Hạ Nghiêu lôi kéo Lâm Dật Đường uống rượu, Lâm Dật Đường mỗi lần uống đều rất dễ đỏ mặt, hai gò má phiếm hồng. Hạ Nghiêu vừa rót rượu vừa nói: “Cậu thật giống thiếu nữ.”

Lâm Dật Đường mím môi cười, nhấc chân lên định đá Hạ Nghiêu thế nhưng lại chỉ đá trúng chân ghế.

Hạ Nghiêu cười rộ lên vỗ chân anh: “Aizz, cậu thật ngốc”

Hạ Nghiêu như cái bình rượu, Lâm Dật Đường tửu lượng lại thấp. Anh cúi đầu rũ tay, cũng không đáp lời Hạ Nghiêu.

Trình Nặc Đan xoa xoa chén rượu trên tay, nhìn dáng dấp Lâm Dật Đường như vậy, liền miệng tiện hề hề mà nói: “Vô tình gặp lại mối tình đầu, mượn rượu giải sầu, haizz anh Lâm, sao anh phải khổ như thế chứ?”

Lâm Dật Đường chỉ là uống nhiều rượu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mà thôi, nghe thấy Trình Nặc Đan nói vậy, anh he hé mắt: “Cậu ngừng ngay cho anh, ngày mai Bộ Thầm đến, anh đây sẽ nói cho y biết hôm nay cậu đùa giỡn gái nhà lành.”

Trình Nặc Đan ngay lập tức im bặt.

Hạ Nghiêu nghe được câu nói của Trình Nặc Đan, cảm thấy khá hứng thú nhướng mày nhìn Lâm Dật Đường.

Lâm Dật Đường: “Không phải đâu, đừng nghe Trình Nặc Đan nói mò.”

Hạ Nghiêu từ trước đến giờ rất có chừng mực, Lâm Dật Đường nói như vậy, hắn cũng liền không hỏi gì, bởi hắn cho rằng Lâm Dật Đường không muốn nghĩ đến những chuyện thương tâm trong quá khứ.

Chính là Lâm Dật Đường hoàn toàn không cách nào cảm nhận được sự quan tâm của Hạ Nghiêu, anh chỉ là uống nhiều rồi choáng đầu mà thôi. Trình Nặc Đan diễn nhiều thì không nói, anh sao có thể tưởng tượng được nội tâm Hạ Nghiêu lại đang nghĩ nhiều như thế.

Hạ Nghiêu hỏi: “Cậu đau đầu hả?”

Lâm Dật Đường: “Có chút chút.”

Hạ Nghiêu uống rượu quá nhanh, không quản rượu tốt, rượu đắt gì đều một hơi trút ầm ầm vào bụng. Lâm Dật Đường không theo kịp tốc độ của hắn, cũng không cùng tửu lượng với hắn.

Hạ Nghiêu thả cốc rượu xuống, ngón tay đặt trên đầu Lâm Dật Đường, Lâm Dật Đường giương mắt nhìn hắn.

Hạ Nghiêu: “Không phải cậu đau đầu sao? Tôi massage cho.”

Lâm Dật Đường nở nụ cười: “Cảm ơn, anh có thể ấn sang bên phải một chút được không?”

Hạ Nghiêu nghe vậy dời tay sang bên phải ấn.

Trình Nặc Đan chống cắm, hai tay nâng mặt nhìn bọn họ: “Em nói thật, không bằng hai ngươi thử tiến tới xem sao?”

Lâm Dật Đường cảm thấy như nghe phải chuyện cười. Một đường vòng đi vòng lại này, anh cũng đã 25 tuổi, sớm đã qua giai đoạn có thể vì yêu mà phấn đấu quên mình rồi.

Lâm Dật Đường không chờ mong tình yêu gì nữa, anh chỉ cầu một người an ổn mà thôi.

Hạ Nghiêu lớn lên quá đường hoàng, cá tính cũng lộ liễu, hắn sống so với Lâm Dật Đường biết ý hơn, nợ tình duyên trên người khẳng định cũng nhiều, không thích hợp với một Lâm Dật Đường chỉ muốn an ổn.

Hạ Nghiêu rút tay về, thay Lâm Dật Đường trả lời Trình Nặc Đan: “Làm sao có thể tiến tới? Cậu ấy giống cháu nhỏ của tôi.”

Lâm Dật Đường còn có chút đau đầu, tỉ mỉ cân nhắc một phút, vừa muốn dùng chân đá Hạ Nghiêu liền bị Hạ Nghiêu một tay chặn lại. Hạ Nghiêu cười kêu một tiếng “Đường Đường”, không biết là đang gọi anh hay là gọi cháu gái ở xa bên ngoài ngàn dặm.

Lâm Dật Đường cảm thấy nam nhân này thật hết thuốc chữa.

Anh hỏi: “Tôi năm nay 25 tuổi, cháu gái anh bao nhiêu rồi?”

Hạ Nghiêu: “Năm tuổi.”

Lâm Dật Đường biết mình không thể nào so đo với Hạ Nghiêu được, bản thân còn non và xanh lắm, nhưng anh vẫn muốn hỏi: “Tôi và cháu gái anh giống nhau chỗ nào?”

Hạ Nghiêu: “Tên.”

Lâm Dật Đường nghe xong không đi xuống, xoay ghế tựa về phía đối diện quầy bar.

Hạ Nghiêu liền xoay ghế anh lại, để Lâm Dật Đường đối diện hắn.

Lâm Dật Đường không thèm di chuyển nữa, nghiêng đầu nhắm mắt lại. Hạ Nghiêu đang nhìn anh, anh có thể cảm nhận được. Lúc trước, khi hai người uống rượu, Hạ Nghiêu đối với chuyện anh uống rượu bị đỏ mặt thì rất hứng thú, hắn nói trước đây khi đi lính thấy mọi người trong quân ngũ ai cũng có thể uống tốt, chưa từng gặp qua trường hợp như Lâm Dật Đường, uống rượu thì đỏ mặt, uống nhiều cũng không nháo loạn gì, yên lặng như một đứa bé vậy.

Ngũ quan Lâm Dật Đường không tính là quá xuất sắc, nhưng tổ hợp lại với nhau thì vô cùng hài hòa dễ chịu, đặc biệt là cặp mắt kia, thời điểm nhìn chăm chú hết sức ôn nhu, lông mi không dài lắm mà rất dày, khi anh nhắm hai mắt lại nhìn thật giống con gái.

Hạ Nghiêu cảm thấy Lâm Dật Đường thực giống cháu nhỏ của hắn, cháu gái nhỏ rất đáng yêu, mỗi lần hắn về quê, con bé đều vừa gọi “cậu ơi” vừa chạy tới. Hắn cảm thấy Lâm Dật Đường cùng cháu gái hắn giống nhau một điểm, đó là đều có thể cảm hóa lòng người.

Lâm Dật Đường đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng: “Nghiêu Nghiêu.”

Hạ Nghiêu hơi kinh ngạc, sau đó bình luận: “Thật dễ nghe.”

Lâm Dật Đường: “…”

Hạ Nghiêu còn nói: “Tôi nói là cậu gọi thật dễ nghe.”

Lâm Dật Đường “khụ” một tiếng, liền xoay ghế tựa sang hướng khác, không thèm nhìn Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu đem chén rượu một hơi uống cạn: “Bao giờ cậu về?”

Lâm Dật Đường liếc nhìn đồng hồ, Trình Nặc Đan cũng sắp tan ca rồi, anh đợi thêm một chút cũng không sao bèn nói: “Một lát nữa, tôi về với Trình Nặc Đan.”

Hạ Nghiêu gật gật đầu, vỗ vai Lâm Dật Đường: “Vậy tôi về trước.”

Lâm Dật Đường phất phất tay chào hắn.

Trình Nặc Đan thấy Hạ Nghiêu đẩy cửa đi ra ngoài liền tiến đến bên cạnh Lâm Dật Đường hỏi: “Thật sự không thử xem sao?”

Lâm Dật Đường cười: “Hiện tại làm bạn rất tốt.”

“Tình cảm là phải chậm rãi bồi dưỡng.” Trình Nặc Đan nói.

Lâm Dật Đường lắc đầu.

Lâm Dật Đường sâu thẳm bên trong thật ra là một người rất lạnh lùng, hiền lành chỉ là một thói quen che giấu mà thôi. Anh hay cười với mọi người, nhưng điều đó không có nghĩa là anh thích cười.

Lúc mới gặp Hạ Nghiêu, một tiếng cười không thể đè xuống kia là sai lầm, làm cho Hạ Nghiêu chú ý tới anh, nếu không thì hai người bọn họ vẫn chỉ là người lạ. Lâm Dật Đường không chủ động tiếp cận ai, anh có thể cười với rất nhiều người, nhưng ôn nhu chỉ dành cho người anh yêu mến.

***

Hôm sau anh lại tới quán bar.

Lần này Bộ Thầm cũng ở đây, y đang cùng Trình Nặc Đan nói chuyện, khắp khuôn mặt đều là ý cười, Lâm Dật Đường phảng phất nhìn thấy như có cái đuôi đang mạnh mẽ lay động phía sau y. Ngược lại khi Bộ Thầm nhìn thấy Lâm Dật Đường lập tức trở mặt: “Anh sao lại rảnh rỗi như vậy?”

Lâm Dật Đường ý cười dịu dàng: “Tôi cho dù bận trăm công nghìn việc vẫn tranh thủ tới gặp cậu, cảm động lắm sao?”

Bộ Thầm: “Lăn.”

Bộ Thầm nhỏ hơn Trình Nặc Đan và Lâm Dật Đường một tuổi, hồi cấp ba là nhảy lớp đến học cùng với Trình Nặc Đan.

Lần đầu hai người gặp mặt, Lâm Dật Đường cảm thấy Bộ Thầm thật ấu trĩ còn Bộ Thầm lại thấy Lâm Dật Đường giả tạo. Tính cách hai người không hợp nhau chút nào, có thể trở thành bằng hữu chặt chém nhau bằng lời nói được liền chen mồm vào hoàn toàn là nhờ Trình Nặc Đan.

Trình Nặc Đan da hầu giống nhau, xem trò vui không sợ lớn chuyện, vỗ tay nói: “Hay là hai người đánh nhau một trận đi?”

Bộ Thầm quay đầu lại, tiến lên thăm dò hôn Trình Nặc Đan một cái, Lâm Dật Đường tập mãi cũng quen liền ngồi vào chỗ.

Hạ Nghiêu vẫn đến quán bar vào khoảng thời gian cố định kia, hắn không phải lần đầu tiên thấy Bộ Thầm, nhưng vi diệu là, từ lần thứ nhất gặp mặt, hắn với Bộ Thầm đều ngứa mắt nhau.

Bình thường chỗ bên cạnh Lâm Dật Đường đều là Hạ Nghiêu ngồi, lúc này Bộ Thầm ngồi ở đó, Hạ Nghiêu chỉ có thể ngồi bên cạnh y.

Lâm Dật Đường nghiêng đầu nhìn Hạ Nghiêu, xem như là chào hỏi, Hạ Nghiêu cũng gật gật đầu với anh.

Bộ Thầm chống cằm ngắm Trình Nặc Đan chế rượu, một lát sau cảm thấy bầu không khí có chút kì kì, liếc mắt nhìn hai bên một chút liền thấy Lâm Dật Đường và Hạ Nghiêu đang cách người y chơi trò tượng hình, khoa tay múa chân với nhau.

Bộ Thầm chịu không được nói: “Hai người có phải bị bệnh rồi không?”

Lâm Dật Đường: “Vậy cậu dịch đi chỗ khác đi.”

Hạ Nghiêu: “Vậy cậu tránh sang một bên đi.”

Bộ Thầm không nói một lời, nhấc mông lên đi tìm Trình Nặc Đan, muốn ôm một cái.

Hạ Nghiêu toại nguyện, ngồi vào chỗ cũ, gõ gõ bàn: “Một ngày không gặp, như cách ba thu.”

Lâm Dật Đường phối hợp gật đầu.

Hạ Nghiêu: “Vậy không bằng cậu mời tôi uống rượu?”

Lâm Dật Đường: “… Không uống.” Nói xong anh cảm thấy không đủ, lại nói thêm lần nữa: “Không uống.”

Hạ Nghiêu cười: “Cũng đúng, trẻ con không thể uống rượu, uống nước ngọt đi, tôi mời cậu.”

Lâm Dật Đường không phản bác, rũ mắt suy nghĩ hai, ba giây nói: “Cậu, cháu muốn uống rượu trái cây.”

Hạ Nghiêu theo bản năng giơ tay vò tóc anh: “Cậu mua cho cháu.”

Lâm Dật Đường xem như là hoàn toàn bái phục: “… Tôi không phải cháu gái anh, tỉnh lại đê.”

Hạ Nghiêu thu tay về: “Thói quen rồi.”

Lâm Dật Đường hỏi: “Anh rất yêu thích đứa nhỏ?”

Hạ Nghiêu lộ ra một biểu tình phức tạp: “Cháu trai tôi ứng phó không nổi, trẻ con hàng xóm cũng không được… Cũng chỉ có cháu gái tôi, nghe lời lại hiểu chuyện, rất ngoan.”

Lâm Dật Đường gật gật đầu.

Hai người không nói gì nữa, Hạ Nghiêu nhìn sườn mặt Lâm Dật Đường, đường viền mặt anh rất nhu hòa, mỗi lần uống rượu hắn đều thích nhìn anh chăm chú. Cũng may Lâm Dật Đường đã qua cái thời động tý sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ kia, không thì nhất định sẽ cho là Hạ Nghiêu có ý với mình. Anh sẽ không không thức thời đi hỏi Hạ Nghiêu tại sao nhìn mình, bởi nếu như là cái đáp án kia thì thực sự làm khó nhau quá.

Hạ Nghiêu người này rất hiểu chuyện, hắn muốn nhìn liền cho hắn nhìn, dù sao mình cũng sẽ không làm gì dư thừa – anh nghĩ.

Lâm Dật Đường thích lúc ở chung với Hạ Nghiêu, cùng hắn uống rượu, cùng hắn tán gẫu, cũng là vì trong lòng anh xem Hạ Nghiêu như bằng hữu.

– Hạ Nghiêu.

– Hả? Lâm Dật Đường có chút ngạc nhiên: “Anh say sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh say.”

Hạ Nghiêu nói: “Cậu uống nước ngọt, tôi uống rượu, cứ uống mãi như vậy tôi sẽ say.”

Lâm Dật Đường hỏi: “Anh uống nhiều sẽ như thế nào?”

Hạ Nghiêu suy nghĩ một chút: “Sẽ ngủ đi.”

Cách đó không xa Bộ Thầm ôm mặt nhìn Lâm Dật Đường cùng Hạ Nghiêu: “Hai người này tại sao còn không cùng nhau?”

Trình Nặc Đan nhún nhún vai: “Hẳn là thiếu thời cơ đi.”

Bộ Thầm phiền hai người kia muốn chết, rõ ràng lúc bọn họ chưa quen biết, Lâm Dật Đường cũng chỉ mỗi tối thứ 6 mới đến đây một lát. Hiện tại ngược lại mỗi ngày đều tới quán bar, mỗi ngày đều ngồi ở đây chờ.

Hai người này là có chuyện gì, rốt cuộc có có ý tứ với đối phương không hay là bị bệnh rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện