Dịch: Thần Thiên

Biên Tập: Ma Hầu

"Băng Sơn Quyền."

Đối với nguy cơ trước mắt, Phương Viêm không chút lưỡng lự tung ra một đòn mạnh nhất đánh về phía đạo kiếm khí quỷ dị đang đánh tới Phó Khinh Huyên kia.

"Đây là vật gì, thật là quỷ dị, chúng ta trên đường phải cẩn thận một chút." Sau khi đánh tan đạo kiếm khí này, Phương Viêm vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đáng chết, Kiếm mộ này thật là nguy hiểm, vừa đi vào thông đạo mộ địa đã gặp nhiều tiểu xà hóa thành kiếm khí công kích như vậy rồi." Bọn họ tiếp tục đi tới, càng gặp được nhiều tiểu xà công kích hơn nữa.

"Phương Viêm, may là vừa rồi ngươi không cho bọn Phương Siêu đi vào cùng, nếu không lần này chúng ta nhất định chết thảm rồi." Vừa nghĩ đến tiểu xà biến thành kiếm khí sắc bén công kích, đủ để giết chết bất luận tu sĩ nào dưới Luyện Khí kỳ tầng tám, Phó Khinh Huyên trong lòng còn sợ hãi.

Thông đạo cũng không phải rất dài, nhưng hai người cũng phải cố hết sức. Mới thấy được ánh sáng ở đầu thông đạo phía trước, hai người vết thương đầy mình, trên người không còn chỗ nào lành lặn.

Càng tới gần cuối thông đạo, càng gặp được càng nhiều kiếm khí công kích, bắt đầu chỉ là một hai đạo, nhưng theo khoảng cách càng ngày càng gần, đã tăng lên tới mười đạo kiếm khí công kích bọn họ, tránh cũng không không tránh được, hai người dùng hết toàn lực ngăn chặn kiếm khí công kích tới mình, bộ dạng hai người rất chật vật.

Phó Khinh Huyên sống đến bây giờ, đều dựa vào là một thân tu vi mạnh mẽ, mà Phương Viêm sống đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào hệ thống chữa trị của Tiên Giới hệ thống, đã hao phí một số điểm tích lũy rất lớn, sinh mệnh của hắn một mực bảo trì ở trạng thái đỉnh phong. Ngay cả có là hệ thống cũng không phải vạn năng, khi máu hắn mất đi quá nhiều không được bổ sung năng lượng kịp thời, sắc mặt của hắn tái nhợt dị thường đáng sợ.

"Đáng chết, cuối cùng đã ra khỏi thông đạo này."Hai người nhìn thấy một mảnh mộ địa trống trải, trên mặt đất màu nâu đen cắm đầy chuôi kiếm sắc bén, trường kiếm tỏa ra khí lạnh lóng lánh.

"Kiếm mộ, không nghĩ tới thật sự có kiếm mộ." Nhìn xem các loại trường kiếm cắm đầy mộ địa này, Phó Khinh Huyên vẻ mặt mừng rỡ. Nàng tu kiếm đạo, tất nhiên hi vọng có một thanh kiếm tốt, như vậy lạc diệp kiếm pháp của nàng mới có thể phát huy đến mức tận cùng.

"Mau nhìn, đó là cái gì? Trong kiếm mộ này tại sao có thể có rắn, màu xanh,màu trắng,màu đỏ, sao lại nhiều loại rắn như vậy." Tiến vào bên trong kiếm mộ, bọn họ cũng không có gặp được những kiếm khí quỷ dị lúc nãy công kích, đi vào bên trong kiếm mộ, hắn thấy được một mảng tiểu xà đủ loại màu sắc, bọn nó hình như là bị hai người Phương Viêm đánh thức, nguyên một đám mở ra mắt rắn lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người xâm nhập này.

"Lúc trước, ta có nghe nghĩa phụ nhắc qua, không gian kiếm mộ này, được cường giả thời cổ mở ra, vị cường giả kia không đành lòng để binh khí của mình lưu lạc ở ngoài nên đã mở ra không gian kiếm mộ này. Chỉ cần chúng ta thông qua khảo nghiệm, có thể đạt được tán thành của những thần binh này, mang ra khỏi không gian kiếm mộ, nếu như không vượt qua được khảo nghiệm, chúng ta có thể sẽ chết." Phó Khinh Huyên vẻ mặt nghiêm trọng. "Phương Viêm, ngươi hiện tại mới Luyện Khí kỳ tầng bảy, Phương gia từ nay về sau đều dựa vào một mình ngươi, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được, để cho ta đi thăm dò con đường này trước!"

"Không được, trong tay của ta có cực phẩm linh binh, hãy để cho ta đi thăm dò đi!" Phương Viêm thân là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể trốn ở sau lưng nữ nhân được, bèn lắc đầu nói.

Phương Viêm tuy chỉ là Luyện Khí kỳ tầng bảy, nhưng một khi đối chiến, Phó Khinh Huyên còn không nhất định là đối thủ của hắn.

Đang nói chuyện, Phương Viêm dùng sức ném trường kiếm trong tay bắn vào trong kiếm sơn trước mắt.

"Xích! Xích! Xích! Xích..."

Kiếm sơn bị công kích, các loại tiểu xà ẩn nấp ở đây trong nháy mắt hóa thành kiếm khí sắc bén. Xích xích những tiếng nổ lớn vang lên, trong nháy mắt, những trường kiếm sắc bén này đã hóa thành tro bụi.

"Kiếm khí thật sắc bén a, những thần binh chém sắt như chém bùn này cứ như vậy mà hóa thành tro bụi." Nhìn thấy những trường kiếm sắc bén này trong nháy mắt hóa thành tro bụi, hai người hoảng sợ một trận, may mắn là phương cùng Phó Khinh Huyên không có trực tiếp xông vào, bằng không, giờ phút này bọn họ đã có kết cục giống với những trường kiếm kia rồi.

"Phương Viêm, Kiếm mộ quá nguy hiểm, chúng ta căn bản là không đi qua được, phải nghĩ cách khác thôi, nếu ở đây có những thông đạo đi qua trong kiếm mộ." Phó Khinh Huyên vẻ mặt nghiêm trọng, không còn vẻ thong dong lúc trước, nếu Phương Viêm không dùng trường kiếm thay nàng ngăn cản mấy đạo, thì nàng không chết cũng phải lột mấy lớp da, có trên trăm đạo kiếm khí công kích, đây vẫn chỉ là bên ngoài, muốn tiến vào bên trong kiếm sơn, thì sẽ kích phát càng nhiều kiếm khí hơn, chỉ sợ cường giả bạo Khí Cảnh, không, thậm chí là Tiên Thiên cảnh cũng sẽ bị chém đến xương cũng không còn.

"Ân, phải tránh đi tòa kiếm sơn này." Phương Viêm đồng ý nhẹ gật đầu, bảo kiếm mặc dù tốt, nhưng cũng còn mạng để xài mới được.

"Di, trên kiếm sơn sao lại có một khoảng đất trống, chẳng lẽ đây là thông đạo xuyên qua kiếm sơn." Trên kiếm sơn, khắp nơi cắm đầy các loại cổ kiếm, duy chỉ có có một khu vực không có trường kiếm, thông đạo này rất chật hẹp, chỉ có thể đi qua một người, Phương Viêm thấy thế nhịn không được nhẹ kêu nói.

"Di, thật là có một lối đi nhỏ a, bốn phía đều không có những tiểu xà quỷ dị này, xem ra đây là thông đạo, nếu như chúng ta không đụng đến trường kiếm trên Kiếm sơn hẳn là không có nguy hiểm gì." Phó Khinh Huyên cũng chú ý đến thông đạo uốn lượn gập ghềnh quanh co nhỏ hẹp này.

"Để ta tới thử xem." Phương Viêm khẽ quát một tiếng, cầm trong tay cực phẩm linh binh Huyết Nhận, vẻ mặt cảnh giác, chậm rãi đi về phía trước, chỉ cần tình huống không đúng, hắn lập tức sẽ lui về sau. "An toàn, thông đạo này không có kiếm khí công kích." Đi ra khoảng một trượng, Phương Viêm cũng không có thấy Kiếm sơn công kích, vẻ mặt hưng phấn.

Phó Khinh Huyên nghe thế, vội vàng đuổi theo.

Hai người đi được gần một dặm, thân ở trong đường hẹp quanh co trên kiếm sơn, thấy rất nhiều tiểu xà đủ loại màu sắc, vậy mà không có một con nào chủ động công kích bọn họ.

"Mau nhìn, phía trước có một cái bình đài, phía trên có một thanh kiếm." Sau khi đi qua kiếm sơn, Phương Viêm nhìn thấy phía trước có một bình đài, trên đài có một chỗ lõm, phía trên có cắm một thanh trường kiếm ngân bạch giao nhau, giống trường kiếm bình thường một nửa rộng, không đủ một tấc, là một thanh bội kiếm của nữ tử.

Kiếm này ánh sáng lộng lẫy, chuôi kiếm được tạo hình từ bạch ngọc mà thành, có khắc một đồ án Phượng Hoàng giương cánh, xem ra cũng không phải là vật phàm.

"Kiếm tốt, Huyên tỷ, Kiếm này rất xứng đôi với ngươi, để ta lấy xuống cho ngươi." Nhìn trường kiếm trên bình đài, Phương Viêm nhịn không được cười nói.

"Ngươi cẩn thận một chút, ta ở đây canh chừng cho ngươi." Phó Khinh Huyên nghe vậy, trên mặt hiện lên một vẻ thẹn thùng, liền thản nhiên nói, trong lúc nói chuyện vẻ mặt nàng cảnh giác nhìn chằm chằm về bốn phía.

Phương Viêm vừa mới tới gần bình đài này, trường kiếm kia như phát hiện địch ý của Phương Viêm, một đạo thanh âm như Phượng Minh, kiếm minh đột nhiên vang lên, kiếm này dần dần hồng lên, một đạo khí nóng trong thân kiếm phun ra. Một con Dục Hỏa Phượng Hoàng kiều diễm bay lên trời, khí nóng phô thiên cái địa đánh tới hướng Phương Viêm.

"Phương Viêm, chú ý, Kiếm này là pháp khí trong truyền thuyết, kiếm khí hóa hình, phi thường lợi hại, ngươi phải cẩn thận." Vừa thấy Dục Hỏa Phượng Hoàng bay lên trời, Phó Khinh Huyên vẻ mặt đầy khiếp sợ, trong Kiếm mộ lại có pháp khí, nàng vội vàng hướng về Phương Viêm nhắc nhở.

Pháp khí, đó là vũ khí cường đại siêu việt cực phẩm linh binh, chỉ có tu sĩ đã ngoài Tiên Thiên cảnh mới có thể khống chế, pháp bảo có linh, không ai có thể điều khiển,kiếm khí có thể hóa hình tấn công địch, một thanh pháp khí tự chủ tấn công địch, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khủng bố rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện