93: Ghi Khắc


Gương mặt phó thủ lĩnh hiện lên vẻ tức giận, nhưng tạm thời đành mặc kệ người phụ nữ Thẩm Nguyệt này, Thẩm Nguyệt chỉ cần một ngọn lửa đã đốt cháy căn phòng, mà hắn ta lại không thể tiếp tục đấu với Thẩm Nguyệt ở trong căn phòng này.

Thế nên hắn ta quay đầu xông ra ngoài.

Ngọn lửa phía sau ngày càng lớn, ánh sáng lên mặt Thẩm Nguyệt.

Gương mặt nàng be bét cả máu lẫn mồ hôi, tóc bết dính vào tóc mai, đôi mắt lập lòe ánh sáng.

Nàng nhích từng bước ra khỏi căn phòng, dừng lại một chốc ở cửa rồi cúi đầu nhìn sơn tặc đã đột tử, sau đó từ từ cúi thân xuống nhặt con dao rơi bên cạnh hắn lên.

Nàng đứng ở ngoài cửa, ngước mắt lên nhìn.

Đỉnh núi rộng lớn bừa bộn hỗn loạn, thi thể nằm la liệt, máu đọng khắp nơi trên mặt đất, đánh sâu vào thị giác, trông thảm thiết hơn cả trong ngõ nhỏ kia nữa.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại nhận ra mình đã nhìn sắp thành quen rồi.

Những tia lửa nhỏ nhảy múa trong không trung có dấu hiệu sắp tắt.

Góc váy nàng tung bay trong ngọn gió, sợi tóc lưu luyến trong ánh lửa.

Rất khó để tưởng tượng tình trạng thảm khốc ở đỉnh núi này thế mà chỉ do một người gây ra.

Vậy rốt cuộc đó là kẻ như thế nào?
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn một thanh niên đồ đen bị vây trong đám sơn tặc còn lại đó.

Thanh niên nắm chặt thanh kiếm, ánh lửa rọi ra nửa thân hình hắn nhưng không thể chiếu rọi đôi mắt
Trong đôi mắt dài hẹp phảng phất chứa đựng sát khí đang gào thét, từng tên sơn tặc bị thanh kiếm kia chém đều ngã xuống bên chân thanh niên.

Những giọt chất lỏng đỏ tươi bắn lên cả khóe mắt thanh niên, hắn một tay giết sạch, tạo ra cả một vùng địa ngục.

Tên phó thủ lĩnh nhân lúc thanh niên bị đám sơn tặc còn lại bao vây thì định tấn công bất ngờ từ bên cạnh.

Xét về võ công, tên phó thủ lĩnh này mạnh hơn đám sơn tặc đó, hắn ta có thể đọ được vài chiêu với thanh niên áo đen đó.

Nhưng mới vừa tung chiêu, thanh kiếm trong tay giơ lên còn chưa kịp chém xuống, hắn ta bỗng cảm thấy cơ thể không đúng.

Hắn ta cúi đầu nhìn trước ngực mình, nơi đó đã bị một con dao chói lóa đâm vào, xuyên qua toàn bộ ngực từ phía sau.

Con dao đâm đến từ phía sau.

Phó thủ lĩnh ngã nhào xuống đất.

Tô Vũ ngước mắt lên nhìn thì thấy một người phụ nữ bụng lớn đang nhếch nhác đứng trước căn phòng.

Phía sau nàng là lửa cháy bừng bừng, thổi bay gấu tay áo và góc váy.

Nàng ưỡn thẳng lưng, cả người toát ra vẻ sắc bén và kiêu ngạo.

Dù Tô Vũ biết nàng đã thay đổi, không còn như trước đây nữa nhưng cảnh tượng đêm nay vẫn khắc sâu vào lòng hắn.

Trong mắt Tô Vũ, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng đã trở thành dáng vẻ mà hắn thích nhất.

Con dao lúc nãy là do Thẩm Nguyệt phóng tới, nàng rất quyết đoán và tự tin, hơn nữa, chỉ một nhát là đã phi trúng mục tiêu, đây quả là sự bá đạo quyết tuyệt độc nhất vô nhị của người phụ nữ.

Tô Vũ xoay người, đi về phía nàng.

Một tên sơn tặc cuối cùng còn sót một hơi sau lưng Tô Vũ cầm lấy con dao, định đâm từ phía sau.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi.

Nàng thấy hắn không cần quay đầu lại, chỉ giơ tay vung kiếm ra là đã chém đứt đầu tên sơn tặc cuối cùng đó.

Mùi máu tanh tràn lan trong khắp không khí, trường hợp kích thích như thế khiến Thẩm Nguyệt hoa mắt chóng mặt, nhưng nàng vẫn cứng rắn chống đỡ, bàn tay nhuộm đỏ máu siết chặt phi tiêu không buông.

Bởi vì nàng không biết rốt cuộc người đàn ông này là ai, bản thân không thể sơ suất.

Tô Vũ nhẹ nhàng tới gần, mỗi bước đi đều mang theo sát khí của Tu La nhưng lại nhẹ bẫng bước đi trên mây, không nhiễm bụi trần.

Lúc này ngọn lửa dưới chân núi đã lan ra xung quanh, nhìn chẳng khác nào một con rồng lửa đang du ngoạn trong đêm tối, dần dần bao vây lấy con đường dưới chân núi.

Lần này có một nhóm người tới nhưng không phải là đồng bọn của đám sơn tặc này.

Chính một chút lơ là này mà chỉ trong tích tắc, Tô Vũ đang đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm của hắn như hận không thể cuốn Thẩm Nguyệt vào vòng xoáy bên trong.

Tô Vũ cao hơn nàng, hắn hơi cúi đầu xuống, giơ ngón tay lên vuốt ve khóe miệng sưng đỏ của Thẩm Nguyệt.

Chắc nàng đã chịu không ít khổ sở, cũng may bây giờ nàng không còn là người phụ nữ để người khác dễ dàng bắt nạt nữa rồi.

Nhưng Tô Vũ vẫn chưa đụng vào mặt nàng đã bị nàng không cảm xúc siết chặt cổ tay, tay áo thoang thoảng mùi máu tanh.

Lúc này Tô Vũ mới nhận ra cả bàn tay nàng dính đầy máu.

“Mặc dù vẻ ngoài của ngươi trông khá ổn nhưng ta không thích hở tí là động tay động chân”, nói rồi Thẩm Nguyệt đã tiến lên một bước, phi tiêu sắc bén trong tay chạm vào trái tim Tô Vũ, chỉ cần nàng hơi dùng sức thì có thể đâm vào trong.

Góc áo hai người đều vung bay quấn chặt vào nhau trong cái nóng của lửa.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng rực nhìn hắn mím môi hỏi: “Ngươi là ai?”
Tô Vũ khẽ cười, khoảnh khắc thế gian tươi đẹp hiếm có, giọng nói dịu dàng động lòng người: “A Nguyệt, quả nhiên cô không nhận ra ta’.

“Bớt nói nhảm! Ta không chấp nhận sự tiếp xúc làm quen
của ngươi”.

Thấy sắc mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn cố sức chống chọi, Tô Vũ bèn nói: “Là Liên Thanh Châu bảo ta đến cứu cô”.

Thẩm Nguyệt sửng sốt, trong một giây nàng đã buông lỏng phòng tuyến của mình.

“Cô và đứa bé không sao chứ?”

Thẩm Nguyệt vẫn còn cảnh giác lắc đầu.

Tô Vũ nhỏ giọng nói: “Không sao là tốt, sức chịu đựng đã đến cực hạn rồi phải không?”
“Hả?”
Thẩm Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt Tô Vũ ở khoảng cách gần như thế, nàng cảm thấy người xa lạ này lại có một sự quen thuộc khó nói thành lời.

Có lẽ là vì hắn trông khá đẹp mắt, nhìn nhiều thêm một chút là có thể nhớ được khuôn mặt này, thế nên mới cảm thấy quen thuộc như thế nhỉ.

Chỉ là, rõ ràng hắn đang ở gần ngay trước mặt nhưng Thẩm Nguyệt lại thấy dáng vẻ của hắn ngày càng mở nhạt dần, sau đó cả người nhẹ hẫng đi, ngã sang một bên.

Chính vì hắn nhắc đến tên của Liên Thanh Châu nên nàng mới chịu buông lỏng đề phòng xuống.

Lúc đó nàng nghĩ chắc có lẽ người này đáng tin.

Thần kinh căng chặt vừa thả lỏng, Thẩm Nguyệt quả thật đã sắp không chịu nổi nữa rồi, kiệt sức khiến nàng không chống đỡ được nữa.

Tô Vũ vừa hỏi thế, nàng cảm thấy linh hồn mình như bay ra khỏi cơ thể, không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa.

Nàng mơ hồ có cảm giác mình được ai đó ôm lấy eo, ngã vào lòng người đó.

Vòng tay đó hơi lạnh, không giống như thường ôm người nào khác vào lòng.

94: Nàng Bỗng Thấy Rất Yên Tâm


Giữa mùi máu tanh nồng nặc, nàng vẫn ngửi thấy rất rõ, ống tay áo của hắn phảng phất mùi trầm hương khiến trí tim người khác loạn nhịp.

Có lẽ nàng không nên ngủ say như vậy, nhưng ngay thời khắc đó, chẳng hiểu sao nàng bỗng thấy rất yên tâm.

Tô Vũ ôm lấy nàng, mái tóc dài sau lưng nàng nhẹ nhàng lướt qua khuỷu tay của hắn.

Sau đó hắn bế ngang hông nàng, để đầu nàng lặng lẽ ngả vào lồng ngực mình. Hắn đứng trên đỉnh núi nhìn ánh lửa dưới chân núi đang dần dần cháy lan lên ngọn núi.

Tô Vũ quay người đi xuống theo con đường ở triền núi còn lại, hắn trầm giọng nói: “Yên tâm ngủ đi, việc còn lại cứ giao cho ta”.

Sườn núi khuất nắng rất dốc, cho dù có đường xuống núi cũng không hề dễ đi.

Tô Vũ bế Thẩm Nguyệt chạy xuống núi nhanh như gió vậy, nơi nào hắn lướt qua, lá cây rung xào xạc.

Thẩm Nguyệt ngả người vào lòng hắn mà mơ mơ màng màng, cảm thấy cơ thể mình không ngừng chìm xuống, bên tai chỉ còn tiếng gió ù ù.

Nàng vô thức giơ tay ôm lấy vòng eo của Tô Vũ, như thể sợ Tô Vũ sẽ quẳng nàng đi giữa đường vậy.

Ở bên này, một đội quan binh cuối cùng cũng xuyên qua rừng cây, chạy tới đỉnh núi.

Người đi đầu là Tần Như Lương, hắn ta mặc áo bông, dù đứng giữa ánh lửa vẫn tuấn tú và rạng ngời.

Vốn dĩ đêm nay hắn ta phải ở lại Phù Dung Uyển qua đêm cùng Liễu Mi Vũ.

Nào ngờ sau đó Ngọc Nghiên bất chấp tất cả mà xông vào Phù Dung Uyển, mất hồn mất vía quỳ trong viện cầu xin hắn ta giúp đỡ.

Thẩm Nguyệt mất tích, nàng bị cướp đi mất khi ở trong con ngõ. Khi đó bốn kiệu phu phụ trách khiêng kiệu mất mạng ngay tại chỗ.

Điều này không chỉ liên quan tới tung tích của Thẩm Nguyệt mà còn là một vụ án mạng. Tần Như Lương lập tức dẫn người tới hiện trường điều tra.

Cho dù Liễu Mi Vũ cực kỳ không muốn hắn ta rời khỏi Phù Dung Uyển, hắn ta vẫn phải ngon ngọt khuyên răn rồi mới ra ngoài.

Tần Như Lương vừa mới rời đi, sắc mặt Liễu Mi Vũ đã sa sầm. Nàng ta hả hê nghĩ rằng, cho dù bây giờ hắn ta có ra ngoài điều tra, đợi khi tìm thấy Thẩm Nguyệt, nàng cũng bị giết hại thê thảm từ lâu rồi.

Cho dù là vậy, cứ coi như nàng ta mở lòng từ bi, cho phép Tần Như Lương đi nhặt xác cho Thẩm Nguyệt.

Khi tới hiện trường, Tần Như Lương không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, lập tức cho người tới xem xét từng cổng thành.

Sau khi tốn kha khá thời gian, cuối cùng hắn ta cũng hay tin khi cổng thành sắp đóng lại vào lúc đêm xuống, một nhóm người rất khả nghi cưỡi ngựa kéo theo thùng xe ra khỏi thành.



Vì khi đó trong thành không bị giới nghiêm nên ở cổng thành không có quan binh kiểm tra.

Đêm xuống nên dấu tích người qua lại trên đường rất ít.

Tần Như Lương đuổi theo vết chân ngựa và dấu bánh xe mới đuổi tới tận chân núi này. Lòng hắn ta vẫn luôn thấp thỏm, nôn nóng, bồn chồn.

Càng đi về phía trước, hắn ta càng cảm thấy lo lắng cho Thẩm Nguyệt.

Cảm giác lo lắng này đúng là nực cười.

Hắn ta tự thuyết phục bản thân rằng, sở dĩ tâm trạng của hắn ta như thế hoàn toàn là bởi nếu Thẩm Nguyệt có mệnh hệ gì, hắn ta cũng sẽ phải gánh tội.

Thẩm Nguyệt là công chúa nhưng bị bắt cóc ngang nhiên trong kinh thành, mà người làm tướng quân như hắn ta hoàn toàn bó tay chịu chết.

Sinh thần của thái hậu sắp đến rồi, toàn bộ thủ vệ của kinh thành do một mình hắn ta phụ trách. Nếu xảy ra chuyện vào thời điểm này, hoàng thượng và thái hậu sao có thể không hỏi tội hắn ta? Nghĩ như vậy, Tần Như Lương cảm thấy hiển nhiên hơn nhiều. Thà rằng hắn ta tin mình sợ bị trách phạt, còn hơn tin rằng mình đang lo lắng cho an nguy của Thẩm Nguyệt.

Khó khăn lắm mới lên được trên núi, không ngờ cảnh tượng trên đỉnh núi khiến Tần Như Lương sững sờ.

Hang ổ trên núi đã cháy rụi thành một đống hoang tàn, chỉ còn lại ánh lửa chưa kịp tắt hẳn, trên nền đất ngổn ngang toàn là thi thể, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Tần Như Lương không khỏi biến sắc, lẽ nào có người khác đã tới nơi này trước hắn ta một bước sao?

Tần Như Lương dẫn theo quan binh lục soát kỹ càng từng tấc đất trên đỉnh núi.

Quan binh trả lời: “Khởi bẩm tướng quân, đã lục soát trên núi, không còn ai sống sót”.

Tần Như Lương hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Trong số những người chết, có nữ nhân nào đang mang thai không?”

“Tổng cộng bốn mươi ba người chết, không phát hiện nữ tử”.

Lúc này lại có một quan binh khác tới bẩm báo: “Tướng quân, trong căn nhà bị cháy rụi còn có một thi thể cháy đen khác”.

Tần Như Lương tiếp tục hít thật sâu, nhấc chân tiến vào căn nhà đã cháy đến mức chỉ còn trơ khung. Quan binh khiêng thi thể cháy đen đó tới trình diện trước mặt hắn ta.

Vừa nhìn đã biết là nam tử, không phải Thẩm Nguyệt.



Tần Như Lương bất giác lại thở phào một hơi.

Qua điều tra, mấy chục nhân khẩu trên ngọn núi này chính là đám sơn tặc luôn lẩn trốn ở vùng phụ cận, quan phủ nhiều lần bắt hụt.

Đám sơn tặc này to gan lớn mật, dám chạy tới kinh thành gây án, đã vậy còn bắt cóc ngay một công chúa.

Tần Như Lương không tìm thấy tung tích của Thẩm Nguyệt nên khá bực bội: “Lục soát, lục soát cẩn thận từng tấc đất trên ngọn núi này cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Đám quan binh im lặng, đại khái biết rằng Tần Như Lương cần tìm một nữ nhân đang mang thai.

Còn về phần nữ nhân đang mang thai này rốt cuộc là ai, không ai dám đào sâu tìm hiểu.

Tần Như Lương không biết rốt cuộc kẻ nào đã tới ngọn núi này trước hắn, tiêu diệt sạch cả một ổ thổ phỉ. Nơi này bị kẻ đó tặng cho một mồi lửa, bây giờ muốn điều tra xem kẻ nào đã ra tay cũng không biết điều tra từ đâu.

Bây giờ hắn ta chỉ muốn tìm thấy tung tích của Thẩm Nguyệt, xem nàng còn sống hay đã chết.

Tiếc rằng Tần Như Lương lục soát ngọn núi này cả một đêm cũng không có thu hoạch gì.

Khi Thẩm Nguyệt mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện bản thân đang nằm trên giường, trong một căn phòng.

Gian phòng này là một gian phòng rất bình thường, song cửa, cánh cửa, bình phong và đồ đạc khác trong phòng đều được làm từ gỗ, nơi nào cũng toát lên vẻ yên tĩnh và bình lặng.

Một tấm rèm trúc buông xuống bên cửa sổ, cơn gió từ bên ngoài lọt vào loáng thoáng lẫn cùng mùi thơm tươi mới dịu lòng của trúc.

Tất cả trông có vẻ bình thường, nhưng vô cùng dễ chịu. Khi Thẩm Nguyệt cúi đầu trông thấy chăn gối trên giường được làm từ lụa tơ tằm thiên nhiên, khóe miệng nàng không khỏi giật giật.

Lắm tiền tới cỡ nào cơ chứ.

Nàng liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài, vẫn là một mảnh tối tăm.

Thẩm Nguyệt không biết mình đã ngủ bao lâu, thời gian này nàng ngủ rất say, bây giờ thể lực mới khôi phục hơn.

Nàng vẫn loáng thoáng nhớ tới nam nhân mặc đồ đen mà nàng đã gặp trước khi thiếp đi, chính hắn đưa nàng tới đây ư?

Hắn nói Liên Thanh Châu bảo hắn đến, nhưng nơi này hình như không phải nhà của Liên Thanh Châu.

Khi nàng đang hoài nghi thì một bóng người bước tới trước cửa, chậm rãi đẩy cửa tiến vào.

Tô Vũ ngước mắt lên thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trên giường, hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện