(Chương 36: Ghi Danh (b))
Sau khi hai người Dương Long đi vào trong phòng báo danh, ở bên ngoài: “ Lão Đại, vừa rồi sao huynh lại kêu ta cản hai người bọn họ lại, trước giờ chúng ta canh giữ ở đây chỉ rat ay khi có người gây sự mà?”
Một trong hai tên thị vệ trước của phòng báo danh hỏi tên còn lại. Nghe tên kia hỏi, tên còn lại cũng đăm chiêu một chút, như suy nghĩ gì đó rồi mới trả lời.
“ Lão Nhị, vừa rồi ta cảm thấy con sư tử đi theo nha đầu kia có gì đó không đúng. Không rõ là ở đâu nhưng ta cảm thấy nó gây cho ta một chút khó chịu trong tinh thần. Ta thử giữ họ lại để thăm dò một chút nhưng lại phát hiện con thú kia chỉ là một tiểu yêu Thiên Khí Cảnh, mà càng yếu kém hơn là thậm chí nó không tu ra linh trí.”
Nghe đại ca của hắn nói, tên “Lão Nhị” kia cũng thoáng giật mình một cái, đôi mắt nheo lại như đang đưa ra phán đoán về hai người Dương Long. Còn ở bên trong phòng, lúc này Dương Long đang đi theo sau Tiểu Ngọc, hắn không ngừng đảo mắt quan sát xung quanh căn phòng rộng lớn, sang trọng này. Theo Dương Long quan sát, hắn cũng thoáng bất ngờ bởi nơi này hoàn toàn trái ngược với những phong cách quái dị, máu tanh của những kiến trúc khác trong Nhật Nguyệt Thành này. Nơi này được trang trí một cách nhã nhặn, những ánh đèn vàng dịu nhẹ được bài bố xung quanh lối vào, trên mỗi trụ đèn đều là những hoa văn rồng phượng được chạm khắc tinh xảo. Mà ở xung quanh lối đi cũng được đặt rất nhiều chậu hoa nhỏ đang khoe sắc rực rỡ. Đẹp đến mức khiến Tiểu Ngọc phải thốt lên một lời khen tặng cùng thưởng thức. Đi sâu vào khoản hơn hai mươi mét là một căn phòng khá trống trải, nơi này chỉ có một bộ bàn ghế được làm từ Tử Quang Thạch, loại đá này tuy không quý hiếm lắm nhưng nó lại có tác dụng phát ra ánh sáng tím nhẹ khiến cho người khác có cảm giác rất thoải mái khi nhìn vào. Mà kế bên đó là một bàn làm việc với đầy những số sách và một số Bảo Cụ mà Dương Long cũng không biết nó dùng để làm gì.
Tiểu Ngọc không nhanh không chậm đi đến trước bàn làm việc đó, lúc này, một mỹ nữ ngồi trên ghế đang cặm cụi ghi ghi chép chép mới ngước mặt lên, hơi cười một chút gật đầu cuối chào Tiểu Ngọc. Nhìn qua thì mỹ nữ này tuổi cũng chỉ ngang với Tiểu Ngọc nàng ta. Nên Tiểu Ngọc cũng chỉ gật nhẹ một cái đáp lễ rồi mới đến bên đăng kí báo danh thi đấu.
“Ở đây có hai loại thi đấu cho Thần Giả lựa chọn là: Thú Nô Song Chiến, và Chiến Thú Tràng. Ở Thú Nô Song Chiến sẽ dành cho hai vị Nô Thú Sư cùng sử dụng Thú Nô của mình để chiến đấu với nhau, không hạn chế bất kì thủ đoạn gì. Còn hình thức Chiến Thú Tràng, tên cũng như nghĩa, các tu sĩ sẽ được sắp xếp để chiến đấu với yêu thú tương đương cảnh giới, nhưng sẽ hạn chế không được phép sử dụng tinh thần lực cùng Bảo Cụ. Nếu thắng, sẽ được tự do chọn một món: Công pháp, đan dược, hoặc là Bảo Cụ, nhưng phẩm chất phần thưởng chỉ giới hạn trong cảnh giới thi đấu. Không biết vị tiểu thư này chọn hình thức thi đấu nào ạ?”
Không nói dài dòng, vị mỹ nhân phụ trách báo danh kia lập tức giải thích sơ qua hình thức thi đấu ở đấu tràng này, Tiểu Ngọc vốn đã hiểu rõ luật thi đấu ở đây nên chỉ ngước qua nhìn Dương Long một cái biểu thị trưng cầu ý kiến, thấy Dương Long gật đầu, Tiểu Ngọc mỉm cười hít một hơi, vẻ mặt tham lam.
“ Chúng ta chọn hình thức thi đấu Thú Nô Song Chiến, nhưng các ngươi có thể giúp ta bố trí trận đấu sớm nhất được không? Ta không có nhiều thơi gian ở đây a.”
Vừa nói, Tiểu Ngọc vừa dúi một túi nhỏ vào tay của vị tiểu nữ nhân kia, bên trong chứa một ít kim tiền, tuy không nhiều nhưng cũng khiến vị cô nương này nở một nụ cười tươi hơn trước rất nhiều.
“ Vâng, xin tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cô trận đấu đầu tiên sau nửa canh giờ nữa. Mời tiểu thư cùng thú nô của mình vào phòng chờ ngồi nghỉ ngơi đợi trận đấu của hai vị.”
Vừa nói, nàng ta vừa thoáng nhìn sang Dương Long một cái, đôi mắt cũng ánh lên một chút muốn cười phá lên vì cái bộ dạng như một con mèo cái yêu màu hồng của Dương Long, thậm chí trên bốn cái chân của hắn lúc này, vì để cho người khác không chú ý nhiều quá nên Tiểu Ngọc còn quấn thêm vào chân hắn bốn tấm vải nhỏ cũng màu hồng nốt. Thế mới biết nàng ta và Uẩn Lam đều là những kẻ nhất kiến chung tình, nhưng không phải với người mà là với màu sắc. Chỉ trừ lần gặp đầu tiên là Dương Long thấy Tiểu Ngọc không mặc quần áo màu hồng, còn cho đến hiện tại thì màu hồng chính là màu ám ảnh nhất đối với Dương Long, vì Tiểu Ngọc hầu như trên người nàng ta đều là một màu hồng phấn, nàng ta với người khác thì giống như một con thỏ hồng nhỏ ngây thơ, còn với Dương Long thì nàng chẳng khác gì một mụ yêu lão hoàn đồng chuyên đi hù dọa, gây ám ánh với những người hiền lành như hắn.
( Chương 37: Thái Cực Thần Khuyển)
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, Tiểu Ngọc cùng Dương Long bắt đầu bước lên sàn đấu, trước đó, hai người họ đã mang một số của cải lớn mà Tiểu Ngọc mang theo toàn bộ mang đi đặt cược vào trận chiến này của bọn họ. Cũng may mắn là nơi này không có cái giới luật tu sĩ không được đặt thắng cho chính bản thân, nếu không lần này món hời của hai người Dương Long đã mất đi một nửa.
Ở trên sàn đấu lúc này, một người nam tử trẻ tuổi đang sử dụng bảo cụ phi hành loại nhỏ đang bay qua bay lại phía trên sàn đấu, liên tục giới thiệu về hai người tu sĩ sắp ra sân thi đấu vào hôm nay. Phải mất hơn 5 phút thì Dương Long cùng Tiểu Ngọc mới có thể bắt đầu tiến lên sàn đấu. Tên nam tử trọng tài kia lúc này vẫn đảo qua lại phía trên, mà phía đối diện hai người Dương Long lúc này là một tráng hán cao to, đầu trọc. Lão mặc cái áo chéo nửa người để lộ ra một cánh tay to lực lưỡng, thậm chí nếu lấy cánh tay của lão ra so thì nó đã lớn hơn cả thân hình của Tiểu Ngọc. Trái ngược với vẻ ngoài to lớn hơn hai thước kia của lão, thì Dương Long lại chú ý hơn là trên tay của lão lúc này lại cầm một cây tiêu nhỏ, nó có màu xanh ngọc bích, bên trên cây tiêu có khắc những hoa văn chằng chịt, Dương Long cũng chỉ biết đó là trận khắc trên Khí Thú Nô của lão ta. Mà khiến Dương Long giật mình hơn là phía sau lão lúc này lại là một con sói hai màu, nó thậm chí cao đến gần hai mét, trong khi so sánh lại với Dương Long, nếu đứng bằng 4 chân, hắn chỉ cao đến nửa người của Tiểu Ngọc. Một nửa thân của con chó kia hoàn toàn là một màu trắng như tuyết, còn nửa thân còn lại lại là một màu đen tuyền. Hoàn hảo hơn là hai màu này phân biệt chạy từ mũi đến tận sau đuôi của con sói, trông nó cứ như là hóa thân của một cái thái cực đồ hình thành. Thậm chí đôi mắt của con sói lúc này cũng là một hắc một bạch, nó thật sự như một tác phẩm nghệ thuật quỷ mị nhất được thiên địa hình thành.
“ Thái Cực Thần Khuyển” Tiểu Ngọc đứng bên cạnh Dương Long cũng sợ hãi kinh hô một tiếng. Nghe Tiểu Ngọc nói, Dương Long cũng tò mò hướng ánh mắt về phía nàng dò hỏi. Thấy Dương Long có vẻ như chưa hiểu được đối thủ mà mình sắp chạm mặt, Tiểu Ngọc cũng không có thể hiện đắc ý gì, hướng Dương Long từ tốn giải thích.
“ Thái Cực Thần Khuyển, tên của nó chính là bởi vì hai màu lông trên người nó rất giống thái cực đồ thời cổ đại. Nhưng nó lại có một biệt danh khác đáng sợ hơn. Chính là Tử Thần Vương, danh hiệu này không phải tự dưng mà sinh ra, ta đã từng chứng kiến một con Thái Cực Khuyển khác chỉ dùng một trảo mà đập chết một cường giả đồng cấp. Mà lúc đó thậm chí nó còn chưa sinh ra linh trí, nếu đối thủ hôm nay của chúng ta mà đã sinh ra linh trí thì e rằng trận này rất khó để chiến thắng, thậm chí ngay cả bản thân hai người chúng ta cũng không thể thoát thân dễ dàng trước cái lang trảo sắc bén cùng với tốc độ kinh người của nó.
Nghe Tiểu Ngọc nói, Dương Long cũng chỉ đăm chiêu suy nghĩ chứ không hề cảm thấy sợ hãi là mấy. Tuy hắn chưa nghe qua về Thái Cực Thần Khuyển, nhưng cái tên khác của nó là Tử Thần Vương thì Dương Long đã nghe rồi. Lúc đó là thời gian hắn còn ở Lạc Hồng Thành, cũng thông qua Minh Đường mà nghe được một số tin tức về hung danh của loại yêu thú này. Nó có thể được xem là vương trong vương của yêu thú hiện tại. Nhưng ông trời không ưu ái ai điều gì, tuy nó có sức mạnh có thể xem như là vô địch trong đồng cấp nhưng điểm yếu của nó lại là rất khó sinh ra linh trí. Nhưng lại khó nhằn hơn chính là, tuy không sinh ra linh trí nhưng cái lớp da hai màu kia của nó lại có thể ngăn cản tinh thần lực tấn công vào bên trong tinh thần của nó. Chính vì vậy, loài thú này mới có thể giữ vững danh xưng Vương giả yêu thú của mình dù rằng nó rất hiếm có linh trí như vậy.
Lúc này, Dương Long đôi mắt sáng lên, đã lâu lắm rồi hắn chưa cùng ai giao thủ, hầu như hơn 6-7 năm rồi, ngoại trừ lần hắn chiến đấu cùng một quang ảnh Bích Long trong Hắc Châu ra, thì cho đến hiện tại kẻ đầu tiên hắn chiến đấu cũng chỉ có mỗi tên Ninh Lực ở Lạc Hông thành kia a. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Dương Long trở nên cường thế, hắn đang cần chính là những trận đấu sinh tử để khiến bản thân có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, mà hôm nay chính là cơ hội đó.
Thấy vẻ mặt như đang hưởng thụ của Dương Long, Tiểu Ngọc gõ cho hắn một cái. Còn ở phía dưới, trên các dãy ghế khu vực cổ vũ, rất nhiều khán giả đều mang trong mình một bộ mặt hưng phấn, không ngừng la hét cổ vũ như điên loạn, bọn họ phần lớn là người của Nhật Nguyệt Thành nên tâm tính trong người chính là máu tanh cùng sinh sát, những trận đấu mà có cả Thái Cực Thần Khuyển như thế này thì thật sự đúng là giống như ông trời cũng ủng hộ sở thích của bọn họ.
Vị trọng tài sau khi tuyên bố một số luật lệ cơ bản trong quá trình giao đấu xong thì đưa một tay lên, hướng về phía khán giả biểu thị họ giữ im lặng, ngay sau đó, vị trọng tài đứng phía trên cao hô lớn bốn chữ: “TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU”.
Còn Nữa
Sau khi hai người Dương Long đi vào trong phòng báo danh, ở bên ngoài: “ Lão Đại, vừa rồi sao huynh lại kêu ta cản hai người bọn họ lại, trước giờ chúng ta canh giữ ở đây chỉ rat ay khi có người gây sự mà?”
Một trong hai tên thị vệ trước của phòng báo danh hỏi tên còn lại. Nghe tên kia hỏi, tên còn lại cũng đăm chiêu một chút, như suy nghĩ gì đó rồi mới trả lời.
“ Lão Nhị, vừa rồi ta cảm thấy con sư tử đi theo nha đầu kia có gì đó không đúng. Không rõ là ở đâu nhưng ta cảm thấy nó gây cho ta một chút khó chịu trong tinh thần. Ta thử giữ họ lại để thăm dò một chút nhưng lại phát hiện con thú kia chỉ là một tiểu yêu Thiên Khí Cảnh, mà càng yếu kém hơn là thậm chí nó không tu ra linh trí.”
Nghe đại ca của hắn nói, tên “Lão Nhị” kia cũng thoáng giật mình một cái, đôi mắt nheo lại như đang đưa ra phán đoán về hai người Dương Long. Còn ở bên trong phòng, lúc này Dương Long đang đi theo sau Tiểu Ngọc, hắn không ngừng đảo mắt quan sát xung quanh căn phòng rộng lớn, sang trọng này. Theo Dương Long quan sát, hắn cũng thoáng bất ngờ bởi nơi này hoàn toàn trái ngược với những phong cách quái dị, máu tanh của những kiến trúc khác trong Nhật Nguyệt Thành này. Nơi này được trang trí một cách nhã nhặn, những ánh đèn vàng dịu nhẹ được bài bố xung quanh lối vào, trên mỗi trụ đèn đều là những hoa văn rồng phượng được chạm khắc tinh xảo. Mà ở xung quanh lối đi cũng được đặt rất nhiều chậu hoa nhỏ đang khoe sắc rực rỡ. Đẹp đến mức khiến Tiểu Ngọc phải thốt lên một lời khen tặng cùng thưởng thức. Đi sâu vào khoản hơn hai mươi mét là một căn phòng khá trống trải, nơi này chỉ có một bộ bàn ghế được làm từ Tử Quang Thạch, loại đá này tuy không quý hiếm lắm nhưng nó lại có tác dụng phát ra ánh sáng tím nhẹ khiến cho người khác có cảm giác rất thoải mái khi nhìn vào. Mà kế bên đó là một bàn làm việc với đầy những số sách và một số Bảo Cụ mà Dương Long cũng không biết nó dùng để làm gì.
Tiểu Ngọc không nhanh không chậm đi đến trước bàn làm việc đó, lúc này, một mỹ nữ ngồi trên ghế đang cặm cụi ghi ghi chép chép mới ngước mặt lên, hơi cười một chút gật đầu cuối chào Tiểu Ngọc. Nhìn qua thì mỹ nữ này tuổi cũng chỉ ngang với Tiểu Ngọc nàng ta. Nên Tiểu Ngọc cũng chỉ gật nhẹ một cái đáp lễ rồi mới đến bên đăng kí báo danh thi đấu.
“Ở đây có hai loại thi đấu cho Thần Giả lựa chọn là: Thú Nô Song Chiến, và Chiến Thú Tràng. Ở Thú Nô Song Chiến sẽ dành cho hai vị Nô Thú Sư cùng sử dụng Thú Nô của mình để chiến đấu với nhau, không hạn chế bất kì thủ đoạn gì. Còn hình thức Chiến Thú Tràng, tên cũng như nghĩa, các tu sĩ sẽ được sắp xếp để chiến đấu với yêu thú tương đương cảnh giới, nhưng sẽ hạn chế không được phép sử dụng tinh thần lực cùng Bảo Cụ. Nếu thắng, sẽ được tự do chọn một món: Công pháp, đan dược, hoặc là Bảo Cụ, nhưng phẩm chất phần thưởng chỉ giới hạn trong cảnh giới thi đấu. Không biết vị tiểu thư này chọn hình thức thi đấu nào ạ?”
Không nói dài dòng, vị mỹ nhân phụ trách báo danh kia lập tức giải thích sơ qua hình thức thi đấu ở đấu tràng này, Tiểu Ngọc vốn đã hiểu rõ luật thi đấu ở đây nên chỉ ngước qua nhìn Dương Long một cái biểu thị trưng cầu ý kiến, thấy Dương Long gật đầu, Tiểu Ngọc mỉm cười hít một hơi, vẻ mặt tham lam.
“ Chúng ta chọn hình thức thi đấu Thú Nô Song Chiến, nhưng các ngươi có thể giúp ta bố trí trận đấu sớm nhất được không? Ta không có nhiều thơi gian ở đây a.”
Vừa nói, Tiểu Ngọc vừa dúi một túi nhỏ vào tay của vị tiểu nữ nhân kia, bên trong chứa một ít kim tiền, tuy không nhiều nhưng cũng khiến vị cô nương này nở một nụ cười tươi hơn trước rất nhiều.
“ Vâng, xin tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cô trận đấu đầu tiên sau nửa canh giờ nữa. Mời tiểu thư cùng thú nô của mình vào phòng chờ ngồi nghỉ ngơi đợi trận đấu của hai vị.”
Vừa nói, nàng ta vừa thoáng nhìn sang Dương Long một cái, đôi mắt cũng ánh lên một chút muốn cười phá lên vì cái bộ dạng như một con mèo cái yêu màu hồng của Dương Long, thậm chí trên bốn cái chân của hắn lúc này, vì để cho người khác không chú ý nhiều quá nên Tiểu Ngọc còn quấn thêm vào chân hắn bốn tấm vải nhỏ cũng màu hồng nốt. Thế mới biết nàng ta và Uẩn Lam đều là những kẻ nhất kiến chung tình, nhưng không phải với người mà là với màu sắc. Chỉ trừ lần gặp đầu tiên là Dương Long thấy Tiểu Ngọc không mặc quần áo màu hồng, còn cho đến hiện tại thì màu hồng chính là màu ám ảnh nhất đối với Dương Long, vì Tiểu Ngọc hầu như trên người nàng ta đều là một màu hồng phấn, nàng ta với người khác thì giống như một con thỏ hồng nhỏ ngây thơ, còn với Dương Long thì nàng chẳng khác gì một mụ yêu lão hoàn đồng chuyên đi hù dọa, gây ám ánh với những người hiền lành như hắn.
( Chương 37: Thái Cực Thần Khuyển)
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, Tiểu Ngọc cùng Dương Long bắt đầu bước lên sàn đấu, trước đó, hai người họ đã mang một số của cải lớn mà Tiểu Ngọc mang theo toàn bộ mang đi đặt cược vào trận chiến này của bọn họ. Cũng may mắn là nơi này không có cái giới luật tu sĩ không được đặt thắng cho chính bản thân, nếu không lần này món hời của hai người Dương Long đã mất đi một nửa.
Ở trên sàn đấu lúc này, một người nam tử trẻ tuổi đang sử dụng bảo cụ phi hành loại nhỏ đang bay qua bay lại phía trên sàn đấu, liên tục giới thiệu về hai người tu sĩ sắp ra sân thi đấu vào hôm nay. Phải mất hơn 5 phút thì Dương Long cùng Tiểu Ngọc mới có thể bắt đầu tiến lên sàn đấu. Tên nam tử trọng tài kia lúc này vẫn đảo qua lại phía trên, mà phía đối diện hai người Dương Long lúc này là một tráng hán cao to, đầu trọc. Lão mặc cái áo chéo nửa người để lộ ra một cánh tay to lực lưỡng, thậm chí nếu lấy cánh tay của lão ra so thì nó đã lớn hơn cả thân hình của Tiểu Ngọc. Trái ngược với vẻ ngoài to lớn hơn hai thước kia của lão, thì Dương Long lại chú ý hơn là trên tay của lão lúc này lại cầm một cây tiêu nhỏ, nó có màu xanh ngọc bích, bên trên cây tiêu có khắc những hoa văn chằng chịt, Dương Long cũng chỉ biết đó là trận khắc trên Khí Thú Nô của lão ta. Mà khiến Dương Long giật mình hơn là phía sau lão lúc này lại là một con sói hai màu, nó thậm chí cao đến gần hai mét, trong khi so sánh lại với Dương Long, nếu đứng bằng 4 chân, hắn chỉ cao đến nửa người của Tiểu Ngọc. Một nửa thân của con chó kia hoàn toàn là một màu trắng như tuyết, còn nửa thân còn lại lại là một màu đen tuyền. Hoàn hảo hơn là hai màu này phân biệt chạy từ mũi đến tận sau đuôi của con sói, trông nó cứ như là hóa thân của một cái thái cực đồ hình thành. Thậm chí đôi mắt của con sói lúc này cũng là một hắc một bạch, nó thật sự như một tác phẩm nghệ thuật quỷ mị nhất được thiên địa hình thành.
“ Thái Cực Thần Khuyển” Tiểu Ngọc đứng bên cạnh Dương Long cũng sợ hãi kinh hô một tiếng. Nghe Tiểu Ngọc nói, Dương Long cũng tò mò hướng ánh mắt về phía nàng dò hỏi. Thấy Dương Long có vẻ như chưa hiểu được đối thủ mà mình sắp chạm mặt, Tiểu Ngọc cũng không có thể hiện đắc ý gì, hướng Dương Long từ tốn giải thích.
“ Thái Cực Thần Khuyển, tên của nó chính là bởi vì hai màu lông trên người nó rất giống thái cực đồ thời cổ đại. Nhưng nó lại có một biệt danh khác đáng sợ hơn. Chính là Tử Thần Vương, danh hiệu này không phải tự dưng mà sinh ra, ta đã từng chứng kiến một con Thái Cực Khuyển khác chỉ dùng một trảo mà đập chết một cường giả đồng cấp. Mà lúc đó thậm chí nó còn chưa sinh ra linh trí, nếu đối thủ hôm nay của chúng ta mà đã sinh ra linh trí thì e rằng trận này rất khó để chiến thắng, thậm chí ngay cả bản thân hai người chúng ta cũng không thể thoát thân dễ dàng trước cái lang trảo sắc bén cùng với tốc độ kinh người của nó.
Nghe Tiểu Ngọc nói, Dương Long cũng chỉ đăm chiêu suy nghĩ chứ không hề cảm thấy sợ hãi là mấy. Tuy hắn chưa nghe qua về Thái Cực Thần Khuyển, nhưng cái tên khác của nó là Tử Thần Vương thì Dương Long đã nghe rồi. Lúc đó là thời gian hắn còn ở Lạc Hồng Thành, cũng thông qua Minh Đường mà nghe được một số tin tức về hung danh của loại yêu thú này. Nó có thể được xem là vương trong vương của yêu thú hiện tại. Nhưng ông trời không ưu ái ai điều gì, tuy nó có sức mạnh có thể xem như là vô địch trong đồng cấp nhưng điểm yếu của nó lại là rất khó sinh ra linh trí. Nhưng lại khó nhằn hơn chính là, tuy không sinh ra linh trí nhưng cái lớp da hai màu kia của nó lại có thể ngăn cản tinh thần lực tấn công vào bên trong tinh thần của nó. Chính vì vậy, loài thú này mới có thể giữ vững danh xưng Vương giả yêu thú của mình dù rằng nó rất hiếm có linh trí như vậy.
Lúc này, Dương Long đôi mắt sáng lên, đã lâu lắm rồi hắn chưa cùng ai giao thủ, hầu như hơn 6-7 năm rồi, ngoại trừ lần hắn chiến đấu cùng một quang ảnh Bích Long trong Hắc Châu ra, thì cho đến hiện tại kẻ đầu tiên hắn chiến đấu cũng chỉ có mỗi tên Ninh Lực ở Lạc Hông thành kia a. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Dương Long trở nên cường thế, hắn đang cần chính là những trận đấu sinh tử để khiến bản thân có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, mà hôm nay chính là cơ hội đó.
Thấy vẻ mặt như đang hưởng thụ của Dương Long, Tiểu Ngọc gõ cho hắn một cái. Còn ở phía dưới, trên các dãy ghế khu vực cổ vũ, rất nhiều khán giả đều mang trong mình một bộ mặt hưng phấn, không ngừng la hét cổ vũ như điên loạn, bọn họ phần lớn là người của Nhật Nguyệt Thành nên tâm tính trong người chính là máu tanh cùng sinh sát, những trận đấu mà có cả Thái Cực Thần Khuyển như thế này thì thật sự đúng là giống như ông trời cũng ủng hộ sở thích của bọn họ.
Vị trọng tài sau khi tuyên bố một số luật lệ cơ bản trong quá trình giao đấu xong thì đưa một tay lên, hướng về phía khán giả biểu thị họ giữ im lặng, ngay sau đó, vị trọng tài đứng phía trên cao hô lớn bốn chữ: “TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU”.
Còn Nữa
Danh sách chương