước cửa, không khỏi lên tiếng cười nhạo,“Không nghĩ tới hầu tinh lão tổ cũng là người nhớ tình cũ.”
Hầu Cảnh làm thuộc hạ mấy trăm năm của Mạc Thiên Liêu, chưởng quản toàn bộ ma bảo các, chuyên môn phụ trách buôn bán bảo vật Đoán Thiên ma tôn luyện chế với bên ngoài. Người này xuất thân là thương nhân thế gia ở thế gian, biết nhất là chuyện buôn bán, bị ma đạo nhân gán cho biệt hiệu “Hầu tinh”, bản thân hắn còn cực kỳ đắc ý, đơn giản liền dùng cái này thành danh hào của mình, nay tu vi đến nguyên anh, liền bị xưng là “Hầu tinh lão tổ”.
Bộ dạng Hầu Cảnh ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn rất là chính phái, hoàn toàn không giống thương nhân khôn khéo, nghe vậy quay đầu liếc nhìn người nọ, thấy là trưởng lão ma môn, liền hòa khí cười cười, cũng không nói nhiều.
“Đoán Thiên tôn giả chết rồi sống lại, không nghĩ tới mạng so với đời trước càng ngắn hơn.” Người tới giúp vui tham gia bàn luận náo nhiệt.
“Vốn tưởng rằng là con cưng của thiên đạo, muốn trải qua thất thất tiểu thiên kiếp, ai ngờ tưởng hóa ra là tử kiếp, nghịch thiên đoạt xá, quả nhiên không được thiên đạo dung thứ.”
“Hầu tinh này là chó nhà có tang, cũng là đáng thương.” Có người chậc chậc lên tiếng.
Hầu Cảnh mắt điếc tai ngơ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, bỗng nhiên, một ngọc giản lóe lên hồng quang từ nội môn bắn nhanh ra, hắn lập tức nâng tay tiếp được. Bên trên ngọc giản trắng nõn, nhiều hơn một dấu hiệu ngọn lửa màu đỏ rõ ràng.
“Tôn giả!” Hầu Cảnh kích động vạn phần, không chờ mọi người phản ứng lại, liền nắm chặt ngọc giản, nhanh chóng lắc mình đi vào.
Bậc thang tinh thạch bên trong, tự động di chuyển lên trên, chỗ lõm trên vách tường, đã khảm hết linh thạch dư thừa linh lực, xuyên qua bậc thang, tiến vào ngoại cung, dọc theo đường đi cảnh xuân tươi đẹp, phòng ốc chỉnh tề. Ngay cả đống đổ nát thê lương lưu lại từ trận chiến năm ấy, đều đã tu bổ hoàn toàn.
Mái cong thú tẩu, rường cột chạm trổ, toàn bộ ma cung khôi phục lại sức sống bừng bừng năm ấy. Thất bảo linh lung tháp trên vách núi phát sáng rạng rỡ, biểu hiện có vô tận cơ hội buôn bán kiếm tiền sinh ý đang ngoắc lấy hắn.
Hầu Cảnh nhịn không được bước nhanh hơn, lúc nhìn đến bên trong đại điện, người kia mặc cẩm bào đen tuyền, chắp tay sau lưng mà đứng, giống hệt Đoán Thiên, nhịn không được lệ nóng tràn mi, vội vã chạy đến, ôm lấy góc áo Mạc Thiên Liêu:“Tôn thượng, ngài rốt cuộc đã trở lại!”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ phần thuộc hạ là làm cái gì ]
Thợ Mộc: Ta rốt cuộc lại biến thành tổng tài bá đạo
Móng Nhỏ: Biến thành tổng tài có ích lợi gì meo~? Thợ Mộc: Tổng tài có thể có rất nhiều thuộc hạ nha
Móng Nhỏ: Thuộc hạ là dùng đến ăn meo~?
Bọn thuộc hạ: Không cần nha
Thợ Mộc:…… Thuộc hạ là dùng đến đổi cá ăn
Bọn thuộc hạ:QAQ
Danh sách chương