Dịch giả: Thần Thiên

"Đinh! Chúc mừng kí chủ độ thành thạo của nhân cấp đỉnh cấp kiếm kỹ Thủy Ảnh Kiếm +5000."

Thủy Ảnh Kiếm khi triển khai ra, trong nháy mắt liền ngăn cản công kích hung mãnh của vài tên tù phạm liều mạng, nhận được, thanh âm của hệ thống thông báo.

"Hừ, liền bồi các ngươi vui đùa một chút." Ánh mắt Phương Viêm sáng lên, Thủy Ảnh Kiếm còn thiếu tám triệu độ thành thạo nữa là có thể đạt tới tông sư cảnh giới. Lúc trước là không có đối thủ để bồi luyện, giờ khắc này, vừa vặn có thể lợi dụng những mấy kẻ liều mạng này để mài dũa độ thành thạo.

Phương Viêm quyết định chủ ý, Thủy Ảnh Kiếm như gió thổi, vừa đánh vừa lui.

"Các ngươi tất cả chớ động, ngày hôm nay Canh Đại Ngưu ta không thể không xé xác tiểu tử này." Canh Đại Ngưu vừa xử lý xong Cao Huy, một đường rêu rao vọt về phía Phương Viêm.

"Ha ha... Lão cẩu ngươi ở đâu tới ngươi kêu gào cái gì? Trốn ở sau lưng người khác thì tính là gì, có bản lĩnh đến cùng tiểu gia đơn đả độc đấu, xem là ai xé xác ai." Nhìn này Canh Đại Ngưu thô tục không thể tả cũng gia nhập vào vòng chiến, Phương Viêm là kế thượng tâm đầu, lớn tiếng quát nói.

Canh Đại Ngưu ở trong nhóm tù phạm liều mạng này có địa vị không kém, cũng bởi vì Phương Viêm nên đại hán râu quai nón kia mới không truy đuổi được Phó Khinh Huyên. Canh Đại Ngưu đối với Phương Viêm có thể nói là hận thấu xương, muốn xé xác Phương Viêm, đơn đả độc đấu, Phương Viêm không chắc sẽ sợ ai, nhưng là quần công, hắn nhất định là kiên trì không được bao lâu, chân khí trong cơ thể sẽ tiêu hao hết.

"Tiểu tử, ngươi chớ đắc ý, ngươi đã thành công làm ta tức giận, trước hết để cho thằng con hoang ngươi kéo dài hơi tàn một hồi, đợi lát nữa chính là giờ chết của ngươi." Canh Đại Ngưu hét lên giận dữ không ngừng.

"Các ngươi đều cút sang một bên, ai cũng không thể nhúng tay, ngày hôm nay ta nhất định phải xé nát thằng con hoang này, đem từng lớp da của hắn lột xuống."

Canh Đại Ngưu hét giận dữ, vung động đại đao trong tay, đuổi mấy tên đang vây công Phương Viêm ra.

"Ha ha... Chó săn lớn, ngươi thật hung a, ta rất sợ đó a, ngươi đến cắn ta a!" Phương Viêm cười to, ngữ âm khiêu khích, phối hợp ngôn ngữ tay chân, kích cho Canh Đại Ngưu khoé mắt muốn nứt.

"Tiểu tử, ngươi có giỏi thì đừng chạy."

"Không chạy chờ các ngươi đến giết ta à! Ngươi có phải đàn ông hay không a! Ta xem ngươi liền không phải nam nhân, không một điểm nam tử hảo hán khí khái cũng không có, ngươi tu sĩ Bạo Khí Cảnh đối phó với một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ như ta còn muốn vây công. Ngươi cái loại nhát gan mất mặt xấu hổ, ngươi nên đập đầu vào khối đậu hũ chết đi cho rồi, sống tiếp cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ." Bốn phía mấy kẻ liều mạng cũng không có bởi vì tiếng hét phẫn nộ của Canh Đại Ngưu mà thối lui, Phương Viêm ở một bên lược trận, nhất thời không khỏi giễu cợt nói.

"Tiên sư nó, các ngươi lũ tạp nham này, các ngươi ngứa người sao? Bảo các ngươi lăn còn chưa cút, sao không làm thịt mấy tên tiểu tử bên kia đi, thằng con hoang gê tởm này liền giao cho ta." Canh Đại Ngưu trợn mắt mà nói, quát lui hai tên đang tới gần Phương Viêm, tiếp theo liền hướng Phương Viêm nói.

"Tiểu tử, bọn họ đều bị đại gia ta đuổi đi rồi, ngươi có phải là nên dừng lại nhận lấy cái chết không."

"Ngươi cái đồ con lợn, ngươi nói ta dừng lại ta liền dừng lại sao, vậy ta chẳng phải rất mất mặt sao, có bản lĩnh ngươi đến đuổi ta đi, đuổi theo ta ta liền đánh với ngươi một trận." Phương Viêm bước tiến linh hoạt, giờ khắc này vẫn còn bên ngoài vòng chiến, nếu như lưu lại đánh với Canh Đại Ngưu một trận, chờ bên kia chiến đấu kết thúc, như vậy hắn liền nguy hiểm. Vì lẽ đó hắn muốn cố hết sức rời xa vòng chiến.

"Tiểu tặc, đừng trốn, ăn một đao của gia gia nhà ngươi." Canh Đại Ngưu phát hiện hắn lại bị Phương Viêm trêu đùa, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về phương hướng Phương Viêm bỏ chạy đuổi theo.

Một đuổi một chạy, hai người rất nhanh đã thoát ly vòng chiến, bên kia Phương Thanh cùng Phó Khinh Huyên cũng đã sớm chạy mất tăm. Xa xa mơ hồ có thể nghe được tiếng chém giết kịch liệt.

"Tiểu tặc, ngươi trốn không thoát, ngươi vẫn là ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, đại gia có thể cân nhắc cho ngươi một đao thoải mái." Canh Đại Ngưu ở phía sau theo sát không nghỉ, làm thế nào cũng không cắt đuôi được đối phương.

"Ha ha... Ngươi nghĩ tiểu gia sợ ngươi sao! Ngày hôm nay ai chết còn chưa chắc chắn." Phương Viêm nghe vậy cười ha ha một tiếng, đột nhiên xoay người, giết trở lại.

"Hảo tiểu tử, đã không trốn, như vậy gia gia nhà ngươi hiện tại liền tiễn ngươi lên đường." Canh Đại Ngưu cười gằn, một bộ ăn chắc Phương Viêm, công kích tới Phương Viêm.

"Thủy Mạc Mạn Thiên."

Phương Viêm thét dài, mũi kiếm vẩy một cái, Huyết Nhận vung lên, mang theo từng đạo từng đạo Kiếm Ảnh, Kiếm Ảnh nối liền một đường, dường như một tấm màn nước, đón đỡ trường đao của Canh Đại Ngưu chắn ở bên ngoài.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ nhân cấp đỉnh cấp kiếm kỹ Thủy Ảnh Kiếm độ thừng thạo +5000."

"Đinh! Chúc mừng kí chủ nhân cấp đỉnh cấp kiếm kỹ Thủy Ảnh Kiếm độ thành thạo +3000."..

Phương Viêm bứt ra mà chiến, Thủy Ảnh Kiếm là vũ động kín kẽ không một lỗ hổng, thanh âm hệ thống không ngừng vang lên trong đầu.

"Tiên sư nó, đúng là quá thoải mái, chiếu theo tốc độ này, không bao lâu nữa, Thủy Ảnh Kiếm liền có thể đạt đến tông sư cảnh giới." Nghe được thanh âm hệ thống dễ nghe vang lên trong đầu, Phương Viêm hầu như muốn ** đi ra. Chỉ ngăn ngắn một chén trà nhỏ công phu, độ thừng thạo đã gia tăng mười lăm vạn rồi.

"Không được, chân khí trong cơ thể tiêu hao quá lớn, khôi phục có chút theo không kịp. "Thủy Ảnh Kiếm, muốn đạt đến tông sư cảnh giới, chỉ cần độ thành thạo vừa đủ là có thể, có phải là dùng chân khí thôi thúc cũng không đáng kể, chính là không biết không cần chân khí thôi thúc có thể hay không chống lại sự công kích của đối phương, nếu có thể là tốt rồi."

"Ồ, có thể được, như vậy, đối với kiếm chiêu thông thạo vận dụng độ khó tăng lên sắp gấp đôi, phải chuyển đổi thủ pháp tá lực." Phương Viêm nghĩ đến liền làm, bắt đầu giảm thiểu số lượng chân khí phát ra. Hắn có thể chống lại sự công kích của đối phương, nhưng lại quá vất vả.. Đặc biệt khi hắn đem sức mạnh hoàn toàn triệt đi thì, trường kiếm trong tay của hắn sắp bị đánh rơi xuống, cũng may phát ra đúng lúc, không phải vậy thì đã bị phân thây.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ nhân cấp đỉnh cấp Thủy Ảnh Kiếm độ thành thạo +100000."

Phương Viêm một lần hóa giải sự công kích của đối phương, mặc dù có chút chật vật, nhưng là thu hoạch cùng trả giá thành tỉ lệ thuận, lần này suýt nữa đã nguy hiểm tới tính mạng, nhưng độ thành thạo của Thủy Ảnh Kiếm lập tức tăng trưởng mười vạn, hầu như là tăng gấp đôi lúc trước.

"Tiên sư nó, liều mạng, cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, liền để lão tử bác hắn một kích." Phương Viêm mặt đầy hung ác, thôi thúc chân khí trong cơ thể, liền như vậy triển khai Thủy Ảnh Kiếm chống đối công kích hung mãnh bá đạo của Canh Đại Ngưu.

Cực phẩm linh Binh Huyết Nhận trong tay liên tiếp suýt nữa bị đánh rơi xuống, bởi vì không thể đúng lúc hóa giải sức mạnh cương mãnh bá đạo này, hổ khẩu bị đánh nứt ra, trên chuôi kiếm là một mảnh ánh hồng.

"Tiểu tử, đừng có giãy dụa trước khi chết, đại gia ta cho ngươi thoải mái." Canh Đại Ngưu cũng phát hiện Phương Viêm chống đối sự công kích của hắn là càng ngày càng gian nan, nhất thời không khỏi quát to.

"Tiểu gia còn chưa thua." Phương Viêm quát mắng. Lần lượt bị thương, lần lượt khởi động hệ thống chữa trị thương thế.

Phương Viêm mỗi lần nhìn như là lảo đảo như sắp không kiên trì được nữa, nhưng là mỗi lần hắn đều có thể vượt qua, một canh giờ, hai canh giờ đã trôi qua, Canh Đại Ngưu trong lòng bực tức, hắn làm thế nào cũng không thể chém giết được Phương Viêm.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ nhân cấp đỉnh cấp kiếm kỹ Thủy Ảnh Kiếm độ thành thạo đạt đến ngàn vạn, thành công thăng cấp đến tông sư cảnh giới." Phương Viêm cùng Canh Đại Ngưu cũng không biết đánh bao lâu, đôi tay Phương Viêm đều sắp mất cảm giác, đột nhiên, thanh âm hệ thống thông báo vang lên trong đầu Phương Viêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện