Hôm nay hắn đến thăm, quản gia dẫn hắn vào hậu viện.

Theo quy củ thì Liên Thanh Châu không được vào nội viện, lần này là quản gia phá lệ làm thế.
Một là, quản gia biết sáng sớm Tần Như Lương đã tới gây rối với Thẩm Nguyệt, nếu có ai ở trong thì còn có thể bảo vệ đứa con của tướng quân.
Hai là Liên Thanh Châu ra tay hào phóng, một lần vào là đưa tặng rất nhiều đồ quý.
Khi biết Liên Thanh Châu là khách quý của công chúa, quản gia lập tức dẫn vào.
Tần Như Lương rất không hài lòng, nói với quản gia: “Ngươi lại dám dẫn người không liên quan vào nội viện, ai cho phép ngươi làm vậy hả?"
“Lão nô…”
“Câm miệng! Ta không muốn nghe, ngươi lập tức đưa hắn ra ngoài cho ta!”
Tần Như Lương vừa nói xong, Thẩm Nguyệt đã xuất hiện ở cửa ra vào.

Nàng nghiêng ngời dựa vào cánh cửa, cầm tay lắc lư: “Đó là khách của ta, ta cứ muốn gặp hắn ở đây đấy”.
Liên Thanh Châu chắp tay cười nói: “Hình như tại hạ đến không đúng lúc thì phải.


Tướng quân mới sáng sớm đã có việc bận rồi sao? Ta thấy tình hình của tiểu phu nhân có vẻ không được ổn, tướng quân không định tìm đại phu à?”
Tần Như Lương híp mắt, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.
Thẩm Nguyệt đưa Liên Thanh Châu vào trong.
Nơi này tuy nhỏ, đơn giản và tằn tiện nhưng cũng tràn ngập sức sống.
Ý cười của Liên Thanh Châu nhạt đi: “Công chúa ở một nơi như thế này sao?”
Thẩm Nguyệt không nói gì cả: “Sao ngươi lại tới đây?”
Liên Thanh Châu nói: “Công chúa có thai, tại hạ sao lại không tới thăm cho được, ta đã chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn và dược liệu cho thai phụ ở tiền viện, lát nữa mời công chúa đến xem”.
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn”.
Cả hai vừa đi vào đã thấy cảnh tượng bừa bộn, chưa kịp thu dọn ban nãy.
Liên Thanh Châu líu lưỡi nói: “Tướng quân đến gây rối với công chúa sao?”
Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái: “Ngươi cũng thấy Liễu Mi Vũ rồi đó, nhìn nàng ta có phải là còn thảm hơn cả ta không?”
Liên Thanh Châu hiểu ra, mỉm cười: “Đúng là như thế, công chúa bây giờ không phải người dễ bị bắt nạt như xưa nữa rồi”.
“Nói chuyện chính này, xem dáng vẻ Tần Như Lương như vậy thì hắn ta quen ngươi hả?”
Hỏi ra thì mới biết, hóa ra nàng, Liên Thanh Châu và Tần Như Lương có chút ngọn nguồn.
Khi đó cha của nàng vẫn là hoàng đế Đại Sở, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu chung một học đường, còn Liên Thanh Châu và Tần Như Lương là bạn chơi chung.
Nhưng tiếc là sau khi lớn thì mỗi người một ngả.
Một người trở thành Liễu tướng quân, một người làm thương nhân, một người từ công chúa được sủng ái nhất biến thành công chúa sa sút nhất.
Sở dĩ nàng thảm như vậy là bởi vì nàng là con gái của tiên đế.
Sự tồn tại của nàng vốn là để thể hiện rằng thánh thượng hiện nay vô cùng nhân từ, nàng không cần có con.
Thẩm Nguyệt nói: “Đã thế thì việc gì ngươi phải phát tán tin tức ra ngoài?”
Liên Thanh Châu nói: “Thêm một người biết là có thêm một cặp mắt theo dõi.

Như vậy, đến thánh thượng cũng không thể công khai đòi bỏ đứa bé này”.
Thẩm Nguyệt cười khẩy, đúng là cọp trước mặt hổ sau lưng! Sao có thai ở cổ đại lại phiền như thế chứ.
Ứng phó với mỗi Tần Như Lương đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm cả hoàng đế ư?
Liên Thanh Châu thành khẩn nói: “Bất luận thế nào, công chúa cũng phải nghĩ mọi cách để bảo vệ đứa bé, đừng nhẹ dạ tin ai trong phủ tướng quân nữa, phải lấy đứa bé làm gốc”.
Sau khi Liên Thanh Châu đi, bên cạnh Thẩm Nguyệt không có tỳ nữ phụng dưỡng nên nàng đành tự lau dọn lại căn phòng.

Đường đường là công chúa mà lại lưu lạc tới bước phải tự mình quét nhà.

Rõ ràng trong phủ tướng quân này không có ai coi nàng ra gì.

Nghe nói Liễu Mi Vũ uống sai thuốc khiến bản thân bị thương, cho nên cả phủ đều đang vây quanh nàng ta rồi.
Nàng không khỏi thầm than bản thân ngày xưa quả là có vấn đề về suy nghĩ.
Thích Tần Như Lương đã là một sai lầm lớn của nàng rồi, lại còn có lòng can đảm một mình gả vào trong phủ của hắn ta.
Sau khi đi vào, bị đàm tiếu khắp nơi không nói, lại còn bị ngược đãi nữa.
Thẩm Nguyệt hoạt động cổ tay một chút, tò mò không biết thân thể này được cấu tạo từ thứ gì.
Chính nàng cũng không ngờ rằng hôm nay bản thân lại đối phó được Liễu Mi Vũ dễ dàng, thành thạo và điêu luyện như thế.

Thân thể này nhìn thì nhỏ bé, nhưng không ngờ lại rất có sức lực.
Có lẽ trước đó thân thể này cũng mất kha khá công phu để có được tố chất như bây giờ.
Nếu không thì sao nàng có thể sống yên ổn trong khi chịu khổ suốt quãng thời gian ở phủ tướng quân chứ.
Thẩm Nguyệt rất tò mò, không biết phản ứng của cơ thể này là bản năng hay do luyện tập đây?
Nghe Liên Thanh Châu nói hắn đã mang đến rất nhiều thuốc bổ cùng dược liệu, nhưng khi Thẩm Nguyệt đến tiền đình thì những vật đó đều đã bị thu lại, danh sách cũng chẳng đưa cho nàng xem.
Nhưng nàng cũng vô tình nghe hạ nhân trong phủ nói rằng đồ mà Liên Thanh Châu đưa đến vô cùng quý giá, có khi ở phủ tướng quân cũng hiếm gặp.
Thẩm Nguyệt khẽ nở nụ cười.


Nếu đã là vật quý hiếm thì sao lại để nàng thấy được chứ.
Nhưng cũng đều là vật ngoài thân, nàng không quan tâm lắm.
Qua chuyện này, Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đều rất yên lặng.
Thẩm Nguyệt vẫn sinh sống trong tiểu viện rách nát của mình, bên cạnh không có thân tín nào, sống vô cùng đơn giản.
Lúc trước tiểu viện này có một người hầu là Trương thị, phụ trách việc quét tước hàng ngày, tiện chăm sóc ba bữa ăn cho Thẩm Nguyệt.
Hành tung của người này rất kỳ lạ, cả ngày Thẩm Nguyệt còn chẳng gặp lần nào chứ đừng nói là được hầu.
Trương thị có tuổi, địa vị cũng khá.

Bình thường nói chuyện khoa trương ngang ngược, nhóm nha hoàn nhỏ tuổi hơn không dám đắc tội.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì Trương thị hết ăn lại nằm, lúc chăm sóc Thẩm Nguyệt ngốc thì dùng rất ít sức, nếu không nghe lời thì sẽ mắng hoặc đánh, nhưng Thẩm Nguyệt lúc ấy không biết phải đánh trả.
Mà lúc ấy cũng chẳng ai quan tâm Thẩm Nguyệt ngốc, dĩ nhiên là mặc kệ Trương thị, muốn làm gì thì làm.
Đến giờ cơm tối, Trương thị đưa đồ ăn đến cho Thẩm Nguyệt.
Nhị phu nhân được tướng quân sủng ái, đám nô tì, nha hoàn trong phủ gió chiều nào theo chiều ấy là chuyện quá đỗi bình thường..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện