“Đây là pháp khí gì?” Vài giám khảo vây quanh cung điện tinh xảo vô cùng kia, tán thưởng không thôi, nhưng chủ đề hôm nay là không gian, cũng không phải là điêu khắc.

“Đương nhiên là không gian pháp khí.” Mạc Thiên Liêu cười nói.

“Không gian pháp khí như vậy, cũng không thực dụng a.” Đinh Hộ cau mày, lão vẫn thấy pháp khí của tiểu nhi tử mình tốt hơn.

Giám khảo còn lại cũng đều gật đầu, pháp khí không gian đa số đều dùng để trữ vật, muốn không gian lớn, cũng muốn dễ dàng mang theo. Cho nên bình thường sẽ làm thành vòng tay chứa đồ, nhẫn chứa đồ, hoặc đơn giản hơn thì làm thành túi chứa đồ đeo bên hông, thứ cần hai tay để nâng lên như vậy thì mang theo thế nào? Mạc Thiên Liêu lấy thủy tinh cung nho nhỏ lại đây, âm thầm quan sát phản ứng của người chung quanh mình. Đời trước, làm một luyện khí sư, hắn cả ngày chính là dính ở  bên trong ma cung luyện khí, rất ít khi đi ra ngoài, người trong ma đạo thì thường xuyên có cùng hắn giao tiếp, nhưng chính đạo lại rất ít, người biết được hắn cũng đã chết sạch sẽ ở Thập Sát cốc rồi.

Quả nhiên, người chung quanh chẳng phản ứng mấy với bộ dạng của hắn, đều theo dõi pháp khí trên tay hắn, chỉ có một ánh mắt không ngừng đảo qua người hắn, không cần xem cũng biết là ai. Mạc Thiên Liêu giương mắt, nhìn về phía Đinh Tử Ngọc, người đối diện không kịp thu hồi ánh mắt.

Trong mắt Đinh Tử Ngọc có khiếp sợ, có hoài nghi, càng nhiều là sợ hãi, theo bản năng dùng tay áo che cổ tay lại.

“Cái gọi là không gian, cũng không giới hạn trong ngoài, biến hóa bên trong gọi là nén lại, biến hóa bên ngoài thì là kéo dài.” Một tay Mạc Thiên Liêu nâng cung điện nho nhỏ kia lên, nhìn thoáng qua Thanh Đồng đang ngồi ở trên đài, hướng y nháy mắt mấy cái.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chứa ý cười nhàn nhạt, trong đó lại vẫn có một chút chờ mong.

Trong lòng Mạc Thiên Liêu chợt động, đột nhiên luyến tiếc để cho những người này thấy ổ mèo của hắn, hắn hẳn là nên tìm một nơi không có y, che mắt mèo nhà mình, cho y một bất ngờ, nói không chừng có thể được một nụ hôn ngọt ngào, lại nói không chừng mèo đại gia đang vui vẻ liền ngậm hắn tha vào trong ổ, cho phép hắn chữa thương cho mèo đại gia……

“Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?” Có luyện khí sư tính tình nóng nảy, thấy Mạc Thiên Liêu chậm chạp không động, nhịn không được mở miệng hỏi.

Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần, nuốt nước miếng thiếu chút nữa tràn ra khóe miệng vào, nâng tay ném cung điện nhỏ lóng lánh trong suốt kia ra ngoài.

“A!” Mọi người đang xem lễ hoảng sợ, có nữ đệ tử càng nhịn không được kinh hô lên tiếng, thứ đó thoạt nhìn tinh xảo dễ vỡ, có thể nào tùy ý ném chứ?

Sau đó, mọi người liền nói không ra lời, chỉ thấy thứ chỉ nhỏ cỡ lư hương, lúc  tung ra nháy mắt liền biến lớn, biến thành lớn cỡ bằng lô đồng, đứng thẳng ở  trên diễn võ trường, bài trí bên trong cũng cùng biến lớn, bồn tắm biến lớn thành cỡ bồn gỗ,  giường cũng có gối đầu lớn như vậy, vừa vặn đủ cho một con mèo cư ngụ ở bên trong.

Xung quanh liên tiếp phát ra tiếng kêu sợ hãi, khiến cho những người xem lễ ở  luyện đan trường cũng nhìn lại đây.

Mạc Thiên Liêu cầm ra một viên linh thạch, nháy mắt rút ra linh lực bên trong, lại không hấp thu, mà hợp lại thành một đường sáng, trực tiếp đánh vào thuỷ Tinh cung kia.

“Ầm!” Theo một tiếng vang lớn, cung điện lớn bằng lô đồng nháy mắt biến thành cung điện chân chính, cao ba trượng, rộng mười lăm trượng, chia làm ba tầng. Xuyên thấu qua vách tường lóng lánh trong suốt có thể thấy được, rõ ràng nội thất bên trong, mọi thứ đều là nguyên liệu trong suốt, cố định ở trên mặt đất hoặc là trên vách tường, mỗi một thứ đều tinh xảo vô cùng, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy trên kỷ trà chạm hoa rỗng, cùng với hoa văn vết rạn trên bàn ngọc.

Tầng một là đại sảnh, bên trong có đặt bàn ghế, tháp mềm to lớn hoa lệ; Tầng hai là phòng ngủ, trên mặt đất phủ kín đệm mềm, màn lụa cá nhám xinh xắn bao quanh giường rộng; Tầng trên cùng là sân thường, có đặt võng, xích đu, xích đu được cố định trên hai quỹ đạo, bởi vì biến lớn mà đung đưa, lay động trước sau.

Người luyện đan ở bên sân kia cũng đều chạy tới xem náo nhiệt.

“Này……” Đinh Hộ cùng vài đại sư luyện khí chính đạo đều ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu cũng nói không ra lời.

“Đây là, tiên cung di động!” Có luyện khí sư đam mê nghiên cứu sách cổ nghẹn đến mức mặt đều đỏ, rốt cuộc nhịn không được kinh hô lên tiếng, bổ nhào vào giữa diễn võ trường, run run rẩy rẩy mò lên vách tường bóng loáng kia.

Truyền thuyết thời kỳ Thượng cổ, tiên nhân có thể luyện chế cung điện mình thành linh khí, tùy tiện biến lớn biến nhỏ, tùy thời phóng ra đến chính là một tòa tiên cung.

Mạc Thiên Liêu thấy mọi người đều muốn xông qua sờ sờ, lập tức thu linh lực, cung điện cao lớn ba trượng nháy mắt biến mất, lại biến thành lư hương lớn nhỏ, trở lại Mạc Thiên Liêu trong tay.

“Ngại quá, bảo khí này không ổn định, thường xuyên sẽ biến trở về đến.” Mạc Thiên Liêu mắt cũng không chớp nói hưu nói vượn.

Nghe được cái này là bảo khí, mà còn không ổn, mọi người có chút thất vọng đồng thời cũng ẩn ẩn nhẹ nhàng thở ra. Luyện khí sư đã đọc qua sách cổ kia lại càng than thở đáng tiếc. Trong truyền thuyết tiên cung đều là tiên khí, cực kỳ trân quý. Từ lúc Đoán Thiên chết rồi, đại lục Thái Huyền không có tiên khí mới xuất thế, mọi người khát vọng khi nào lại có một thiên tài như Đoán Thiên cỡ nào, có năng lực vì mọi người tiếp tục tạo linh bảo pháp khí, chẳng sợ giá mắc như thế nào, ít nhất chỉ cần có tiền còn có thể mua được đến.

Đặc biệt là với các đại năng sắp tiến vào độ kiếp kỳ, càng đành bóp cổ tay thở dài, pháp khí có thể kháng lôi kiếp, không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể luyện ra.

“Lần này chủ đề là không gian pháp khí, tiên cung này tuy rằng hiếm thấy, nhưng dường như cũng không phù hợp.” Đinh Hộ từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, nhìn tiểu nhi tử sắc mặt xám trắng, cho rằng gã là bị đả kích vì không thể danh hiệu để nhất, liền mở miệng xoay chuyển.

Suy nghĩ đó của Đinh Hộ cũng không lạ, lúc trước Lưu Vân Tông nâng Đinh Tử Ngọc lên rất cao, nói thiên tài gã là hiếm thấy, có được chân truyền Đoán Thiên tôn giả, nếu là bại bởi một thằng nhóc chưa từng nghe nói qua, thật là không thể cứu vãn mặt mày.

Người Lưu Vân Tông thấy Đinh trưởng lão nói như vậy, cũng cùng phụ họa. Loại pháp khí có thể biến đồ thành lớn cũng không phải chưa từng thấy qua, giống như  cái vòng tay chứa đồ có thể biến hóa hình thái của Đinh Tử Kim về mặt ý nghĩa cũng tương tự như như vậy. Nghiêm khắc mà nói cũng không gọi là pháp khí không gian, hẳn là gọi pháp khí biến hình.

“Biến nhỏ là pháp khí không gian, biến lớn cũng là pháp khí không gian,” một luyện khí sư râu tóc bạc trắng mở miệng nói, liếc liếc nhìn Đinh Hộ, hừ lạnh một tiếng,“Ếch ngồi đáy giếng.”

“Địch Đại Sư nói có lý.” Luyện khí sư đọc sách cổ kia từ trong trạng thái kích động thoáng hồi thần, lập tức cùng phụ họa, cũng không biết là nói giải thích về không gian có lý, hay là nói Đinh Hộ không kiến thức có lý.

Đinh Hộ sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi, cố tình lại không thể phát giận.

Vị Địch đại sư tóc sương mày bạc này, tuy nói là tán tu, nhưng ở trong chính đạo lại rất có uy vọng, chẳng kém lão chút nào. Nếu không phải bởi vì lão là trưởng lão đại tông môn, nhiều người theo đuổi tâng bốc, thì vị Địch đại sư này mới là đệ nhất luyện khí sư chính đạo.

“Hậu sinh khả uý,” Địch đại sư vỗ vỗ bả vai Mạc Thiên Liêu,“Theo ý lão đây, thằng nhóc này hoàn toàn xứng đáng đạt giải nhất.”

“Ta muốn mua bảo khí này, anh bạn nhỏ không ngại ra giá.” Luyện khí sư nhiệt tình với sách cổ kia không kịp chờ đợi mà muốn cái tiên cung này, nếu chỉ là bảo khí, giá cũng không đắt lắm, ông ta nguyện ý dùng giá linh khí để mua, mang về nghiên cứu cho kỹ.

“Ốc Vân Tông đã nhiều năm chưa từng có đại sư luyện khí, nên không biết thầy dạy luyện khí của Mạc đạo hữu là ai?” Đinh Tử Ngọc đè nén kinh hoàng trong lòng, gã nhìn ra được đến, người trước mắt chỉ có tu vi kim đan trung kỳ, nếu là Đoán Thiên đoạt xác sống lại, trong vòng ba trăm năm đủ để thần hồn lão ma đầu trở về hóa thần kỳ, không có khả năng chỉ có tu vi như vậy. Thế nhưng, thủ đoạn luyện khí kinh tài tuyệt diễm như vậy……

Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều đổi. Ốc Vân Tông đích xác không có đại sư luyện khí, trong ban giám khảo không có một người Ốc Vân Tông, phương pháp luyện khí của người này là theo ai học?

Mạc Thiên Liêu liếc liếc nhìn Đinh Tử Ngọc, lại không để ý đến gã, chỉ nhìn kia người muốn mua tiên cung mà nói:“Vật này là để hiến làm hạ lễ cho sinh nhật sư tôn, không bán.” Nói xong, chậm rãi đi lên trên đài, nâng lấy thủy tinh cung lóng lánh trong suốt đến trước mặt Thanh Đồng.

Thanh Đồng nhìn hắn, chậm rãi tiếp nhận thủy tinh cung kia.

Ổ mèo này, là Mạc Thiên Liêu ba trăm năm trước đáp ứng luyện chế cho y. Phàm là vật, từ lớn biến thành nhỏ rất dễ, chỉ cần nhiều thêm vài đường pháp trận không gian là được, từ nhỏ biến thành lớn lại không dễ, cần đá Huyền Không quý giá vô cùng. Đá Huyền Không vốn là một loại nguyên liệu tiên phẩm, một cục nhỏ xíu xiu cũng nặng tựa ngàn vàng, có thể kéo dài lại biến lớn. Mạc Thiên Liêu tiêu phí vài thập niên, mới có thể luyện tốt khối đá Huyền Không nặng trịch kia, khiến lúc nó biến nhỏ thì sức nặng cũng sẽ cùng lui vào trong không gian.

Cục đá Huyền Không kia vẫn nằm trong vòng tay chứa đồ của y, đã là một thứ bán tiên khí, lần này Mạc Thiên Liêu chỉ là lấy những thứ đã khắc từ xưa tới nay đưa vào bên trong, dùng đá Huyền Không luyện hóa. Cái thủy tinh cung nhỏ be bé trước mắt này, thực ra là một kiện tiên khí! Tiên khí này, về sau sẽ là ổ của y.

“Lúc tại hạ còn nhỏ tuổi, ở ma cung Đoán Thiên nhóm lửa, từng được Đoán Thiên tôn giả chỉ điểm, học được một chút da lông.” Nhìn thấy mèo nhà mình ngoan ngoãn thu ổ mèo vào vòng tay chứa đồ, tâm tình Mạc Thiên Liêu rất tốt, lúc này mới ngẩng đầu lên, cười giải thích một câu, rồi không nhiều lời nữa.

Mọi người ồ lên, lại là Đoán Thiên tôn giả?

Vì goại trừ Đinh Hộ, những đại sư luyện khí có danh vọng khác đều cho rằng tiên cung của Mạc Thiên Liêu càng tốt hơn, chung quy công năng giữ tươi của Đinh Tử Ngọc có thể dùng hộp ngọc để thay thế, mà tiên cung từ nhỏ biến thành lớn lại là độc nhất vô nhị. Sáng tạo ra không gian có thể chứa vật sống chỉ là một suy nghĩ, mà loại tiên cung di động này lại cực kỳ thực dụng.

Vì thế, Mạc Thiên Liêu hoàn toàn xứng đáng đoạt giải nhất, lấy được một đoạn chạc cây Văn Ngọc cùng một hộp lớn linh thạch.

Sắc mặt Đinh Tử Ngọc tái nhợt trở lại trên chỗ ngồi, ánh mắt mọi người nhìn gã không khỏi thay đổi, không phải nói người này được chân truyền của Đoán Thiên tôn giả sao? Người họ Mạc nói chỉ học được chút da lông, đã lợi hại như vậy, gã là chân truyền sao lại chỉ có chút khả năng ấy thôi. Ngẫm lại lúc trước Đinh Tử Ngọc biểu hiện ra đủ dạng, tuy rằng so với luyện khí sư bình thường mạnh hơn một chút, nhưng cũng không có mạnh hơn bao nhiêu.

Họ Mạc là nhóm lửa, vậy Đinh Tử Ngọc ở trong ma cung Đoán Thiên đến tột cùng là làm cái gì? Không chừng chỉ là rèn sắt!

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Tu sĩ giáp: Nhóm lửa đã lợi hại như vậy

Thợ Mộc: Đúng đó đúng đó.

Tu sĩ ất: Vậy Đoán Thiên tôn giả chẳng phải là không người có thể địch

Thợ Mộc: Đâu chỉ là lợi hại, bộ dạng hắn còn ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ phi phàm, là nam nhân tuyết đối tốt nhất trên trời dưới đất!

Thanh Đồng: Ói —

Thợ Mộc: Bảo bối sao thế?

Thanh Đồng: Ăn nhiều cỏ mèo, có chút buồn nôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện