Thanh Huyền nghe vậy mở to mắt, không ngờ thằng nhóc này thật sự có thểgiải quyết được chuyện đó, thậm chí còn nhờ đến ngài Hạ, hắn nhìn chằmchằm vào mặt Phạm Hàng hồi lâu.
"Sao anh lại nhìn em?" Phạm Hàngcó chút khó chịu trừng mắt nhìn Thanh Huyền, hắn ta biết Thanh Huyền đãnhìn thấy chuyện xảy ra trong cuộc họp ngày hôm đó nên chỉ đơn giản vòmẻ lại sứt nói: "Em cũng không thể bán mình một cách vô ích được!"
"...Ài, cậu đã vất vả rồi nhóc Hàng. Tôi nợ cậu một ân tình, nhưng mà... Hắnkhông cho cậu ăn hả? Sao nỡ để đứa con chết đói như thế." Thanh Huyềndựa vào người Phạm Hàng thấp giọng nói bên tai hắn ta: "Ngài Hạ hung hãn như vậy hả? Sao nhìn cậu thảm thế?"
"......" Phạm Hàng đẩy Thanh Huyền ra, không muốn chia sẻ với hắn dáng vẻ của Hạ Minh trên giường.
Hung dữ thì... Không hung dữ lắm? Nhưng mà rất đáng ghét.
Về phần tại sao hắn ta lại đói khổ như vậy... Nếu không tuyệt thực thì căn bản không thể trốn thoát, hơn nữa bởi vì đói quá lâu nên chân hắn ta có chút vô lực. yếu ớt khi nhảy từ tầng ba xuống và bị thương nhẹ khi tiếp đất.
Sở Tẫn hầm một nồi súp thịt cừu, thịt cừu xào thì là, thịtcừu xào hành tây, cải xào ớt, khoai tây thái sợi, cá hầm cà tím, tôm nõn xào ngô, củ sen chua ngọt, và tai heo ngâm xì dầu.
Nhìn tư thế ăn cơm của Phạm Hàng làm Sở Tẫn có chút lo lắng: "Cậu bị đói mấy ngày rồi?"
"Không phải bị đói mấy ngày, không phải bị đói mấy ngày đâu, mới có một ngày rưỡi mà thôi." Phạm Hàng vội vàng nói.
"Nhóc Hàng đã sắp xếp việc trường mẫu giáo cho Lan Lan xong rồi." Thanh Huyền vừa nói vừa gắp thịt cho con sói đói khát.
"Thật sự sao!" Sở Tẫn có chút không thể tin nhìn Phạm Hàng, "Cảm ơn cậu nhiều lắm, về sau nếu cần việc gì thì cứ hỏi."
"Ây dà, anh rể đừng khách khí." Phạm Hàng xua tay nói: "Không phải vì thiếu nợ ân tình mà em mới giúp đâu. Lúc mới gia nhập Toàn Cơ thì anh Huyềnđã giúp đỡ em rất nhiều, em luôn coi anh ấy như anh trai vậy. Hai anh cứ cho em trốn ở đây vài ngày nhé."
Lần trước tới đây, Phạm Hàng phát hiện ra tấm lưới tinh thần mà Sở Tẫn đã bao quanh bên ngoài.
"Đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng cậu đắc tội ai à? Có cần chúng tôi giúp đỡ không?" Sở Tẫn nhìn mặt Phạm Hàng rồi lại nhìn cổ tay hơi đỏ lên của hắn ta, cảm thấy có chút lo lắng.
"Là nó có thù oán cá nhân, tốt nhất chúng ta không nên nhúng tay vào." Thanh Huyền vội vàng nói.
"Không sao đâu anh rể, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, em có thể xử lý được." Phạm Hàng cũng cười.
Tuy rằng có chút lo lắng, nhưng hai người đều đã nói như vậy nên Sở Tẫn cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, đôi chồng chồng nhà Thanh Huyền dậy sớm, mặc trang phục rất chỉnh tề rồi đưa Lan Lan đến Bá Sang gặp hiệu trưởng.
Hiệu trưởng tiếp đón gia đình với thái độ hết sức cung kính, chỉ bảo Sở Langiới thiệu bản thân sau đó gọi thư ký đến làm thủ tục nhập học cho SởLan.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, hiệu trưởng đích thân dẫn bé vào lớp và nhiệt tình mời hai người ở lại thăm các em trong lớp.
Lúc đầu Sở Tẫn có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe được hiệu trưởng mời thì anh vui vẻ đồng ý.
Phụ huynh và con ở cùng trong lớp chắc chắn sẽ làm phân tán sự chú ý củatrẻ và ảnh hưởng đến việc giảng dạy, Sở Tẫn với Thanh Huyền chỉ đưa SởLan đến lớp, dỗ dành vài câu sau đó giả vờ rời đi, nhưng thực ra lại lén lút nhìn bé ở bên ngoài khi Sở Lan không để ý.
Vì có học sinhmới nên trước tiên giáo viên yêu cầu bé tự giới thiệu bản thân và đưasách giáo khoa cho Sở Lan trước khi vào lớp.
Bá Sang áp dụng môhình giảng dạy lớp học nhỏ, mỗi lớp từ 12 đến 15 em, mỗi lớp được trangbị một giáo viên nước ngoài, một giáo viên tiếng Trung và một giáo viênsinh hoạt.
Môn học chính do giáo viên nước ngoài giảng dạy, ngoài ngôn ngữ chính thức tương ứng thì tiếng Anh là ngôn ngữ phổ biến đượcsử dụng rộng rãi nhất.
Sau giờ học là thời gian ăn trưa, cô giáosinh hoạt cho các em chuẩn bị bữa trưa tại chiếc bàn ăn nhỏ, sau đó phân phát bữa trưa cho các em.
Ngoài cửa, hiệu trưởng cũng lấy mộthộp cơm đưa cho Sở Tẫn và Thanh Huyền: "Trong trường chúng tôi thì mỗibữa ăn đều được chuyên gia dinh dưỡng tận tâm chuẩn bị cẩn thận. Hộp cơm làm bằng vật liệu thân thiện với môi trường này được chế biến theo cáctiêu chuẩn khác nhau. Thức ăn của trẻ được nấu theo độ tuổi, một hộpdùng một lần, đảm bảo an toàn, nếu trẻ ăn ngon miệng mà hộp này không đủ thì giáo viên sẽ cho trẻ hộp khác hoặc nửa hộp tùy theo lượng ăn củatrẻ. Nhưng nói chung là đủ, như một số gia đình đặc biệt hơn sẽ mangtheo hộp cơm trưa của riêng mình."
Hiệu trưởng vừa nói vừa lấy một chiếc đũa dùng một lần đưa cho họ, ý bảo có thể thử.
Sở Tẫn biết rất rõ vật liệu thân thiện với môi trường được sử dụng tronghộp cơm trưa của họ là vật liệu mới được phát triển, không chỉ thânthiện với môi trường mà còn rất an toàn, không độc hại và vô hại.
Sở Tẫn nếm thử thấy khá ngon, nếm thử xong lại đút cho Thanh Huyền một miếng nữa.
Sau khi đưa bọn trẻ đi ăn trưa xong thì giáo viên sinh hoạt cúi đầu ghi chép gì đó vào vở.
Mỗi lớp chúng tôi sẽ lập một nhóm lớp, hàng ngày giáo viên mỗi môn sẽ báocáo cho phụ huynh những nội dung đã dạy và những bài tập được giao, giáo viên sinh hoạt cũng sẽ ghi chép chặt chẽ số ly nước mà các em đã uống ở trường mỗi ngày. Có đi nặng được hay không, ngủ trưa bao lâu, bữa trưavà bữa tối ăn bao nhiêu, số liệu thống kê sẽ được đăng trong nhóm." Hiệu trưởng vừa giải thích vừa bước tới cửa lớp vẫy tay chào giáo viên sinhhoạt.
"Cô ấy họ Lý, cô Lý là giáo viên sinh hoạt của lớp." Hiệutrưởng dẫn giáo viên sinh hoạt tới rồi giới thiệu: "Hai người này là phụ huynh của học sinh mới Sở Lan. Đây là ngài Sở. Đây là ngài Thanh."
"Xin chào." Cô giáo Lý mỉm cười với họ: "Tôi sẽ thêm hai vị vào nhóm lớptrước, sau đó chúng ta có thể để lại thông tin liên lạc của nhau chotiện trong việc trao đổi về con."
Sau khi thêm thông tin liên lạc của nhau thì cô Lý kéo họ vào nhóm rồi quay lại lấy hộp cơm.
"Ăn xong sẽ để cho mấy đứa nghỉ ngơi mười phút, sau đó giáo viên sinh hoạt sẽ đưa bọn trẻ đi ngủ." Hiệu trưởng nói.
Phòng ngủ trưa ngay cạnh lớp học, vì để đảm bảo an toàn nên các em đều có giường đơn, tổng cộng có mười lăm giường.
Sẽ không có quá mười lăm trẻ mỗi lớp.
Nhìn thấy Sở Lan ngủ ở trên giường nhỏ, Sở Tẫn với Thanh Huyền đi theo hiệu trưởng đến nhà ăn.
Thời gian ngủ trưa kéo dài hai tiếng, sau khi ăn xong, hiệu trưởng dẫn haingười đi dạo công viên, "Bọn trẻ sẽ đến đây trước 9:00 sáng và rời khỏitrường lúc 5:00 chiều. Nếu có trường hợp đặc biệt cần đón con muộn hơnthì cũng có thể trao đổi với giáo viên sinh hoạt, nhưng tốt nhất khôngquá 6:30. Buổi sáng có hai lớp chính là lớp văn hóa và một lớp kỹ năngvào buổi chiều như âm nhạc, hội họa, khiêu vũ hoặc học một số nhạc cụ,ngoài ra chúng tôi sẽ bố trí nửa giờ tập thể dục vào giờ giải lao vàobuổi sáng và nửa giờ hoạt động ngoại khóa vào buổi chiều."
Saugiờ nghỉ trưa của các em, hiệu trưởng vì lý do công việc phải rời đi, Sở Tẫn với Thanh Huyền nhìn giáo viên sinh hoạt đánh thức các em dậy, saukhi thức dậy nghỉ ngơi một lúc, để các em được tự do uống nước hoặc đivệ sinh, và lớp học bắt đầu đúng giờ lúc 2:30.
Buổi chiều học vẽ, cô giáo đưa cho em học sinh mới Sở Lan một bộ màu nước.
Lớp học buổi chiều kéo dài nửa tiếng, sau khi kết thúc, thầy cô tổ chức cho các em ra sân chơi sinh hoạt.
"Sao chúng ta phải trốn?" Bị Sở Tẫn kéo đi, hai người trốn ở phía sau giảng đường Thanh Huyền không nhịn được hỏi anh.
"Đương nhiên là bởi vì không thể để cho con biết chúng ta còn chưa rời đi, mới có thể xem phản ứng của con." Sở Tẫn nói.
Vừa rồi trong lớp vẽ Sở Lan có nói vài câu với hai cô bé khác, khi nói đếnhoạt động ngoại khóa thì hai cô bé liền kéo bé đi chơi cùng những ngườikhác.
"Con gái chúng ta đã kết bạn rồi đúng không?" Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Sở Lan nên Sở Tẫn hỏi Thanh Huyền.
"Ừm...... Em cũng nghĩ vậy."
Sau hoạt động ngoài trời, cô giáo đưa bọn trẻ trở lại lớp, dành mười phútđể các em tự do di chuyển, bốn giờ chiều, giáo viên sinh hoạt bắt đầuphát bữa chiều.
Sau bữa chiều, cô giáo sinh hoạt thu dọn hộp cơm và bắt đầu mang đi chuẩn bị rời trường mẫu giáo.
Cái gọi là chuẩn bị rời trường mẫu giáo thực ra có nghĩa là thu dọn đồ đạc cho vào cặp sách và mặc quần áo vào.
Lớp Sở Lan học hầu hết đều là trẻ em năm tuổi, giáo viên sẽ cố gắng để các bé tự làm và thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ nếu có khó khăn.
Phụ huynh bên ngoài lần lượt vào trường mẫu giáo để đón con.
Cô Lý nắm lấy tay Sở Lan giao cho hai người đứng ngoài cửa.
"Cô bé rất nghe lời, hôm nay còn kết thêm được rất nhiều bạn." Cô Lý cườinói với hai người: "Chỉ là có hơi kén ăn, không thích cà rốt."
"Phiền cô rồi." Sở Tẫn vươn tay sờ sờ đầu Sở Lan "Lan Lan, bye bye cô giáo Lý nào."
"Bye bye cô giáo Lý." Sở Lan ngoan ngoãn nói
"Chúng ta về nhà thôi." Sở Tẫn cúi xuống ôm lấy con gái: "Lan Lan, sao con không thích ăn cà rốt vậy?"
"Không muốn ăn cà rốt." Sở Lan ôm cổ Sở Tẫn.
"Cà rốt tốt cho mắt, bé ngoan không kén ăn." Sở Tẫn cười nói: "Nhìn babacủa con đi, baba thích ăn cà rốt cho nên mới đẹp trai như vậy. Nếu conmuốn đặc biệt xinh đẹp thì không thể kén chọn. Con phải ăn được mọithứ."
"Nếu con không kén chọn đồ ăn thì con có xinh đẹp như ba không?" Sở Lan ngọt ngào hỏi.
Thanh Huyền bật cười, hắn đưa tay xoa xoa tóc Sở Lan: "Lan Lan, baba đã nóivới con bởi vì ba con không kén chọn đồ ăn nên mới xinh đẹp như thế này. Nếu con muốn được như vậy thì không được kén chọn đồ ăn."
"......" Sở Tẫn trừng mắt nhìn Thanh Huyền.
"Vậy con sẽ không kén chọn đồ ăn, con cũng muốn xinh đẹp như ba." Sở Lan vội vàng nói.
Sau khi nhìn con gái đi học mẫu giáo được một ngày, Sở Tẫn có cảm giác rằng công sức bỏ ra trong năm nay thực sự rất xứng đáng.
Sau khi về nhà, Phạm Hàng ngồi phịch xuống ghế sofa nhìn họ như kẻ đòi nợsắp chết đói: "Anh, anh rể, cuối cùng hai người cũng về rồi."
"Chờ chút." Thanh Huyền cởi áo khoác, cà vạt, cởi cúc tay áo rồi vào bếp nấu ăn.
Sở Tẫn cũng cởi áo khoác và cà vạt, trở về phòng thay một bộ quần áothường ngày ở nhà, bắt đầu chỉ dạy Sở Lan viết bài tập giáo viên giao.
"Lan Lan, ngày đầu tiên đến trường thấy thế nào?" Phạm Hàng chống cằm nhìn cô bé ngồi trên ghế nhỏ lấy sách từ trong cặp ra.
"Vui lắm ạ." Sở Lan nói: "Các bạn trong lớp rất hoà đồng."
Điện thoại vang lên, Sở Tẫn lấy điện thoại ra xem thì phát hiện là tin nhắn của cô Lý.
- Chào ngài Sở, vì trường chúng tôi có cung cấp dịch vụ đưa đón học sinhbằng xe buýt trong giờ học nên tôi muốn hỏi anh có cần dịch vụ nàykhông? Sở Tẫn trả lời.
- Cô giáo Lý, xin hỏi xe buýt trường học có đón ở khu Ngũ Phúc không?
Hôm nay họ lái xe đến đó thì mất khoảng hai mươi phút, đến nơi mới pháthiện chỉ được đậu xe tạm thời trước cổng trường, không được đậu xe vàogiờ cao điểm sau giờ học và trong giờ học.
Cuối cùng, họ phải đậu xe trong bãi đỗ xe ngầm của một trung tâm thương mại gần đó.
Lúc đưa Sở Lan về nhà, anh cũng đưa bé đến bãi đậu xe ở cuối trung tâm thương mại rồi mới lái xe về.
Sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu có xe buýt trường học đón vào buổi sáng.
Cô giáo Lý nhanh chóng cho họ một câu trả lời thuyết phục.
Vì vậy Sở Tẫn đã đăng ký thông tin đón xe buýt buổi sáng với giáo viên Lý.
- Ngài Sở, xe buýt của trường sẽ đến nhà ga gần khu Ngũ Phúc vào khoảng8:30 hàng ngày. Tôi sẽ gửi địa điểm cho anh. Sau khi đến nơi, xe buýtcủa trường sẽ chỉ đợi năm phút nên anh hãy cùng con đến trước 8:30 vàđợi tại điểm đón đã chỉ định.
Sau khi trả lời đối phương "Được, tôi cảm ơn" thì Sở Tẫn lấy điện thoại ra đặt báo thức cho sáng mai.
"Sao anh lại nhìn em?" Phạm Hàngcó chút khó chịu trừng mắt nhìn Thanh Huyền, hắn ta biết Thanh Huyền đãnhìn thấy chuyện xảy ra trong cuộc họp ngày hôm đó nên chỉ đơn giản vòmẻ lại sứt nói: "Em cũng không thể bán mình một cách vô ích được!"
"...Ài, cậu đã vất vả rồi nhóc Hàng. Tôi nợ cậu một ân tình, nhưng mà... Hắnkhông cho cậu ăn hả? Sao nỡ để đứa con chết đói như thế." Thanh Huyềndựa vào người Phạm Hàng thấp giọng nói bên tai hắn ta: "Ngài Hạ hung hãn như vậy hả? Sao nhìn cậu thảm thế?"
"......" Phạm Hàng đẩy Thanh Huyền ra, không muốn chia sẻ với hắn dáng vẻ của Hạ Minh trên giường.
Hung dữ thì... Không hung dữ lắm? Nhưng mà rất đáng ghét.
Về phần tại sao hắn ta lại đói khổ như vậy... Nếu không tuyệt thực thì căn bản không thể trốn thoát, hơn nữa bởi vì đói quá lâu nên chân hắn ta có chút vô lực. yếu ớt khi nhảy từ tầng ba xuống và bị thương nhẹ khi tiếp đất.
Sở Tẫn hầm một nồi súp thịt cừu, thịt cừu xào thì là, thịtcừu xào hành tây, cải xào ớt, khoai tây thái sợi, cá hầm cà tím, tôm nõn xào ngô, củ sen chua ngọt, và tai heo ngâm xì dầu.
Nhìn tư thế ăn cơm của Phạm Hàng làm Sở Tẫn có chút lo lắng: "Cậu bị đói mấy ngày rồi?"
"Không phải bị đói mấy ngày, không phải bị đói mấy ngày đâu, mới có một ngày rưỡi mà thôi." Phạm Hàng vội vàng nói.
"Nhóc Hàng đã sắp xếp việc trường mẫu giáo cho Lan Lan xong rồi." Thanh Huyền vừa nói vừa gắp thịt cho con sói đói khát.
"Thật sự sao!" Sở Tẫn có chút không thể tin nhìn Phạm Hàng, "Cảm ơn cậu nhiều lắm, về sau nếu cần việc gì thì cứ hỏi."
"Ây dà, anh rể đừng khách khí." Phạm Hàng xua tay nói: "Không phải vì thiếu nợ ân tình mà em mới giúp đâu. Lúc mới gia nhập Toàn Cơ thì anh Huyềnđã giúp đỡ em rất nhiều, em luôn coi anh ấy như anh trai vậy. Hai anh cứ cho em trốn ở đây vài ngày nhé."
Lần trước tới đây, Phạm Hàng phát hiện ra tấm lưới tinh thần mà Sở Tẫn đã bao quanh bên ngoài.
"Đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng cậu đắc tội ai à? Có cần chúng tôi giúp đỡ không?" Sở Tẫn nhìn mặt Phạm Hàng rồi lại nhìn cổ tay hơi đỏ lên của hắn ta, cảm thấy có chút lo lắng.
"Là nó có thù oán cá nhân, tốt nhất chúng ta không nên nhúng tay vào." Thanh Huyền vội vàng nói.
"Không sao đâu anh rể, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, em có thể xử lý được." Phạm Hàng cũng cười.
Tuy rằng có chút lo lắng, nhưng hai người đều đã nói như vậy nên Sở Tẫn cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, đôi chồng chồng nhà Thanh Huyền dậy sớm, mặc trang phục rất chỉnh tề rồi đưa Lan Lan đến Bá Sang gặp hiệu trưởng.
Hiệu trưởng tiếp đón gia đình với thái độ hết sức cung kính, chỉ bảo Sở Langiới thiệu bản thân sau đó gọi thư ký đến làm thủ tục nhập học cho SởLan.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, hiệu trưởng đích thân dẫn bé vào lớp và nhiệt tình mời hai người ở lại thăm các em trong lớp.
Lúc đầu Sở Tẫn có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe được hiệu trưởng mời thì anh vui vẻ đồng ý.
Phụ huynh và con ở cùng trong lớp chắc chắn sẽ làm phân tán sự chú ý củatrẻ và ảnh hưởng đến việc giảng dạy, Sở Tẫn với Thanh Huyền chỉ đưa SởLan đến lớp, dỗ dành vài câu sau đó giả vờ rời đi, nhưng thực ra lại lén lút nhìn bé ở bên ngoài khi Sở Lan không để ý.
Vì có học sinhmới nên trước tiên giáo viên yêu cầu bé tự giới thiệu bản thân và đưasách giáo khoa cho Sở Lan trước khi vào lớp.
Bá Sang áp dụng môhình giảng dạy lớp học nhỏ, mỗi lớp từ 12 đến 15 em, mỗi lớp được trangbị một giáo viên nước ngoài, một giáo viên tiếng Trung và một giáo viênsinh hoạt.
Môn học chính do giáo viên nước ngoài giảng dạy, ngoài ngôn ngữ chính thức tương ứng thì tiếng Anh là ngôn ngữ phổ biến đượcsử dụng rộng rãi nhất.
Sau giờ học là thời gian ăn trưa, cô giáosinh hoạt cho các em chuẩn bị bữa trưa tại chiếc bàn ăn nhỏ, sau đó phân phát bữa trưa cho các em.
Ngoài cửa, hiệu trưởng cũng lấy mộthộp cơm đưa cho Sở Tẫn và Thanh Huyền: "Trong trường chúng tôi thì mỗibữa ăn đều được chuyên gia dinh dưỡng tận tâm chuẩn bị cẩn thận. Hộp cơm làm bằng vật liệu thân thiện với môi trường này được chế biến theo cáctiêu chuẩn khác nhau. Thức ăn của trẻ được nấu theo độ tuổi, một hộpdùng một lần, đảm bảo an toàn, nếu trẻ ăn ngon miệng mà hộp này không đủ thì giáo viên sẽ cho trẻ hộp khác hoặc nửa hộp tùy theo lượng ăn củatrẻ. Nhưng nói chung là đủ, như một số gia đình đặc biệt hơn sẽ mangtheo hộp cơm trưa của riêng mình."
Hiệu trưởng vừa nói vừa lấy một chiếc đũa dùng một lần đưa cho họ, ý bảo có thể thử.
Sở Tẫn biết rất rõ vật liệu thân thiện với môi trường được sử dụng tronghộp cơm trưa của họ là vật liệu mới được phát triển, không chỉ thânthiện với môi trường mà còn rất an toàn, không độc hại và vô hại.
Sở Tẫn nếm thử thấy khá ngon, nếm thử xong lại đút cho Thanh Huyền một miếng nữa.
Sau khi đưa bọn trẻ đi ăn trưa xong thì giáo viên sinh hoạt cúi đầu ghi chép gì đó vào vở.
Mỗi lớp chúng tôi sẽ lập một nhóm lớp, hàng ngày giáo viên mỗi môn sẽ báocáo cho phụ huynh những nội dung đã dạy và những bài tập được giao, giáo viên sinh hoạt cũng sẽ ghi chép chặt chẽ số ly nước mà các em đã uống ở trường mỗi ngày. Có đi nặng được hay không, ngủ trưa bao lâu, bữa trưavà bữa tối ăn bao nhiêu, số liệu thống kê sẽ được đăng trong nhóm." Hiệu trưởng vừa giải thích vừa bước tới cửa lớp vẫy tay chào giáo viên sinhhoạt.
"Cô ấy họ Lý, cô Lý là giáo viên sinh hoạt của lớp." Hiệutrưởng dẫn giáo viên sinh hoạt tới rồi giới thiệu: "Hai người này là phụ huynh của học sinh mới Sở Lan. Đây là ngài Sở. Đây là ngài Thanh."
"Xin chào." Cô giáo Lý mỉm cười với họ: "Tôi sẽ thêm hai vị vào nhóm lớptrước, sau đó chúng ta có thể để lại thông tin liên lạc của nhau chotiện trong việc trao đổi về con."
Sau khi thêm thông tin liên lạc của nhau thì cô Lý kéo họ vào nhóm rồi quay lại lấy hộp cơm.
"Ăn xong sẽ để cho mấy đứa nghỉ ngơi mười phút, sau đó giáo viên sinh hoạt sẽ đưa bọn trẻ đi ngủ." Hiệu trưởng nói.
Phòng ngủ trưa ngay cạnh lớp học, vì để đảm bảo an toàn nên các em đều có giường đơn, tổng cộng có mười lăm giường.
Sẽ không có quá mười lăm trẻ mỗi lớp.
Nhìn thấy Sở Lan ngủ ở trên giường nhỏ, Sở Tẫn với Thanh Huyền đi theo hiệu trưởng đến nhà ăn.
Thời gian ngủ trưa kéo dài hai tiếng, sau khi ăn xong, hiệu trưởng dẫn haingười đi dạo công viên, "Bọn trẻ sẽ đến đây trước 9:00 sáng và rời khỏitrường lúc 5:00 chiều. Nếu có trường hợp đặc biệt cần đón con muộn hơnthì cũng có thể trao đổi với giáo viên sinh hoạt, nhưng tốt nhất khôngquá 6:30. Buổi sáng có hai lớp chính là lớp văn hóa và một lớp kỹ năngvào buổi chiều như âm nhạc, hội họa, khiêu vũ hoặc học một số nhạc cụ,ngoài ra chúng tôi sẽ bố trí nửa giờ tập thể dục vào giờ giải lao vàobuổi sáng và nửa giờ hoạt động ngoại khóa vào buổi chiều."
Saugiờ nghỉ trưa của các em, hiệu trưởng vì lý do công việc phải rời đi, Sở Tẫn với Thanh Huyền nhìn giáo viên sinh hoạt đánh thức các em dậy, saukhi thức dậy nghỉ ngơi một lúc, để các em được tự do uống nước hoặc đivệ sinh, và lớp học bắt đầu đúng giờ lúc 2:30.
Buổi chiều học vẽ, cô giáo đưa cho em học sinh mới Sở Lan một bộ màu nước.
Lớp học buổi chiều kéo dài nửa tiếng, sau khi kết thúc, thầy cô tổ chức cho các em ra sân chơi sinh hoạt.
"Sao chúng ta phải trốn?" Bị Sở Tẫn kéo đi, hai người trốn ở phía sau giảng đường Thanh Huyền không nhịn được hỏi anh.
"Đương nhiên là bởi vì không thể để cho con biết chúng ta còn chưa rời đi, mới có thể xem phản ứng của con." Sở Tẫn nói.
Vừa rồi trong lớp vẽ Sở Lan có nói vài câu với hai cô bé khác, khi nói đếnhoạt động ngoại khóa thì hai cô bé liền kéo bé đi chơi cùng những ngườikhác.
"Con gái chúng ta đã kết bạn rồi đúng không?" Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Sở Lan nên Sở Tẫn hỏi Thanh Huyền.
"Ừm...... Em cũng nghĩ vậy."
Sau hoạt động ngoài trời, cô giáo đưa bọn trẻ trở lại lớp, dành mười phútđể các em tự do di chuyển, bốn giờ chiều, giáo viên sinh hoạt bắt đầuphát bữa chiều.
Sau bữa chiều, cô giáo sinh hoạt thu dọn hộp cơm và bắt đầu mang đi chuẩn bị rời trường mẫu giáo.
Cái gọi là chuẩn bị rời trường mẫu giáo thực ra có nghĩa là thu dọn đồ đạc cho vào cặp sách và mặc quần áo vào.
Lớp Sở Lan học hầu hết đều là trẻ em năm tuổi, giáo viên sẽ cố gắng để các bé tự làm và thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ nếu có khó khăn.
Phụ huynh bên ngoài lần lượt vào trường mẫu giáo để đón con.
Cô Lý nắm lấy tay Sở Lan giao cho hai người đứng ngoài cửa.
"Cô bé rất nghe lời, hôm nay còn kết thêm được rất nhiều bạn." Cô Lý cườinói với hai người: "Chỉ là có hơi kén ăn, không thích cà rốt."
"Phiền cô rồi." Sở Tẫn vươn tay sờ sờ đầu Sở Lan "Lan Lan, bye bye cô giáo Lý nào."
"Bye bye cô giáo Lý." Sở Lan ngoan ngoãn nói
"Chúng ta về nhà thôi." Sở Tẫn cúi xuống ôm lấy con gái: "Lan Lan, sao con không thích ăn cà rốt vậy?"
"Không muốn ăn cà rốt." Sở Lan ôm cổ Sở Tẫn.
"Cà rốt tốt cho mắt, bé ngoan không kén ăn." Sở Tẫn cười nói: "Nhìn babacủa con đi, baba thích ăn cà rốt cho nên mới đẹp trai như vậy. Nếu conmuốn đặc biệt xinh đẹp thì không thể kén chọn. Con phải ăn được mọithứ."
"Nếu con không kén chọn đồ ăn thì con có xinh đẹp như ba không?" Sở Lan ngọt ngào hỏi.
Thanh Huyền bật cười, hắn đưa tay xoa xoa tóc Sở Lan: "Lan Lan, baba đã nóivới con bởi vì ba con không kén chọn đồ ăn nên mới xinh đẹp như thế này. Nếu con muốn được như vậy thì không được kén chọn đồ ăn."
"......" Sở Tẫn trừng mắt nhìn Thanh Huyền.
"Vậy con sẽ không kén chọn đồ ăn, con cũng muốn xinh đẹp như ba." Sở Lan vội vàng nói.
Sau khi nhìn con gái đi học mẫu giáo được một ngày, Sở Tẫn có cảm giác rằng công sức bỏ ra trong năm nay thực sự rất xứng đáng.
Sau khi về nhà, Phạm Hàng ngồi phịch xuống ghế sofa nhìn họ như kẻ đòi nợsắp chết đói: "Anh, anh rể, cuối cùng hai người cũng về rồi."
"Chờ chút." Thanh Huyền cởi áo khoác, cà vạt, cởi cúc tay áo rồi vào bếp nấu ăn.
Sở Tẫn cũng cởi áo khoác và cà vạt, trở về phòng thay một bộ quần áothường ngày ở nhà, bắt đầu chỉ dạy Sở Lan viết bài tập giáo viên giao.
"Lan Lan, ngày đầu tiên đến trường thấy thế nào?" Phạm Hàng chống cằm nhìn cô bé ngồi trên ghế nhỏ lấy sách từ trong cặp ra.
"Vui lắm ạ." Sở Lan nói: "Các bạn trong lớp rất hoà đồng."
Điện thoại vang lên, Sở Tẫn lấy điện thoại ra xem thì phát hiện là tin nhắn của cô Lý.
- Chào ngài Sở, vì trường chúng tôi có cung cấp dịch vụ đưa đón học sinhbằng xe buýt trong giờ học nên tôi muốn hỏi anh có cần dịch vụ nàykhông? Sở Tẫn trả lời.
- Cô giáo Lý, xin hỏi xe buýt trường học có đón ở khu Ngũ Phúc không?
Hôm nay họ lái xe đến đó thì mất khoảng hai mươi phút, đến nơi mới pháthiện chỉ được đậu xe tạm thời trước cổng trường, không được đậu xe vàogiờ cao điểm sau giờ học và trong giờ học.
Cuối cùng, họ phải đậu xe trong bãi đỗ xe ngầm của một trung tâm thương mại gần đó.
Lúc đưa Sở Lan về nhà, anh cũng đưa bé đến bãi đậu xe ở cuối trung tâm thương mại rồi mới lái xe về.
Sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu có xe buýt trường học đón vào buổi sáng.
Cô giáo Lý nhanh chóng cho họ một câu trả lời thuyết phục.
Vì vậy Sở Tẫn đã đăng ký thông tin đón xe buýt buổi sáng với giáo viên Lý.
- Ngài Sở, xe buýt của trường sẽ đến nhà ga gần khu Ngũ Phúc vào khoảng8:30 hàng ngày. Tôi sẽ gửi địa điểm cho anh. Sau khi đến nơi, xe buýtcủa trường sẽ chỉ đợi năm phút nên anh hãy cùng con đến trước 8:30 vàđợi tại điểm đón đã chỉ định.
Sau khi trả lời đối phương "Được, tôi cảm ơn" thì Sở Tẫn lấy điện thoại ra đặt báo thức cho sáng mai.
Danh sách chương