Lạc Du mở mắt, hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ nét.

Men rượu khiến anh đờ người ra trong giây lát, anh lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đau đớn, giống như có bùn và mùn sắt nhét bên trong vậy.
Anh biết mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, căn phòng rất rộng lớn.

Đó không phải là một căn phòng thông thường anh vẫn biết, vì trừ giường ra, xung quanh không có bất kỳ vật dụng trong nhà nào khác.
Chiếc giường nằm chính giữa căn phòng, như con thuyền nhỏ trên mặt biển êm đềm.
Lạc Du tỉnh táo lại đôi chút, hoảng hồn nhớ mình đang dự tiệc, trên đường dạo hoa viên hít thở thì gặp Quý Cầm Dã uống say khướt.
Nghĩ đến Quý Cầm Dã, nhịp tim Lạc Du tăng tốc, Quý Cầm Dã nói với anh rất nhiều chuyện về Quý Tích Thành, sau đó anh cũng uống say.

Trong mơ, anh bị một người bế lên, cánh tay mạnh mẽ, cái ôm ấm áp, tinh thần lực hung bạo đậm tính công kích của anh được một nguồn tinh thần lực khác liếm láp.

Anh ngửi được mùi gió ẩm ướt, và mùi thuốc lá đặc biệt thoang thoảng.
Quý Tích Thành… Là Quý Tích Thành mang anh ra khỏi bữa tiệc?
Lạc Du hoàn toàn tỉnh táo, chống hai tay lên, đột ngột ngồi dậy.

Một tiếng động nhỏ vang lên, chăn rơi xuống, trên cổ là cảm giác mát lạnh.
Lạc Du cúi đầu, đồng tử co chặt lại.

Không có gì trên người dưới lớp chăn, một sợi dây xích bạc chễm chệ trên ngực.

Ngón tay anh khẽ run rẩy, bất an chạm vào sợi xích nọ, không phải một khối liền, mà là những mắt xích nhỏ đầy tinh xảo tạo thành, để hết lên lòng bàn tay cũng không lớn bao nhiêu.
Lạc Du chậm rãi quay người lại, nhìn thấy sợi xích mảnh được cố định trên đầu giường.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, da đầu như ngứa ngáy tê dại đi, ngón tay cẩn thận vuốt ve sợi xích mảnh ấy, khẽ kéo xuống.

Sợi xích trên tay anh căng lên, sau gáy có cảm giác bị kéo dịch đi.
Ở đầu còn lại của dây xích, lại treo trên cổ anh!
Anh khó tin nhấc hai tay lên, ôm lấy cổ mình sờ soạng mò mẫm.

Sợi xích ấy vòng trên cổ anh, có thứ gì đó hình vuông trên xương quai xanh, to bằng móng tay, gắn vào sợi dây xích nối đến đầu giường.

Cả cơ thể Lạc Du căng cứng.

Đây là một cái xích cổ ư? Quý Tửu… Quý Tích Thành đeo cho anh một chiếc xích cổ, xích anh trên giường?
Sợi dây xích rất dài, nhưng trên người anh không mặc gì, không cách nào nhìn được rốt cuộc nó dài bao nhiêu.

Sợi xích siết trong lòng bàn tay anh để lại vệt đỏ thẫm, anh biết được chất liệu của nó.

Cách đây không bao lâu, trên ngực của anh có gắn một thứ có chất liệu tương tự, huân chương Bạch Phong.
Trên lưng Lạc Du chảy mồ hôi lạnh.
Lúc này, cánh cửa đóng chặt im lìm phía bên phải truyền đến động tĩnh, anh lập tức quay sang.
Cửa mở ra, Quý Tích Thành đi tới, gương mặt lạnh lùng, khoác trên mình bộ quân phục đen —— Hắn không đeo khuyên tai gây nhiễu, mà dùng diện mạo thật sự để gặp anh.
Đôi bốt nện trên sàn tạo nên tiếng vang đều đặn, hắn đến chỗ Lạc Du, đứng ở nơi cách xa giường.
Khoảnh khắc nhìn thấy Quý Tích Thành, đầu Lạc Du đột ngột trở nên trống rỗng, giống như căn phòng rỗng tuếch này vậy.

Khoảng thời gian 5 năm đã làm Quý Tửu của anh khác quá, màn sương đen nơi đôi mắt kia dường như càng trở nên dày đặc, phản chiếu cái lạnh lẽo của nơi tận cùng vũ trụ.
Trước đây, khi Quý Tửu nhìn anh, dù hắn không cười, nhưng bất cứ lúc nào anh cũng thấy được ý cười hắn cất giấu nơi đáy mắt, như nhóc ngốc vụng về muốn làm anh vui vẻ.

Nhưng giờ đây, anh vội vàng muốn tìm lại ý cười quen thuộc ấy, lại chẳng đẩy được tầng tầng lớp lớp sương đen đặc kia ra.
“Quý…” Anh bất giác đưa tay ra trước mặt người nọ, quên mất bản thân không một mảnh vải che thân, quên mất mình bị người này xích lại trên giường với phương thức gần như nhục nhã nhất.
Tầm mắt Quý Tích Thành chưa từng rời khỏi Lạc Du —— Không phải từ khi vào phòng, mà là từ khi mang anh về.
Hắn không thích đám người uống say tí bỉ thành đống bùn nhão nhoét, đám người ấy ngu xuẩn, hôi hám.

Nhưng khi ôm Lạc Du trong tay, hắn thậm chí còn chẳng nỡ buông ra.
Từ khi anh vào cửa, quản gia AI đã phấn khích đến mức không giống một trí tuệ nhân tạo, giọng nói của Lạc Du vang vọng khắp biệt thự ——
“Tửu Tửu, đây là món bảo bối gì thế?”
“Ồ? Sao món bảo bối này lại mọc ra cái mặt y chang anh thế này?”
“Tửu Tửu à, em khởi động cơ thể của anh nhanh lên, anh phải tắm rửa cho người ta nữa!”
Hắn ôm Lạc Du vào nhà tắm, để Lạc Du ngả trên đùi mình, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo lễ phục của Lạc Du như đang mở một tặng phẩm tuyệt mỹ.

Tư thế này không thoải mái, Lạc Du vươn vai, như sắp tỉnh lại.
Quản gia AI sốt ruột: “Đã giờ này rồi chẳng lẽ không nên để lại cho anh?”

Hắn bật chế độ im lặng, trí tuệ nhân tạo ồn ào này chỉ có thể im lặng đi bảo trì các thiết bị khác trong nhà.
Cởi xong, mi tâm Lạc Du nhíu nhíu lại, đôi má áp vào cổ hắn, rên lên khe khẽ.

Hắn vì thế mà dừng lại.
Cảnh tượng tương tự đã bị vụ nổ vào 5 năm trước làm phai nhạt đến ố vàng đi.

Trong phòng kỳ túc xá của huấn luyện viên không mấy rộng rãi ở trại đặc huấn ấy, sau khi xong xuôi, hắn và Lạc Du vào phòng tắm dọn dẹp.

Mọi lúc Lạc Du luôn bày ra dáng vẻ của một người đội trưởng, chỉ khi ấy mới tỏ ra yếu thế trước mặt hắn.

Anh dựa lên người hắn, đôi gò má dụi dụi lên cổ hắn, khẽ rên mấy tiếng muốn hắn tắm giúp, một chút sức cũng không muốn bỏ ra.
Năm năm trước, năm năm sau, đối với Lạc Du mà nói vốn cũng không có khoảng thời gian năm năm dài đằng đẵng ấy.
Quý Tích Thành ôm người trong ngực vào nước ấm, cách lớp nước và hơi nước mờ ảo nhìn vào cơ thể này.

Trước đây hắn chưa từng nhìn Lạc Du như thế.
Quân phục của hắn ướt nhẹp nước, hắn dùng khăn tắm bọc lấy Lạc Du, bế anh đến một căn phòng đã chuẩn bị từ sớm.
Căn phòng này trống trải như thế, là vì hắn muốn chất chứa dục vọng của hắn.

