Toàn bộ hội trường hình thành nửa vòng tròn lớn, một cái đài to lớn đặt tại tầng một, bởi vì thị lực tu sĩ vô cùng tốt, đến lúc đó bảo vật cũng được đặt trên đài, ngược lại ngồi ở tầng bốn lại nhìn rõ nhất.

Bán đấu giá còn chưa bắt đầu, trên đài có nhạc sĩ đang diễn tấu trình diễn, mấy nhạc sĩ này đều là tu sĩ cấp thấp, không có tính công kích, tướng mạo cũng bình bình, nhưng mà tiếng cầm tiêu kia lại rất dễ nghe.

Đàn thất huyền réo rắt rung động, khi thì lại đột ngột vỡ òa, mãnh liệt sôi nổi, khi thì nhẹ nhàng như dòng nước chảy, gió mát thổi qua. Tiếng tiêu thì thong thả mà du dương, không biết có tiếng chuông đồng nào đang đánh hay không, giống như đang nghe một cố sự xa xôi nào đó. Nhắm mắt lắng nghe, mơ hồ nhìn thấy trong hoang mạc bát ngát, có một mỹ nhân chậm rãi đi tới, trên mắt cá chân trắng nõn đeo một chuỗi chuông bạc thật nhỏ, chân trần từ từ đạp xuống cát vàng, từng bước từng, hướng về hồ nước xa xa, bỗng nhiên nước suối sôi trào, bao phủ lấy hoang mạc, đổi lấy sức sống bừng bừng.

Mạc Thiên Liêu mở mắt ra, hơi hơi nhíu mày, trong tiếng cầm tiếng tiêu này còn có chút lực mê hoặc, do tu sĩ cấp thấp diễn tấu, nên không đủ để ảnh hưởng đến thần hồn, nhưng cũng sẽ kích phát dục vọng tiềm tàng trong tâm người, dẫn đến lúc nữa đấu giá càng thêm náo nhiệt. Mỹ nhân, mắt cá chân, chuông bạc, mới vừa rồi trong đầu hắn hiện lên rõ ràng như thế, vậy……

Chậm rãi quay đầu, nhìn thấy sư tôn nhà mình đã thoát giày, chân trần đạp trên đầu hổ, bàn chân trắng nõn được lớp lông dày bao phủ bên trong, Mạc Thiên Liêu cảm giác mũi có chút ngứa. Chân mèo nhà mình, bởi vì lười đi đường, lúc nào cũng muốn hắn ôm, chân trước chân sau từ trước đến nay đều múp múp mềm mềm.

Vươn tay ra vừa đụng tới cẳng chân sư tôn, cái chân trắng nõn kia liền duỗi lại đây, nhẹ đá hắn một chút, Mạc Thiên Liêu nhịn xuống xúc động muốn bắt cái chân kia, thu tay lại trong áo, quay đầu nhìn Thanh Đồng.

“Nước.” Thanh Đồng dựa trên gối lớn, hướng Mạc Thiên Liêu nâng nâng cằm.

Phòng này vốn dĩ có người hầu, nhưng người hầu nhìn thấy chân nhân tự mang theo tùy tùng, liền tự giác lui ra, đại sư huynh đang đảm đương nhiệm vụ làm đệm chân, Mạc Thiên Liêu dĩ nhiên biến thành người bị sai sử.

Mạc Thiên Liêu nhận mệnh đứng lên, châm trà cho sư tôn. Trong ấm trà trên bàn có phao trà thơm rất tốt, dùng hỏa tinh thạch cố định để giữ ấm, lúc nào uống cũng nóng cả. Giữa lúc châm trà, Mạc Thiên Liêu nhìn thoáng qua bên dưới, toàn bộ hội trường rất nhanh đã ngồi đầy, các tầng ở giữa là không thể nhìn thấy lẫn nhau, nhưng lại có thể nhìn thấy tình hình trong đại sảnh. Trong đại sảnh là tu sĩ trúc cơ trở xuống, không có thần hồn, muốn đấu giá thì chỉ có thể hét giá, cho nên cũng mua không được vật gì trân quý, chung quy mọi người đều nhìn thấy hết, coi chừng đi ra ngoài liền bị người cướp.

Đợi chừng hai khắc, cầm tiêu rốt cuộc dừng lại, đá chiếu sáng dưới đài bị bịt kín một tầng vải tối, vải màn trên đài nháy mắt trượt xuống, thạch đài khảm đầy ánh nắng cực kỳ sáng sủa, nháy mắt đoạt đi chú ý của mọi người. Một tu sĩ kim đan diện mạo trung hậu đứng ở giữa đài, nụ cười như cúc chắp tay với mọi người:“Các vị đạo hữu, chư vị tiền bối, tại hạ Lục Hợp Thải, may mắn cùng các chư công tụ tại phòng đấu giá Lục Hợp này……”

“Người bán đấu giá bên trong phòng đấu giá Lục Hợp, đều gọi là Lục Hợp Thải.” Mạc Thiên Liêu đưa trà ngon đã lượng nguội qua cho Thanh Đồng, thấp giọng giải thích một câu, phía trước hắn mang mèo đến Lục Hợp Phường, lúc ấy người bán đấu giá cũng không phải người này, nhưng cũng tự xưng Lục Hợp Thải.

Thanh Đồng tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm:“Thì sao?”

Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, mỉm cười:“Không có gì, có muốn ăn cá chiên hay không, ta nhớ rõ em rất thích cá chiên ở nay.” Lúc ấy cục bông nhỏ ấm ấm nằm trong lòng hắn, làm sao có thể để ý ai là người bán đấu giá, nhiều lắm sẽ nhớ rõ nơi này có cái gì ăn ngon.

Quả nhiên, Thanh Đồng nghe nói như thế, đôi mắt vốn lạnh lùng trong trẻo liền sáng lên một chút.

Hổ mập nghe thấy có ăn, liền ngẩng đầu grao một tiếng, bị sư tôn thưởng cho một bàn tay.

Kết quả, bên trong nhã gian tầng cao nhất, mang lên cá nhỏ chiên, chân hươu nướng, trong tiếng răng rắc răng rắc cắn thịt, bỏ lỡ vật đấu giá thứ nhất. Vật thứ nhất là tặng, vô luận bao nhiêu tiền, phòng đấu giá sẽ trả một phần, bầu không khí lập tức liền náo nhiệt lên.

Bảo khí, đan dược, linh thảo, bán xen kẽ, cấp bậc cũng dần dần tăng lên, mấy món đầu hai người một hổ cũng không hứng thú, mãi cho đến khi kiện thứ năm được bưng ra.

“Xích Hổ Trảm Nguyệt Đao, bảo khí thượng phẩm!” Người bán đấu giá bỏ vải đỏ, để lộ ra một thanh đao lớn khắc đầu hổ đỏ tươi, quanh thân lóng lánh trong suốt, như có ngọn lửa lưu chuyển,“Nói cho chư vị biết, đao này là từ tay ‘Đoán Thiên tôn giả’ ra.”

“Ồ –” Trong hội trường trung lập tức một rối loạn trận, những thứ của Đoán Thiên tôn giả, đều là tuyệt phẩm, dù có là pháp khí nhỏ năm đó tùy tay làm ra, cũng có thể hét giá trên trời.

“Không dối gạt chư vị, đao này là tác phẩm của tôn giả lúc còn trẻ, cũng không phải hàng tốt nhất,” Người bán đấu giá ý bảo mọi người xem thân đao, ánh sáng lấp lánh tràn cả thân đao, tuy rằng đơn giản lại cũng không mất đi hoa lệ,“Nhưng mà, lúc tôn giả kỳ kim đan đã thành danh bên ngoài, chuôi đao hệ hỏa này là bảo khí thượng phẩm, chính là lúc tôn giả kim đan đại viên mãn luyện chế ra, làm hạ lễ cho bạn bè, một đao có thể chém đứt sông băng trăm dặm,  giá khởi điểm một trăm linh thạch thượng phẩm!”

Bảo khí thượng phẩm bình thường, giá khởi điểm từ năm mươi đến tám mươi linh thạch thượng phẩm, cái này do Đoán Thiên làm ra, cho nên mới nhiều như vậy.

Thanh Đồng nhìn thoáng qua bả đao kia, cười nhạo một tiếng, cũng không nói chuyện.

Mạc Thiên Liêu sờ sờ mũi, sở dĩ có thể nhìn ra đây là tác phẩm lúc đầu của hắn, là bởi vì này bộ dạng thanh đao coi như đẹp, những vật hắn làm về sau càng không chú trọng bộ dáng, phàm là Đoán Thiên ra tay, đều lấy thực dụng làm đầu, không thể dựa vào bộ dáng. Tựa như cái Phệ Quỷ Phiên lão tổ Khô Cốt dùng năm đó, lúc không cần dùng, nhìn như tấm vải rách dơ bẩn tùy tay cắt thành.

Hổ mập cũng không biết hai người sau lưng đang “mắt đi mày lại”, nhìn thấy thanh đao này liền bò lên, dùng bàn chân đầy lông chụp quả cầu thủy tinh kia, dùng thần thức gọi giá.

“Đại sư huynh muốn bả đao kia?” Mạc Thiên Liêu quay đầu nhìn hắn.

“Grao!” Hổ mập kêu một tiếng, cũng không quản sư đệ nghe hiểu hay không, theo sát phía sau gọi giá, sợ bỏ qua đi.

Gọi giá trong nhã gian đều trực tiếp dùng thần thức truyền đi, thông qua tinh thạch trên đài truyền tới, do người bán đấu giá nói ra, bởi vậy, tu vi người bán đấu giá bên trong Lục Hợp cần phải trên Kim Đan mới được.

“Trên lầu gọi giá một trăm tám mươi!”

“Một trăm tám mươi lăm!”

“Hai trăm!”

Giá một đường lên tới hai trăm ba mươi, mới chậm lại, bắt đầu tăng từng viên từng viên, hổ ta vểnh tai, cái đuôi khẩn trương quét tới quét lui trên mặt đất, đã gọi đến hai trăm ba mươi sáu, trên người hắn tổng cộng chỉ có hai trăm năm mươi viên linh thạch thượng phẩm, nhiều hơn thì không kiếm đâu ra.

“Trên lầu gọi giá ba trăm viên linh thạch thượng phẩm!” Người bán đấu giá đột nhiên cao giọng hô.

Toàn trường lặng im trong nháy mắt, ba trăm linh thạch thượng phẩm, có thể mua ba bảo khí thượng phẩm rồi, giá này tiền thật là rất cao. Hổ mập chán nản thu hồi chân lông, chạy về bàn đạp chân  nằm.

Mạc Thiên Liêu xoa xoa đầu hổ:“Thanh đao kia cũng không có gì tốt, khi về ta làm cho huynh một thanh khác.” Xích Hổ Trảm Nguyệt đao trong mắt của hắn chẳng khác gì phế vật, ngoại trừ năng lực công kích thuộc tính hỏa, thì chẳng có gì khác cả.

Hổ ta tay hắn đẩy ra, nhe răng với sư đệ, ngươi thì biết cái gì, đây chính là do Đoán Thiên tôn giả làm ra, ổn định nhiều hơn so với bảo khí bình thường, cầm ở trong tay cũng có mặt mũi hơn, khi trở về còn có thể khoe với bọn Mặc Hùng nữa.

Mạc Thiên Liêu không hiểu tâm tư hổ ta, cũng không tính toán vay tiền mua phế phẩm cho đại sư huynh, quay đầu tiếp tục nhìn những thứ trên đài.

“Nơi này của ta có một bộ tinh thạch bảy màu, mỗi một loại đều có thù thuộc tính đặc, có thể luyện chế một bộ bảo khí!” Trên đài bày ra một cái khay thật dài, bên trên có tinh thạch bảy màu đỏ cam vàng lục đen lam tím, mỗi một khối lớn khoảng bằng nắm tay.

Xích Luyện tinh, Chanh Vân tinh, Minh Dương tinh, Lục Tùng giao, Thanh Thiên thạch, Huỳnh Lam châu, sáu loại trước mọi người đều biết là bảo thạch hiếm gặp, ít nhiều gì cũng có chút tác dụng đặc thù, giá mỗi một loại đều thuộc hàng xa xỉ, gom lại nhiều loại như vậy thì giá nhất định không  .

“Tử thạch kia là thứ gì!” Dưới đài có người không biết lớn tiếng hỏi.

Mạc Thiên Liêu nghe được lời ấy, cũng nhìn màu tím tinh thạch kia, vừa nhìn một cái thì lập tức đồng tử co rụt lại, không chút nghĩ ngợi đã đưa tay đặt lên viên cầu thủy tinh gọi giá.

Người bán đấu giá nói đây là Tử Vân tinh, lại có người nói màu Tử Vân tinh nhạt hơn cái này, chắc không phải là phòng đấu giá mang đến cho đủ số chứ! Người bán đấu giá cười cười cũng không nói nhiều, Tử Vân tinh cũng không phải tinh thạch cực kỳ trân quý, quả thật là vì gom đủ trọn bộ nên kiếm đại cái đến thế, nhưng mà, chỉ riêng giá trị của sáu loại kia thì cũng có thể bán được giá tốt rồi.

Giá khởi điểm không ngờ tới một ngàn linh thạch thượng phẩm! “Một ngàn một trăm!”

“Một ngàn hai trăm!”

“Hai ngàn!” Trên lầu có tu sĩ nguyên anh lập tức ra giá đến hai ngàn, gọi giá trong hội trường dừng một lát.

“Tạ lão tổ.” Một nữ tu xinh đẹp ngồi bên cạnh tu sĩ nguyên anh, cười cười nói lời cảm tạ với tu sĩ kia, có tinh thạch trọn vẹn như vậy, tìm một vị đại sư luyện khí, là có thể luyện thành một bộ pháp khí phòng ngự đủ thuộc tính, đến lúc nguy cấp, thì có thể ngăn cản được một chút bất kỳ thủ đoạn gì.

Tu sĩ nguyên anh cười cười, vì nụ cười của mỹ nhân, chút tiền như vậy vẫn ra được.

“Hai ngàn linh một khối.” Mạc Thiên Liêu kêu gía.

“……” Tu sĩ nguyên anh kia nghe thấy giá này, lập tức giận ngã ngửa,“Năm trăm!”

“Năm trăm linh một khối.” Mạc Thiên Liêu như trước không nhanh không chậm theo giá.

Mạnh Hổ biến thành người, nhe răng:“Sư đệ à, một bàn đá kia chỉ nhìn mà không dùng được, ngươi muốn nó để làm cái gì?”

“Điêu một bộ trà cụ cho sư tôn.” Mạc Thiên Liêu tùy ý nói, tiếp tục theo giá.

Đại sư huynh thiếu chút nữa bị sặc. Thanh Đồng hừ một tiếng, nâng tay cho Mạc Thiên Liêu một bàn tay.

Mạc Thiên Liêu cười cười, mỗi khi phía người phía dưới gọi giá, hắn tăng thêm một viên, mãi cho đến khi gọi giá đến sáu ngàn, người nọ thật sự không gọi nữa, bị hắn lấy sáu ngàn linh một khối ra mua.

Có người hầu trực tiếp đưa đồ lên, thanh toán tiền ngay tại chỗ.

Mạc Thiên Liêu cầm khối tinh thạch màu tím cuối cùng một trong tay, lấy thần hồn thăm dò, chậm rãi nhếch môi cười, hắn quả nhiên không có nhìn lầm, cái này không phải Tử Vân tinh gì, mà là Cửu Hồn tinh có thể luyện chế hồn khí!

Thanh Đồng cầm một khối bảo thạch màu đỏ lên, xoay xoay ở trong tay, lạnh lùng nói:“Đá Lạc Tinh ít nhất khoảng ba vạn, một lát nữa xuất hiện thì ngươi làm sao mua?”

Đang cao hứng bản thân mình nhặt được lợi lớn, Mạc Thiên Liêu lập tức cứng người, đúng vào lúc này, hai mươi ba kiện trước đã bán xong, trên đài đẩy ra một kiện bảo vật đỉnh điểm cho ngày hôm nay. Đá đen tuyền, bên trong mênh mông sâu thẳm, nên ngoài lóng la lóng lánh, giống như sao rơi xuống chín tầng trời, chính là đá Lạc Tinh hắn cần!

____

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc:QAQ không có tiền ngày thật không dễ chịu

Sư tôn: Cầu ta đi, cầu ta liền cho ngươi tiền

Thợ Mộc:[ vùi vào bụng lông ] đại gia thương tình đi.

Sư tôn: Nghiệt đồ, đang sờ chỗ nào đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện