- Bảo bối của chúng ta sao lại có cái bộ mặt nhúng nước thảm vậy trời? Đại ca An Khang vẫn còn chưa biết tin tức bản thân mình sắp bị đưa “vào cùm” từ đâu đường hoàng bước vào phòng lên tiếng trêu chọc tiểu muội. Tướng quân rảnh rỗi của Chiêu Văn gia tuấn tú hơn người, một thân bạch y lướt tới lướt lui trước mắt Như Ý khiến nàng mắt mũi đang tèm nhèm vì thiếu ngủ cũng bừng bừng khí thế sáng trưng trở lại. Mấy ca ca của nàng không ai là không đẹp trai đến nhức nhối nha đã vậy đều là độc thân chưa vướng bận ai hết! Không giống với công tử nhà quan khác thiếp thất đầy nhà, ba ca ca của nàng phong độ hơn người, nhân phẩm miễn chê… phong lưu có phong lưu nhưng là không có xem thường nữ nhân chút nào!
Phụ thân cũng chỉ có một mình mẫu thân là chính thất không có lăng nhăng ong bướm bao giờ. Tiếp nối truyền thống của ngài, ba vị Chiêu Văn công tử cũng không ai có ý định tam thê tứ thiếp. Thế nên mới nói nữ tử trong thiên hạ mắt nhìn thấy các chàng đều ngưỡng mộ, thèm khát còn hơn ruộng khô hạn hán kéo dài mong ngóng mưa rơi nữa. Thời đại xem trọng nam nhân này tìm được người có tư tưởng tân tiến như vậy đâu dễ dàng, có nữ nhân nào lại muốn chung chồng đâu. Bất quá nếu gả nhầm cho trượng phu ham mê nữ sắc thuộc loại “có mới nới cũ” “ hay là “ có trăng quên đèn” thì cũng ngậm đắng nuốt cay nuốt lệ vào trong chứ biết làm sao. Phản đối ư? Các nàng có mấy ai đủ bản lĩnh chứ! Nếu không muốn bị chồng bỏ, bị người đời coi khinh thì phải nhún nhường chấp nhận vắng vẻ của tướng công thôi.
- Ca ca à! Huynh còn cười sáng lạn như vậy coi bộ muốn đeo gông vào cổ rồi nha!
- Tam đệ, gông cùm gì đây hả?
- Ui da, vậy mới nói huynh ấy lơ tơ mơ chưa biết cái gì hết a!
Như Ý và Vạn Sự nhìn nhau nhún vai phán một câu. Nàng ném tờ giấy kia qua cho đại ca thấy hắn nhanh tay lẹ chân bắt lấy rồi tức tốc xoẹt mắt lia lia đọc ngấu nghiến. Đếm ngược 3, 2, … đã thấy hắn la oai oái như heo sắp bị chọc tiết. Ây da ngày đẹp trời đã bị phá nát tanh bành.
- Chuyện quái quỉ gì đây?
- Thành thân a! Sắp tới muội sẽ có hai vị đại tẩu rồi!
- Nhảm nhí!
Hai cái miệng kia đồng thanh rống giận khiến nàng giật mình. Hai vị ca ca lấy vợ thôi mà kích động làm chi, trước sau cũng lên “ thớt” thôi chạy trời không khỏi nắng đâu!
- Nói tới nói lui chỉ có nhị ca là an nhàn nhất thôi! Tại sao ba chúng ta bị bủa vây tứ phía còn huynh ấy thì thoải mái tiêu giao phong lưu bên ngoài vậy!
- Tứ muội là đang trách móc ta sao?
Biến mất bao lâu mất dạng tăm hơi nay vừa nhắc liền xuất hiện đúng là “thiêng” không thể tả. Nhị ca Thịnh Vượng như từ dưới đất chui lên phe phẩy quạt tiến vào. Hắn biết thừa mình dung nhan “cá lặn chim sa” còn cố tình muốn giết người không đền mạng, khóe môi cong cong nở nụ cười câu hồn.
- Nhị ca!
Như Ý nhào lên ôm lấy hắn “mi” lên má hắn một cái, hành động này khiến Chiêu Văn ba vị công tử đớ lưỡi, cứng đờ… hết đường phản kháng! Tứ muội làm cái gì đây?
- Không nên bất ngờ! Muội muội thấy nhị ca nên vui mừng thôi, có trách thì trách nhị ca tuấn mỹ bất phàm quá đi khiến muội kiềm lòng không đặng phải hôn trộm một tý.
Nàng nhìn ba vị ca ca “đứng hình” giảm bớt vài phần phong thái “ đàn ông đích thực” thì tốt bụng “bồi” thêm một câu gọi là giải thích sơ lược. Nàng thích mỹ nam nha thấy mỹ nam thì đầu óc rất dễ dàng lệch quỹ đạo mặc định mà. Bọn họ là ca ca của nàng mà luống cuống một tý cũng không bị gán cho cái danh hiệu “sắc nữ”.
- Không phải chỉ là tứ muội “nhất bên trọng nhất bên khinh” huynh có hai má mà chỉ hôn có một bên không có đồng bộ cho lắm ha!
- Vậy à! Cũng đúng nha!
Hai huynh muội tư thế chuẩn bị lặp lại cái màn trao đổi tình cảm thì nàng bị đại ca nắm cổ, còn nhị ca bị tam ca lôi xềnh xệch ra đằng sau.
- Bớt lộn xộn đi!
- Đừng có làm phiền muội với nhị ca trao đổi tình thương mến thương mà!
- Đúng, đúng ta với tứ muội lâu ngày gặp lại phải bồi dưỡng tình cảm chứ!
…
Này một màn đúng là râm ran pháo nổ còn ầm ĩ hơn là chợ búa giờ cao điểm đông khách đắt hàng. Chiêu Văn gia ba vị công tử và một vị tiểu thư rất ít có dịp tập họp lại một khối đông vui như vậy! Gia nhân trong phủ người có việc cũng như kẻ không có phận sự đều “liều mạng” đưa chân hướng đến khu vực vui vẻ này hóng chuyện. Biết sao được, bốn người bọn họ có sức quyến rũ quá mà. Nữ tử đẹp hơn tranh vẽ nam tử lại phong độ trời sinh… nhìn thôi cũng thấy tâm can rạo rực.
- Nhị ca lâu lắm mới về nhà phải mở tiệc mừng chứ ha!
- Chí phải!
Như Ý ngoác miệng nêu lên ý tưởng. Họp mặt gia đình phải mở tiệc thói quen này đã ăn sâu vào lối sống của nàng từ xưa rồi. Khi xưa ở Việt Nam papa và mama mỗi khi đi công tác dài ngày trở về đều có tiệc, bản thân nàng là nữ thừa kế tương lai của Chiêu Thị tập đoàn cũng suốt ngày tiệc tùng với khách hàng, đối tác… Sống ở đây không có náo nhiệt như vậy lần này có cơ hội nàng phải tranh thủ!
- Phụ thân và mẫu thân đâu có ở trong phủ mở tiệc gia đình họp mặt không có ổn đâu!
- Sao phụ thân với mẫu thân đi đâu mà muội lại không biết vậy?
Nàng còn tưởng họ ở trong phòng chứ, sao kỳ vậy? Nhà này nhị ca đi biền biệt quanh năm suốt tháng, đại ca và tam ca cũng thường xuyên vắng nhà vì công cán triều đình. Bản thân nàng cũng rày đây mai đó chỉ có mỗi phụ thân với mẫu thân “đóng đinh cắm rễ” trường kỳ kháng chiến, xây lô cốt phòng thủ ở đây thôi. Lúc này bốn đứa con cùng lúc ở nhà thì hai người bọn họ lại phè phỡn ở đâu rồi!
- Huynh có biết đâu, quản gia lúc sáng nói với huynh phụ mẫu đi nghỉ mát!
Ack… phải không vậy? Như Ý nghe đại ca nói xong thì sặc nước miếng của chính mình. Nghỉ mát à? Hai vị đó hành động thất thường như vậy hẳn có nguyên do đi! Hay là…
- Muội biết rồi!
- Biết cái gì!
- Phụ mẫu đi lánh nạn thì có! Tên của hai huynh chắc chắn là do hai người đăng ký dùm rồi! Hẳn là do các huynh mãi không chịu thành thân nên phụ mẫu đốc thúc đẩy mạnh công tác phân phối sản phẩm đây mà!
Lùng bùng sấm sét bên tai… Chiêu Văn ba vị huynh đệ nghe không hiểu lắm nhưng cũng nắm được mấu chốt vấn đề.
- Chủ kiến này hẳn là do mẫu thân khởi xướng đi!
- Phụ thân lúc nào chẳng nghe theo lời mẫu thân!
An Khang và Vạn sự nghiến răng ken két, bất mãn quá độ… chơi không đẹp nha, hôn nhân đại sự mà bọn họ hai người cứ tươm tướp chen ngang không thông qua con cái được một lời!
- Đại ca với tam đệ có gì bình tĩnh, từ từ mà giận dữ!
- Chiêu Văn Thịnh Vượng câm miệng!
- Được, được ta câm!
Ai đó lòng dạ hẹp hòi cười trên sự đau khổ của người khác, còn phô trương cầm lên mảnh giấy đã bị vò nhăn nhúm kia chậm rãi đọc thầm. Hắn một bộ dáng cười cười, gõ gõ quạt lên thái dương ngẫm nghĩ, tính toán!
- Xem nào nước chủ nhà có khác Vương Bạch hoàng thất ba người, Chiêu Văn gia ba người. Chúng ta khí thế hơn người nhỉ? Thú vị!
- Thú vị cái mặt mo của huynh (đệ)!
Tai của Thịnh Vượng xém nữa thì điếc luôn ba người dùng công lực mà hét vào tai hắn chứ có phải kêu gào bình thường đâu. Hai tay xoa xoa tai liếc xéo mỗi người một cái phật ý ba phần kính nể bảy phần! Thôi thôi bỏ qua, dù sao ba người các ngươi sắp tới đều “mắc lưới” bị người ta đem “xáo nấu” cả chỉ còn mình hắn tự do… bản thân xem ra là hạnh phúc nhất rồi, không thèm chấp nhất!
- Đừng nóng mà! Hôm nay bổn công tử hồi phủ, tiệc tùng không mở được đành phải mời các vị ra ngoài ăn một bữa coi như bù lỗ nha!
- Thế còn tạm được!
Mời ăn ư! Lẽ nào lại không đồng ý! Chiêu Văn ba người được mời hào hứng lên chút đỉnh. Bọn họ sẽ ăn uống thật thoải mái cho nhà ngươi cạn túi luôn, đáng đời!
- Đi Toàn Phát tửu lâu!
- Nhất trí!
Như Ý chọn địa điểm hai vị ca ca được mới mặt mày hưng phấn đáp ứng, duy độc nhất vị ca ca lên tiếng mời kia mắt khẽ chớp.
- Uy, khoan đã!
- Sao vậy?
- Đợi muội thay y phục đã!
- Trời ạ, muội mặc vậy đẹp lắm rồi thay ra thay vô làm cái gì nữa!
Như Ý không cho là đúng một mực quay về phòng. Vài phút sau nàng quay ra một thân áo trắng như tuyết thướt tha yểu điệu khiến ba vị ca ca đứng yên, miệng há hốc, mắt tán thưởng. Tứ muội quả nhiên xứng danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!
Kinh thành Tọa Đô hôm đó được một phen xôn xao nhốn nháo từ đầu đường đến xó chợ. Chiêu Văn gia bốn người ba mỹ nam một mỹ nhân… ai nấy đẹp như hoa như ngọc toàn thân bạch y đồng lúc xuất hiện trên đường phố.
Nữ nhân nhìn ba vị công tử mắt quên chớp, mũi quên thở chỉ muốn nhào lên tóm đại một chàng lôi về nhà tống vào kho cất kỹ để giành. Kỳ trân dị bảo trên thiên hạ không muốn, tam tòng tứ đức được dạy dỗ bao nhiêu năm… chỉ muốn ném xuống đất dẫm đạp bẹp dí quên tất cả một điểm cũng không muốn nhớ. Nam nhân quá mỹ miều đi!
Nam nhân nhìn mỹ nhân nước miếng bất giác chảy ròng ròng, hận không đủ năng lực ôm nàng về nhà nâng niu chiều chuộng. Thật muốn đem nàng đến tận cùng chân trời giấu biệt không cho ai nhìn thấy nàng nữa chỉ một mình bản thân thưởng thức vẻ đẹp của nàng thôi.
- Uy, ba vị ca ca xuống đường chung với các huynh có ngày muội sẽ bị mấy vị nữ tử kia xé xác đem cho cá ăn quá!
- Chứ không phải các huynh sẽ bị nam nhân trong thiên hạ đánh cho mềm xương sao?
- Tam ca chọc muội rồi! Tại sao ba huynh ai cũng đẹp hơn muội vậy? Không cam tâm tý nào!
Chiêu Văn huynh đệ nhìn nhau sửng sốt. Câu này không đúng à nha! Tứ muội xinh đẹp như vậy nữ tử trong thiên hạ ai cũng đứng xếp hàng đằng sau cả… nàng lại cho rằng mình dung nhan kém hơn ba vị ca ca là làm sao?
- Bảo bối Như Ý, đại ca là nam nhân nha!
- Muội cũng biết vậy nhưng mà các huynh nam nhân lại đẹp như vậy, đúng là bộ mặt hái ra tiền mà.
“Hái ra tiền”… tiểu muội này bữa nay sao vậy hen! Cái mặt của mấy ca ca mà tính
đem đi đâu hái tiền đây? Bốn người một bộ dáng trầm tư lại càng khiến cho khán giả bên ngoài “ngất ngây con gà tây” ngất xỉu vì đau tim nhiều hơn. Hồng nhan họa thủy bọn họ không biết mình đang gây ra cái tai họa gì sao? Muốn cho dân chúng với khách thập phương đi trên đường ngã lăn ra đo đất hết chăng?
Phụ thân cũng chỉ có một mình mẫu thân là chính thất không có lăng nhăng ong bướm bao giờ. Tiếp nối truyền thống của ngài, ba vị Chiêu Văn công tử cũng không ai có ý định tam thê tứ thiếp. Thế nên mới nói nữ tử trong thiên hạ mắt nhìn thấy các chàng đều ngưỡng mộ, thèm khát còn hơn ruộng khô hạn hán kéo dài mong ngóng mưa rơi nữa. Thời đại xem trọng nam nhân này tìm được người có tư tưởng tân tiến như vậy đâu dễ dàng, có nữ nhân nào lại muốn chung chồng đâu. Bất quá nếu gả nhầm cho trượng phu ham mê nữ sắc thuộc loại “có mới nới cũ” “ hay là “ có trăng quên đèn” thì cũng ngậm đắng nuốt cay nuốt lệ vào trong chứ biết làm sao. Phản đối ư? Các nàng có mấy ai đủ bản lĩnh chứ! Nếu không muốn bị chồng bỏ, bị người đời coi khinh thì phải nhún nhường chấp nhận vắng vẻ của tướng công thôi.
- Ca ca à! Huynh còn cười sáng lạn như vậy coi bộ muốn đeo gông vào cổ rồi nha!
- Tam đệ, gông cùm gì đây hả?
- Ui da, vậy mới nói huynh ấy lơ tơ mơ chưa biết cái gì hết a!
Như Ý và Vạn Sự nhìn nhau nhún vai phán một câu. Nàng ném tờ giấy kia qua cho đại ca thấy hắn nhanh tay lẹ chân bắt lấy rồi tức tốc xoẹt mắt lia lia đọc ngấu nghiến. Đếm ngược 3, 2, … đã thấy hắn la oai oái như heo sắp bị chọc tiết. Ây da ngày đẹp trời đã bị phá nát tanh bành.
- Chuyện quái quỉ gì đây?
- Thành thân a! Sắp tới muội sẽ có hai vị đại tẩu rồi!
- Nhảm nhí!
Hai cái miệng kia đồng thanh rống giận khiến nàng giật mình. Hai vị ca ca lấy vợ thôi mà kích động làm chi, trước sau cũng lên “ thớt” thôi chạy trời không khỏi nắng đâu!
- Nói tới nói lui chỉ có nhị ca là an nhàn nhất thôi! Tại sao ba chúng ta bị bủa vây tứ phía còn huynh ấy thì thoải mái tiêu giao phong lưu bên ngoài vậy!
- Tứ muội là đang trách móc ta sao?
Biến mất bao lâu mất dạng tăm hơi nay vừa nhắc liền xuất hiện đúng là “thiêng” không thể tả. Nhị ca Thịnh Vượng như từ dưới đất chui lên phe phẩy quạt tiến vào. Hắn biết thừa mình dung nhan “cá lặn chim sa” còn cố tình muốn giết người không đền mạng, khóe môi cong cong nở nụ cười câu hồn.
- Nhị ca!
Như Ý nhào lên ôm lấy hắn “mi” lên má hắn một cái, hành động này khiến Chiêu Văn ba vị công tử đớ lưỡi, cứng đờ… hết đường phản kháng! Tứ muội làm cái gì đây?
- Không nên bất ngờ! Muội muội thấy nhị ca nên vui mừng thôi, có trách thì trách nhị ca tuấn mỹ bất phàm quá đi khiến muội kiềm lòng không đặng phải hôn trộm một tý.
Nàng nhìn ba vị ca ca “đứng hình” giảm bớt vài phần phong thái “ đàn ông đích thực” thì tốt bụng “bồi” thêm một câu gọi là giải thích sơ lược. Nàng thích mỹ nam nha thấy mỹ nam thì đầu óc rất dễ dàng lệch quỹ đạo mặc định mà. Bọn họ là ca ca của nàng mà luống cuống một tý cũng không bị gán cho cái danh hiệu “sắc nữ”.
- Không phải chỉ là tứ muội “nhất bên trọng nhất bên khinh” huynh có hai má mà chỉ hôn có một bên không có đồng bộ cho lắm ha!
- Vậy à! Cũng đúng nha!
Hai huynh muội tư thế chuẩn bị lặp lại cái màn trao đổi tình cảm thì nàng bị đại ca nắm cổ, còn nhị ca bị tam ca lôi xềnh xệch ra đằng sau.
- Bớt lộn xộn đi!
- Đừng có làm phiền muội với nhị ca trao đổi tình thương mến thương mà!
- Đúng, đúng ta với tứ muội lâu ngày gặp lại phải bồi dưỡng tình cảm chứ!
…
Này một màn đúng là râm ran pháo nổ còn ầm ĩ hơn là chợ búa giờ cao điểm đông khách đắt hàng. Chiêu Văn gia ba vị công tử và một vị tiểu thư rất ít có dịp tập họp lại một khối đông vui như vậy! Gia nhân trong phủ người có việc cũng như kẻ không có phận sự đều “liều mạng” đưa chân hướng đến khu vực vui vẻ này hóng chuyện. Biết sao được, bốn người bọn họ có sức quyến rũ quá mà. Nữ tử đẹp hơn tranh vẽ nam tử lại phong độ trời sinh… nhìn thôi cũng thấy tâm can rạo rực.
- Nhị ca lâu lắm mới về nhà phải mở tiệc mừng chứ ha!
- Chí phải!
Như Ý ngoác miệng nêu lên ý tưởng. Họp mặt gia đình phải mở tiệc thói quen này đã ăn sâu vào lối sống của nàng từ xưa rồi. Khi xưa ở Việt Nam papa và mama mỗi khi đi công tác dài ngày trở về đều có tiệc, bản thân nàng là nữ thừa kế tương lai của Chiêu Thị tập đoàn cũng suốt ngày tiệc tùng với khách hàng, đối tác… Sống ở đây không có náo nhiệt như vậy lần này có cơ hội nàng phải tranh thủ!
- Phụ thân và mẫu thân đâu có ở trong phủ mở tiệc gia đình họp mặt không có ổn đâu!
- Sao phụ thân với mẫu thân đi đâu mà muội lại không biết vậy?
Nàng còn tưởng họ ở trong phòng chứ, sao kỳ vậy? Nhà này nhị ca đi biền biệt quanh năm suốt tháng, đại ca và tam ca cũng thường xuyên vắng nhà vì công cán triều đình. Bản thân nàng cũng rày đây mai đó chỉ có mỗi phụ thân với mẫu thân “đóng đinh cắm rễ” trường kỳ kháng chiến, xây lô cốt phòng thủ ở đây thôi. Lúc này bốn đứa con cùng lúc ở nhà thì hai người bọn họ lại phè phỡn ở đâu rồi!
- Huynh có biết đâu, quản gia lúc sáng nói với huynh phụ mẫu đi nghỉ mát!
Ack… phải không vậy? Như Ý nghe đại ca nói xong thì sặc nước miếng của chính mình. Nghỉ mát à? Hai vị đó hành động thất thường như vậy hẳn có nguyên do đi! Hay là…
- Muội biết rồi!
- Biết cái gì!
- Phụ mẫu đi lánh nạn thì có! Tên của hai huynh chắc chắn là do hai người đăng ký dùm rồi! Hẳn là do các huynh mãi không chịu thành thân nên phụ mẫu đốc thúc đẩy mạnh công tác phân phối sản phẩm đây mà!
Lùng bùng sấm sét bên tai… Chiêu Văn ba vị huynh đệ nghe không hiểu lắm nhưng cũng nắm được mấu chốt vấn đề.
- Chủ kiến này hẳn là do mẫu thân khởi xướng đi!
- Phụ thân lúc nào chẳng nghe theo lời mẫu thân!
An Khang và Vạn sự nghiến răng ken két, bất mãn quá độ… chơi không đẹp nha, hôn nhân đại sự mà bọn họ hai người cứ tươm tướp chen ngang không thông qua con cái được một lời!
- Đại ca với tam đệ có gì bình tĩnh, từ từ mà giận dữ!
- Chiêu Văn Thịnh Vượng câm miệng!
- Được, được ta câm!
Ai đó lòng dạ hẹp hòi cười trên sự đau khổ của người khác, còn phô trương cầm lên mảnh giấy đã bị vò nhăn nhúm kia chậm rãi đọc thầm. Hắn một bộ dáng cười cười, gõ gõ quạt lên thái dương ngẫm nghĩ, tính toán!
- Xem nào nước chủ nhà có khác Vương Bạch hoàng thất ba người, Chiêu Văn gia ba người. Chúng ta khí thế hơn người nhỉ? Thú vị!
- Thú vị cái mặt mo của huynh (đệ)!
Tai của Thịnh Vượng xém nữa thì điếc luôn ba người dùng công lực mà hét vào tai hắn chứ có phải kêu gào bình thường đâu. Hai tay xoa xoa tai liếc xéo mỗi người một cái phật ý ba phần kính nể bảy phần! Thôi thôi bỏ qua, dù sao ba người các ngươi sắp tới đều “mắc lưới” bị người ta đem “xáo nấu” cả chỉ còn mình hắn tự do… bản thân xem ra là hạnh phúc nhất rồi, không thèm chấp nhất!
- Đừng nóng mà! Hôm nay bổn công tử hồi phủ, tiệc tùng không mở được đành phải mời các vị ra ngoài ăn một bữa coi như bù lỗ nha!
- Thế còn tạm được!
Mời ăn ư! Lẽ nào lại không đồng ý! Chiêu Văn ba người được mời hào hứng lên chút đỉnh. Bọn họ sẽ ăn uống thật thoải mái cho nhà ngươi cạn túi luôn, đáng đời!
- Đi Toàn Phát tửu lâu!
- Nhất trí!
Như Ý chọn địa điểm hai vị ca ca được mới mặt mày hưng phấn đáp ứng, duy độc nhất vị ca ca lên tiếng mời kia mắt khẽ chớp.
- Uy, khoan đã!
- Sao vậy?
- Đợi muội thay y phục đã!
- Trời ạ, muội mặc vậy đẹp lắm rồi thay ra thay vô làm cái gì nữa!
Như Ý không cho là đúng một mực quay về phòng. Vài phút sau nàng quay ra một thân áo trắng như tuyết thướt tha yểu điệu khiến ba vị ca ca đứng yên, miệng há hốc, mắt tán thưởng. Tứ muội quả nhiên xứng danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!
Kinh thành Tọa Đô hôm đó được một phen xôn xao nhốn nháo từ đầu đường đến xó chợ. Chiêu Văn gia bốn người ba mỹ nam một mỹ nhân… ai nấy đẹp như hoa như ngọc toàn thân bạch y đồng lúc xuất hiện trên đường phố.
Nữ nhân nhìn ba vị công tử mắt quên chớp, mũi quên thở chỉ muốn nhào lên tóm đại một chàng lôi về nhà tống vào kho cất kỹ để giành. Kỳ trân dị bảo trên thiên hạ không muốn, tam tòng tứ đức được dạy dỗ bao nhiêu năm… chỉ muốn ném xuống đất dẫm đạp bẹp dí quên tất cả một điểm cũng không muốn nhớ. Nam nhân quá mỹ miều đi!
Nam nhân nhìn mỹ nhân nước miếng bất giác chảy ròng ròng, hận không đủ năng lực ôm nàng về nhà nâng niu chiều chuộng. Thật muốn đem nàng đến tận cùng chân trời giấu biệt không cho ai nhìn thấy nàng nữa chỉ một mình bản thân thưởng thức vẻ đẹp của nàng thôi.
- Uy, ba vị ca ca xuống đường chung với các huynh có ngày muội sẽ bị mấy vị nữ tử kia xé xác đem cho cá ăn quá!
- Chứ không phải các huynh sẽ bị nam nhân trong thiên hạ đánh cho mềm xương sao?
- Tam ca chọc muội rồi! Tại sao ba huynh ai cũng đẹp hơn muội vậy? Không cam tâm tý nào!
Chiêu Văn huynh đệ nhìn nhau sửng sốt. Câu này không đúng à nha! Tứ muội xinh đẹp như vậy nữ tử trong thiên hạ ai cũng đứng xếp hàng đằng sau cả… nàng lại cho rằng mình dung nhan kém hơn ba vị ca ca là làm sao?
- Bảo bối Như Ý, đại ca là nam nhân nha!
- Muội cũng biết vậy nhưng mà các huynh nam nhân lại đẹp như vậy, đúng là bộ mặt hái ra tiền mà.
“Hái ra tiền”… tiểu muội này bữa nay sao vậy hen! Cái mặt của mấy ca ca mà tính
đem đi đâu hái tiền đây? Bốn người một bộ dáng trầm tư lại càng khiến cho khán giả bên ngoài “ngất ngây con gà tây” ngất xỉu vì đau tim nhiều hơn. Hồng nhan họa thủy bọn họ không biết mình đang gây ra cái tai họa gì sao? Muốn cho dân chúng với khách thập phương đi trên đường ngã lăn ra đo đất hết chăng?
Danh sách chương