Người nằm trên chiếc giường này, chính là tất thảy dục vọng hắn có.
Khi khóa dây xích quanh cổ Lạc Du, hắn tìm được sự an toàn hắn chưa từng cảm nhận được.

Như vậy, người này sẽ không thể bỏ hắn mà đi nữa.
Hắn cho Lạc Du vinh quang, giờ đây, đến phiên Lạc Du chấp nhận xiềng xích của hắn.
“Quý Tửu.” Cổ họng Lạc Du bỏng rát, bàn tay giơ trên không trung rụt về, siết chặt dây xích, “Sợi dây xích này có ý gì?”
Quý Tích Thành dời mắt, đảo qua xương quai xanh sắc sảo như hai lưỡi dao và phần ngực ửng đỏ, trầm giọng: “Một cam kết.”
Lạc Du kinh ngạc: “Cam kết?”
Quý Tích Thành nheo mắt, gương mặt hắn lúc này như vị thần không có những cảm xúc vui buồn sầu đau trong bức họa cổ.

Nhưng thần không có dục vọng, chỉ ma quỷ mới có.

Hắn bước đến, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, gác một bên đầu gối lên giường, cơ thể ngăn lấy ánh sáng tràn xuống, bao phủ lấy Lạc Du trong khoảng không mờ tối.

Ngón tay của hắn chạm lên đầu ngón tay Lạc Du, dễ dàng giật lấy sợi xích trong tay anh, kéo vào.
Lạc Du bị kéo về phía hắn, vệt đỏ trên ngực lan ra thành một mảng lớn, cổ và hai bên má ẩm ướt.
Khoảng cách của hai người thật gần, tinh thần lực và hơi thở dây dưa quấn quít.

Quý Tích Thành nói: “Em và anh đã có quá nhiều lời hứa —— Anh còn bỏ em lại nữa không? Anh nói không.

Khi tỉnh táo lẫn khi mơ màng trong lòng em, anh đều nói không.

Nhưng anh đã không giữ lời.”
Lạc Du cảm nhận được những ngón tay của Quý Tích Thành đang run rẩy, cái run rẩy ấy truyền qua dây xích, vuốt ve lấy động mạch anh bằng thứ sức mạnh điên cuồng mà bi thương.
“Anh…”
“Suỵt, em không muốn nghe anh hứa nữa.”
Màn sương đen trong đôi mắt Quý Tích Thành như thoáng lóe lên mấy tia sáng rời rạc: “Anh có hứa nhiều hơn cũng vô dụng, bởi vì anh sẽ không thực hiện.

Em giúp anh làm một cam kết, nó sẽ khóa anh lại, và giúp anh thực hiện.”
Lạc Du khẽ hé môi, cảm xúc tê dại lan ra khắp các mạch máu và xương tủy.

Anh rất muốn giải thích với Quý Tích Thành, năm năm trước anh không có lựa chọn nào khác, hiện tại anh đã đến tinh cầu thủ đô, nhận quân hàm và huân chương chỉ là thứ yếu.

Quan trọng nhất, anh phải tìm được hắn.
Anh sinh ra ở thành phố Khan, cũng như mỗi con người sinh ra ở đó, bảo vệ và hy sinh tính mạng vì Liên Minh là sứ mệnh của họ.
Anh đã chết một lần, sứ mệnh của anh đã hoàn tất.

Và sau đó, vinh quang không còn quan trọng đến vậy, Quý Tửu mới là quan trọng nhất.

Anh ở đây để thực hiện lời hứa của mình.
Nhưng anh không nói ra được.

Vụ nổ xảy ra ngay trước mắt Quý Tửu, hơn ai hết, Quý Tửu biết anh lựa chọn chết cùng với tàu chỉ huy của Ước Nhân.

Tất cả mọi người đều biết rằng anh đã chết, chỉ duy nhất Quý Tửu tin anh còn sống.
Quý Tửu thà chấp nhận hiện thực hắn lại bị anh bỏ rơi một lần nữa, cũng không chịu thừa nhận anh đã chết.
Mọi lời nói đều trở nên nhạt nhòa.
Dây xích siết chặt khiến phần gáy trở nên nóng rực, Lạc Du chìm đắm trong nguồn tinh thần lực ẩm ướt, thứ nóng cháy ấy như đốt lên cơn hưng phấn nào đó.


Anh nhấc tay lên, vòng lấy cổ Quý Tích Thành, chậm rãi ép người về phía mình.
Hai người như đang vật lộn với nhau.

Cổ là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con người, không lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, sẽ không ai để lộ cổ mình ra cho kẻ khác.

Ấy thế, giờ phút này, hai người đang nắm giữ nơi yếu ớt của đối phương, kéo lại gần mình, rồi lại mâu thuẫn mà chống cự.
Lạc Du hất tấm chăn trên người mình xuống đất, nhẹ nâng một bên đùi lên.

Tác dụng của men rượu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tay chân anh bủn rủn, vừa nhấc lên đã muốn rơi xuống.
Mắt cá chân cạ lên chân Quý Tích Thành, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Màn sương đen trong mắt Quý Tích Thành lay động, phảng phất như dục vọng, một dục vọng thuần túy.

Đây là ánh mắt mà Lạc Du quen thuộc, 5 năm trước, tại ký túc xá của anh, Quý Tích Thành vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt ấy.
Sự chủ động của anh như khiến Quý Tích Thành nghi hoặc, đôi mày anh tuấn kia nhíu chặt lại.
“Anh muốn làm gì?” Quý Tích Thành thận trọng hỏi.
Lạc Du không kiềm chế được, khẽ động đậy: “Điều anh muốn không phải là thứ em đang nghĩ ư?”
Quý Tích Thành mím môi không nói gì, bàn tay càng siết lấy cổ chân anh.
Lạc Du không thoải mái, cổ bị xích lại, đùi bị gập lên.

Nhưng chân là anh tự mình giao vào tay Quý Tửu, lại không tự ý rụt về.
“Anh là tên khốn, chỉ biết hứa chứ không giữ lời.” Do men rượu, do tinh thần lực tác dụng lên nhau hay do bất kỳ thứ gì khác cũng được; Lạc Du nhìn thẳng vào Quý Tích Thành, nói lời mà năm năm trước anh tuyệt đối sẽ không nói ra, “Tửu Tửu, anh đến trả nợ, em có muốn không?”
Xương bàn tay của Quý Tích Thành trắng bệch, tinh thần lực như dây leo mang theo gai nhọn, lao về phía Lạc Du như gió cuốn.

Nhưng ngay cả tinh thần lực hư vô cũng không cách nào làm tổn thương Lạc Du.

Sức mạnh dồn dập như thế, khi chạm đến Lạc Du cũng hóa mềm mại, hệt như sợi tơ mỏng manh.
Đây cơ hồ là yêu thương đến từ bản năng.
Lạc Du không tránh đi, lúc sợi tơ chạm xuống, mắt anh đã đỏ hoe.

Tầm nhìn anh mờ đi trong màn hơi nước, gương mặt của Quý Tích Thành cũng không còn rõ ràng nữa.

Lạc Du xoa lấy gáy và gò má Quý Tích Thành: “Em không cần phải chịu đựng, anh đáng bị như thế.”
Đôi ngươi đen tuyền thăm thẳm của Quý Tích Thành hằn lên tia máu đỏ sẫm, lòng bàn tay dời khỏi chân Lạc Du, những vết chai trên tay sượt trên đầu gối và bụng dưới, lúc sượt qua ngực, hắn nghe thấy Lạc Du phát ra một tiếng thở dốc khàn đục.
Hắn áp sát người xuống, kéo lấy sợi xích, cắn lên vành tai Lạc Du, giọng khàn khàn: “Anh thật sự đáng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện