Trời bắt đầu sẩm tối, Đại Phi thuê xe ngữa đi tới tu viện ngoại ô thành phố. Từ đằng xa đã thấy từng mảng tường lớn lấp ló đằng sau những tán cây xào xạc. Tiếng thánh ca vang vọng khắp trong không khí.

Katarina say mê nói.

- Thật là trang nghiêm nha!

- Anh lại thấy nó giống nhà tù hơn.

Hai người đổi lại quần áo lễ phục, sau đó tới cửa lớn thì bị một bà lão tu sĩ gù lưng mặc áo váy đen, đầu quấn một chiếc khăn cũng màu đen, ngăn cản.

- Dừng lại! Đây không phải là chỗ các ngươi có thể đến.

- Tôi tới tìm một...

- Trở về đi, những kẻ tới đây đều là những nữ tu sĩ đã dâng hiến cả thể xác lẫn tinh thần cho thần linh rồi, không còn có chút vương vấn hồng trần nào nữa!

- Tôi có di vật của cha cô bé! Tôi muốn đưa cho...

Lão ma ma không kiên nhẫn vung tay lên, dưới chân hai người lóe lên luồng sáng trắng, sau đó khung cảnh thay đổi, cả hai đã trở lại trạm ngựa.

Trong lúc nhất thời hai người kinh hãi nhìn nhau. Vãi xoài, ma ma là thần ni quét rác! (Thiên Long Bát Bộ, lão quét rác) Có cả loại nhân vật khủng bố thế này? Đã vậy còn không cho người chơi nói nhảm nữa. Xem ra lão chủ quán nói không sai, đây không phải là chỗ cho người thường! Mạnh mẽ xông vào? Ẩn núp lẻn vào? Ha ha...

Đại Phi đành lắc đầu thở dài.
- Chúng ta trở về vậy, để anh đưa em đi khách sạn xa hoa nhất.

- Cảm ơn thuyền trưởng!

Xem ra cái manh mối này không đơn giản rồi. Chẳng lẽ đây thật sự chỉ là một đoạn thông tin nhảm nhí? Như tiền nợ của gã pháo thủ kia? Không không không, không có khả năng! Đây là người sống mà! Cho dù là pháo thủ còn biết ghi lại thông tin về Leviathan đúng không? Nhưng tình huống hiện tại ca không thể nào xử lí được. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vị trí phó anh hùng của ca phải trao cho cái thằng râu ria xồm xoàm kia? Biến! Thật sự không được thì đành chịu vây, cho dù thắng thua, xong việc sẽ cho hắn giải tán, không cần lý do!

Về bước tiếp theo... đúng rồi! Trên biển vốn đã làm tốt kế hoạch đi tìm Markal, để trời sáng thì đi tìm hắn vậy. Ván bài này phải theo, nếu như thành công lừa được Xe tên huyền ảo, thì lần này xuống mặt đất ca cứ gọi là giết sướng tay! Hơn nữa hắn hình như là nhà hàng hải vĩ đại nhất thế kỷ này thì phải? Không biết hắn có thể chỉ điểm cho nhân vật mới như ca được không?

Hai người trở về quán trọ, Đại Phi đăng xuất ăn uống nghỉ ngơi, đến khi hắn đăng nhập thì một ngày mới đã bắt đầu.

Tìm Markal!

Cảng St.Paul là cảng lớn nhất của Lionheart, không thể không tồn tại phòng làm việc hoặc phủ đệ của Markal.

Vệ binh đứng canh chặn Đại Phi lại.

- Dừng! Đây không phải là chỗ các ngươi có thể vào!

Không phải ma ma quét rác mà cũng đòi chặn ca? Ca không tin! Đại Phi lôi sách kỹ năng của Markal ra.

- Ta là đệ tử của công tước, như vậy có tư cách rồi chứ!

Quả nhiên gã vệ binh nhìn thấy sách như nhìn thấy người, vẻ mặt biến đổi, lập tức quay đầu rống to.

- Quản gia, có người tìm đại nhân!

Oa ha ha ha! Ca nói rồi. Người chơi hoàn thành thử thách, theo lẽ thường chắc chắn phải dùng cuốn sách này để mở cục diện, làm gì có chuyện không cho gặp công tước?

Một vị quản gia đeo cuốn tóc, mặc áo bành tô xuất hiện.

- Ngài là?

- Tôi là học trò của công tước. Tôi có vật phẩm quan trọng, yêu cầu được gặp ngài!

- Học trò? Xin hỏi ngài từ đâu lấy được vật này?

- Từ trên tàu St.Antoni thấy được, trên sách có những tâm đắc quan trọng của công tước đại nhân, tôi cần phải trả lại cho ngài.

- Như vậy xin mời theo tôi.

Quả nhiên thành công! Đại Phi cứ thế đi vòng vèo một lúc, đến một điểm dịch chuyển. Khung cảnh biến đổi, Đại Phi liền xuất hiện trong một căn phòng rộng lớn mà trang trọng, hoa lệ mà nghiêm túc, từng dòng ánh sáng năng lượng vờn quanh những giá sách, thể hiện pháp lực hùng hậu của chủ nhân.

- Công tước đại nhân rất bận rộn, xin ngài hãy nói thẳng vào việc!

- À vâng vâng!

- Xin chờ một chút!

Quản gia rời đi xong Đại Phi bắt đầu hồi hộp. Ca đã chọn chống đối hắn, có trời mới biết khi gặp mặt sẽ xảy ra chuyện gì. Tóm lại, chỉ cần là liên quan đến đội trưởng hoa tiêu ca tuyệt đối không hé răng, không biết, không thấy, hừ hừ.

Chốc lát sau, cùng quàn gia đi xuống là một cụ già râu bạc, mặc pháp bào màu đỏ thiếp vàng, cầm trong tay quyền trượng khảm ngọc sáng lấp lánh, toàn thân bao quanh bởi nhiều viên năng lượng đủ màu sắc. Dưới chân hắn ta là quầng sáng vàng nói rõ hắn là một vị anh hùng tu sĩ!

- Ha ha, sao ta nhớ mình chưa từng thu học trò mà nhỉ?

Thanh âm của hắn an bình mà trầm lặng, dáng cười của hắn vừa hiền lành lại bác ái, toàn bộ năng lượng ánh sáng trong căn phòng cũng bởi vì hắn mà bừng lên rực rỡ.

Vãi xoài, một gã chúa tể của cái chết mà biến thành được như thế này ca cũng chỉ có quỳ, người không biết lần đầu tiên nhìn thấy hắn sẽ liên tưởng tới ông già Noel! Khó trách đội trưởng pháo binh sùng bái hắn đến vậy! Giờ ca cũng phải diễn cho tốt mới được, muốn nịnh hót phải không? Nịnh hót NPC ca chưa bao giờ ngại.

- Xin thứ lỗi cho tôi đã vô lễ, nhưng tôi có việc quan trọng phải gặp công tước, nên mới dối là học trò của ngài, nhưng thật sự tôi cũng đã được những ghi chú của ngài dẫn dắt. Trong lòng tôi đã coi trí tuệ của ngài như mặt trời chân lý chói qua tim rồi. Hơn nữa tôi cũng vô cùng khâm phục ngài sau khi đọc xong nhật ký của đội trưởng pháo binh, vậy nên cho dù ra sao tôi vĩnh viễn coi công tước như thầy của mình!

Nói xong Đại Phi dâng lên sách kỹ năng, nhật ký và linh hồn kết tinh khi giết hồn ma năm đó.

Quản gia tiến tới cầm lấy đồ vật sau đó giao cho công tước.

- Ồ, thứ này cậu thu được từ tàu St.Antoni sao?

- Vâng ạ!

Công tước nhìn lướt qua đám sách vở, đồng thời cảm thán.

- Đây là thứ ta đánh mất trong trận chiến năm ấy. Đó là một cuộc hành trình đời này ta không bao giờ quên. Tàu của chúng ta đã trải qua vô số trắc trở, chứng kiến vô số kỳ tích, tưởng như đã thắng lợi trở về rồi, nhưng cuối cùng chúng ta lại bị kẻ địch lẫn gió bão cùng đánh, chúng ta phải lưu lạc ngoài đảo hoang, bị kẹt trong kết giới. Chúng ta đã chiến đấu tới giây phút cuối cùng, nhờ có thuyền trưởng Renoir yểm hộ nên ta mới có thể sống sót, kiên trì cho tới khi đội cứu viện tới. Địch nhân đã lưu lại nguyền rủa trên đảo khiến cho những người mạnh mẽ không thể lại gần, làm cho công tác trục vớt tàu St.Antoni mãi không thể hoàn thành. Không thể ngờ được nhiều năm sau lại có một vị dũng sĩ hoàn thành được, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

- Ha ha đại nhân quá khen!

Thành hay chưa?

Công tước ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Đại Phi, cười hiền lành.

- Y phục này là của thuyền trưởng Renoir?

Đại Phi rùng mình, giờ vẫn còn sớm, đây mới là nước chốt hạ! Thành thật là một tác nhân rất quan trọng, nhưng nói dối cũng là một thành phần quan trọng không kém, vậy nên trong lúc này chỉ có thể dùng 99% sự thật và 1% nói dối!

- Vâng, tôi gặp thuyền trưởng bị nhốt dưới đáy tàu, bị nguyền rủa tra tấn. Ông ta cầu xin tôi giúp thoát khỏi nguyền rủa, sau khi hoàn thành thuyền trưởng bèn đem hết thuyền lẫn quần áo tặng cho tôi, tôi cũng lĩnh ngộ nghề nhà hàng hải nhờ sách kỹ năng của ông ta.

Hừ hừ, nếu không phát hiện di thể của Juan, thì chắc chắn nhiệm vụ sẽ diễn biến như thế này. Không biết ngươi đang nghĩ gì khi gặp mặt kẻ đã phá hủy kết giới của mình nhỉ?

- Ha ha, Renoir là một vị hàng hải xuất sắc, cậu lĩnh ngộ nhà hàng hải nhờ lão, thì cũng coi như học trò của lão. Mà lão với ta lại là thầy tốt bạn hiền, thôi thì cậu cũng xem như là học trò của ta vậy.

- Hệ thống nhắc nhở: Bạn thu được thành tựu "Đệ tử của đại pháp sư Markal", + 5000 danh vọng Liên minh!

Thành công rồi! Ca chơi Vô Gián Đạo thành công rồi! Nhiệm vụ của Juan không hề bị ảnh hưởng! Phải thế chứ, nhiệm vụ ghi rõ là, chỉ cần giao nhật ký ra thì thế giới sẽ thay đổi, như vậy nếu không cho nhật ký thấy mặt trời thì sẽ không có việc gì, ha ha, oa ha ha ha!

Đại Phi mừng rỡ như điên bái sư, cúi gập 90 độ.

- Đa tạ thầy dạy dỗ! Trở thành học trò của thầy là vinh hạnh lớn nhất của đời con!

- Chủ yếu là con rất giỏi, rất có tiềm lực. Thân là thầy giáo, thầy rất hổ thẹn khi không thể dạy con điều gì, cũng may vừa khéo ở đây thầy có một ít tâm đắc nhà hàng hải, tặng con làm lễ gặp mặt vậy.

Nói xong lão vung tay trong không khí rút ra một cuốn sổ nhỏ.

- Kinh nghiệm tăng cấp nhà hàng hải: Sử dụng vật phẩm cộng một điểm kỹ năng sẽ tăng đẳng cấp nhà hàng hải lên trung cấp!
Đại Phi vui vẻ, quả nhiên có thể chỉ dạy cho ca! Nhà hàng hải đúng là phải tăng cấp bằng cách này. Nghề nghiệp đã xong, xe tên huyền ảo còn có thể đi đâu được nữa?

- Thầy chỉ là một vị pháp sư trên thuyền, chuyên tâm nghiên cứu phép thuật, nhưng lại được phong làm nhà hàng hải vĩ đạt nhất thế giới, thật sự là xấu hổ, hổ thẹn với cái tên này! Con nếu như muốn tiếp tục phát triển thì chỉ có nước gặp mặt càng nhiều nhà hàng hải khác thôi.

- Sự khiêm tốn của thầy là tấm gương sáng con cần phải noi theo! Nhưng mà thật ra lần này con tìm thầy là muốn học hỏi về Xe bắn tên huyền ảo ghi trong nhật ký của đội trưởng pháo binh cơ. Hừ hừ, dù sao lão cũng diễn ngụy quân tử, như vậy ca không chê lão diễn sâu, có yêu cầu cứ đòi thôi.

Markal khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức lắc đầu cười.

- Đó là ảo tưởng vớ vẩn của thầy thôi, hoàn toàn không phù hợp, giá trị chế tạo không chỉ đắt đỏ, một khi chiến đấu hỏng hóc muốn thay cũng không có linh kiện mà thay. Thứ này đúng là trò hề đối với người trong ngành, con đừng nhắc tới nữa, kẻo người ta lại cười chê thầy.

Đại Phi ngạc nhiên tại chỗ, thật hả? Từ chối ngay lập tức? Chẳng lẽ thằng pháo binh này ghi lại toàn là thông tin nhảm nhí vớ vẩn sao? Không thể như vậy được, chắc hẳn là do chưa đủ độ tín nhiệm v...v nên mới bị như vậy đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện