Bầu không khí trở nên có chút trì trệ, sau khi Phạm Hàng nói xong thìhắn ta tự ngồi xuống, ngồi ở vị trí xa nhất hàng ghế chủ vị của TầnPhong.
Hạ Minh nhìn chằm chằm Phạm Hàng một lúc lâu rồi mới nhìn đi chỗ khác, liếc Thanh Huyền vẫn đang đứng đó, nói: "Ngồi xuống."
Lúc này mọi người mới dám ngồi xuống.
Ngồi trên ghế mà Chu Dương cảm giác chân và bụng mình đang run rẩy, kinh sợhết hồn lén lút liếc nhìn Phạm Hàng bên cạnh với vẻ mặt nghi ngờ, làmsao thằng nhóc Hàng này có thể biết đến một người chức lớn như thế.
"Tôi sẽ chủ trì cuộc đàm phán này, lấy ngài Hạ làm nhân chứng." Tần Phong nói với mọi người.
Đàm phán kỳ thực cũng chỉ có vậy, bản thân nguồn gốc sự việc cũng không cógì to tát, chỉ là có người hạ lệnh giết Sở Tẫn, tên xui xẻo nào đó củaDaybreak nhận nhiệm vụ đã khiêu khích Thanh Huyền, người mà họ đáng lẽkhông thể khiêu khích.
Xác suất để chuyện này xảy ra giữa nhữngnhóm người đặc biệt là không nhỏ, nhưng không ai ngờ rằng ngài Hạ quyềncao chức trọng lại tới tham gia cuộc họp đàm phán.
Từ khi Phạm Hàng nhìn thấy con báo đã bị sốc nên sau khi vào phòng họp, hắn ta cũng không thèm để ý đến những gì họ đang nói.
Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ lạ quét qua toàn thân, giống như bị điệngiật, toàn thân Phạm Hàng tê dại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người ngồitrên ghế chính.
Người đàn ông mặt không biểu cảm lắng nghe những người bên trái và bên phải, cũng không có gì bất thường.
Chu Dương nghe bọn họ nói chuyện, theo bản năng quay đầu liếc nhìn PhàmHàng, phát hiện trạng thái của Phàm Hàng rất không ổn, giống như bị dịứng, đỏ bừng từ mặt đến tận cổ, mồ hôi đang chảy xuống thái dương, toànbộ cơ bắp trên cơ thể đều rơi vào trạng thái căng thẳng.
Chu Dương sợ hãi, thấp giọng hỏi: "Nhóc Hàng, cậu bị làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
Phạm Hàng lắc đầu với Chu Dương, ra hiệu cho hắn ta không cần để ý đến mình, sau đó nghiến răng liếc nhìn Hạ Minh một cái.
Sau khi nhìn thấy Thanh Huyền đứng dậy, Phạm Hàng cúi đầu nhìn đồng hồ, mọi người vào phòng họp đã được nửa giờ "Nói hết chưa?"
Ngay khi vừa mở miệng hắn ta mới biết giọng mình khàn khàn.
"Ừ." Chu Dương thì thầm đáp: "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
"...... Không sao, chúng ta đi thôi." Phạm Hàng đứng dậy, hai tay đút trong túi.
Thanh Huyền với Sở Tẫn đi ra ngoài trước, vừa đi ra liền nhìn thấy ngoài cửacó một con báo đốm lười biếng nằm rạp trên mặt đất, chóp đuôi đung đưa,cổ họng thỉnh thoảng kêu gừ gừ như động cơ. Có một con sói nằm sau nó,một chân trước và một chân sau lần lượt đặt lên người con báo, thỉnhthoảng còn cúi đầu liếm báo đốm.
Phạm Hàng ra sau họ một bước,nhìn thú lượng tử như không xương của mình thì lỗ tai đỏ bừng, hắn talặng lẽ thu hồi thú lượng tử, sau khi nhìn vẻ mặt cười như không cườicủa Thanh Huyền thì yếu ớt chột dạ nhìn đi chỗ khác hỏi: "Kết quả đàmphán như nào?"
"Giải quyết một cách hòa bình. Tôi sẽ để họ đi. Họ sẽ hủy bỏ nhiệm vụ về Tẫn Tẫn và không quan tâm đến thương vong trướcđó nữa. Từ giờ trở đi, nước sông không phạm nước giếng."
Vẻ mặtThanh Huyền xấu xa đặt cánh tay của mình trên vai Phạm Hàng, tiến lạigần hắn ta thì thầm: "À, nhân tiện, ngài Hạ đó cũng đã đưa ra lời cảnhbáo đặc biệt với ông chủ của Daybreak, yêu cầu hắn ta phải suy nghĩ kỹtrước khi làm bất cứ điều gì. Điều này khiến hắn ta sợ đến mức suýt đáira quần."
"Ồ." Phạm Hàng trả lời với khuôn mặt lạnh lùng và cáicổ đỏ bừng, xua tay Thanh Huyền trên vai hắn ta ra, "Anh rể vẫn còn ởđây, anh nghiêm túc chút đi, đừng kéo em theo."
Nói xong, Phạm Hàng dẫn đầu đi ra trước vài bước, hai tay đút trong túi quần giống như có quỷ đòi mạng ở phía sau.
"Làm sao thế?" Sở Tẫn khó hiểu nhìn Phạm Hàng rồi lại nhìn Thanh Huyền, không biết tên này đang cười xấu xa cái gì.
"Phát hiện ra một bí mật." Thanh Huyền ra hiệu cho Sở Tẫn.
"À." Sở Tẫn không phải là người thích buôn chuyện, cũng không quan tâm đếnbí mật của người khác, cho nên khi nghe thấy những lời này cũng khônghỏi thêm nữa.
Chu Dương mờ mịt sờ sờ đầu mình, đi theo họ ra khỏi câu lạc bộ cấp cao.
"Không biết tại sao... Em luôn có cảm giác như mình đang sống sót sau thảm họa vậy. Ngài Hạ đó thật đáng sợ." Lên xe, trong lòng Chu Dương vẫn còn sợhãi vỗ vỗ ngực mình.
Thật ra thân hình của ngài Hạ trông không có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi gầy so với Thanh Huyền, nhưng ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược, khí chất và thậm chí từng nhất cử nhất động củahắn ta đều... Có thể khiến người ta dựng tóc gáy và mồ hôi lạnh chảyròng ròng.
Sở Tẫn gật đầu tán thành: "Dù sao cũng là người đàn ông mà Thanh Huyền không thể đánh bại."
"Âu sịt!?" Chu Dương không biết bí mật này, hai mắt trợn to kinh ngạc khởiđộng xe, trong mắt mọi người thì sức chiến đấu của Thanh Huyền đã là cực hạn, không ngờ phía trên bầu trời còn có một bầu trời, "Không thể nào?Hắn ta mạnh đến vậy à? Nhưng hắn ta thực sự rất đáng sợ, nhìn không thôi em cũng đã run rẩy."
Phạm Hàng im lặng nghe họ nói chuyện, mócmột điếu thuốc từ trong túi ra, đột nhiên một bàn tay vươn tới từ bêncạnh, hắn ta gần như vô thức đưa hộp thuốc lá vào tay Thanh Huyền, lấybật lửa châm thuốc cho hắn.
Hít một hơi, Thanh Huyền nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Thực lực của hắn, sâu không lường được."
Phạm Hàng nghe vậy "Xùy~" một tiếng xong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Năm giác quan phát triển của lính gác cho phép hắn ta cảm nhận được mộtđường nhìn dính chặt từ trên tầng cao nhất vào mình như bã kẹo.
"Nhóc Hàng, cậu biết ngài Hạ đó à? Còn gọi hắn ta là chú nữa?" Chu Dương nhìn Phạm Hàng hỏi.
"Không quen." Phạm Hàng lạnh lùng nói.
"Ồ." Chu Dương đáp lại, vốn muốn mạnh dạn buôn dưa, nhưng sau khi nhìn sắc mặt Phàm Hàng thì không tiếp tục hỏi nữa.
Chắc là một bề trên không quá thân quen...
Chu Dương lái xe trở về chung cư.
"Ở lại ăn tối nhé?" Sở Tẫn mỉm cười hỏi bọn họ.
"Vâng, được ạ, anh rể tốt quá!" Chu Dương vội vàng mỉm cười trả lời.
"Anh rể chỉ hỏi vì phép lịch sự, vậy mà cậu đồng ý khá nhanh nhỉ?" Thanh Huyền trợn tròn mắt khi nghe thấy hắn ta nói.
"Đừng nói nhảm." Sở Tẫn mỉm cười vỗ vỗ Thanh Huyền một phát: "Đây rõ ràng là lời mời chân thành."
"Đó, anh Huyền, anh cứ làm như anh rể giống con chó như anh ấy?" Chu Dương phụ hoạ nói.
"Ba, ba ba về rồi!" Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì Sở Lan vui vẻ chạy tới.
"Lan Lan, ba về rồi." Sở Tẫn ngồi xổm xuống hôn lên đầu Sở Lan.
"Đây là chú Chu Dương, cháu biết rồi, chú, chú tên là gì?" Sở Lan ngẩng đầu nhìn Phạm Hàng.
"Chú là chú Phạm Hàng." Phạm Hàng ngồi xổm xuống mỉm cười với bé.
"Xin chào chú Phạm Hàng, cháu là Sở Lan, chú có thể gọi cháu là Lan Lan." Sở Lan nói với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Sở Tẫn quay lại phòng bếp nhìn một chút, vẫn còn rất nhiều đồ ăn, may mà anh mua nhiều, nếu không có thể không đủ ăn.
Buổi tối Thanh Huyền nấu cơm, hắn thực sự không nỡ nhìn con mèo nhà mình tốn công nấu nhiều món như vậy cho hai con quỷ chết đói này, hắn chỉ có thể xắn tay áo lên tự mình làm.
Cho nên buổi tối lại có một bàn đồ ăn lớn, sau khi ăn uống đầy đủ phụ giúp rửa bát xong thì Chu Dương với Phàm Hàng rời đi.
"Chúng ta có nên xem xét gửi con gái đến trường mẫu giáo nào không...?" Sở Tẫn ôm Sở Lan, nắm lấy tay Sở Lan vẫy vẫy về phía Thanh Huyền, "Chắc là năm tuổi chưa thể đi học tiểu học đúng không?"
Hạ Minh nhìn chằm chằm Phạm Hàng một lúc lâu rồi mới nhìn đi chỗ khác, liếc Thanh Huyền vẫn đang đứng đó, nói: "Ngồi xuống."
Lúc này mọi người mới dám ngồi xuống.
Ngồi trên ghế mà Chu Dương cảm giác chân và bụng mình đang run rẩy, kinh sợhết hồn lén lút liếc nhìn Phạm Hàng bên cạnh với vẻ mặt nghi ngờ, làmsao thằng nhóc Hàng này có thể biết đến một người chức lớn như thế.
"Tôi sẽ chủ trì cuộc đàm phán này, lấy ngài Hạ làm nhân chứng." Tần Phong nói với mọi người.
Đàm phán kỳ thực cũng chỉ có vậy, bản thân nguồn gốc sự việc cũng không cógì to tát, chỉ là có người hạ lệnh giết Sở Tẫn, tên xui xẻo nào đó củaDaybreak nhận nhiệm vụ đã khiêu khích Thanh Huyền, người mà họ đáng lẽkhông thể khiêu khích.
Xác suất để chuyện này xảy ra giữa nhữngnhóm người đặc biệt là không nhỏ, nhưng không ai ngờ rằng ngài Hạ quyềncao chức trọng lại tới tham gia cuộc họp đàm phán.
Từ khi Phạm Hàng nhìn thấy con báo đã bị sốc nên sau khi vào phòng họp, hắn ta cũng không thèm để ý đến những gì họ đang nói.
Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ lạ quét qua toàn thân, giống như bị điệngiật, toàn thân Phạm Hàng tê dại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người ngồitrên ghế chính.
Người đàn ông mặt không biểu cảm lắng nghe những người bên trái và bên phải, cũng không có gì bất thường.
Chu Dương nghe bọn họ nói chuyện, theo bản năng quay đầu liếc nhìn PhàmHàng, phát hiện trạng thái của Phàm Hàng rất không ổn, giống như bị dịứng, đỏ bừng từ mặt đến tận cổ, mồ hôi đang chảy xuống thái dương, toànbộ cơ bắp trên cơ thể đều rơi vào trạng thái căng thẳng.
Chu Dương sợ hãi, thấp giọng hỏi: "Nhóc Hàng, cậu bị làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
Phạm Hàng lắc đầu với Chu Dương, ra hiệu cho hắn ta không cần để ý đến mình, sau đó nghiến răng liếc nhìn Hạ Minh một cái.
Sau khi nhìn thấy Thanh Huyền đứng dậy, Phạm Hàng cúi đầu nhìn đồng hồ, mọi người vào phòng họp đã được nửa giờ "Nói hết chưa?"
Ngay khi vừa mở miệng hắn ta mới biết giọng mình khàn khàn.
"Ừ." Chu Dương thì thầm đáp: "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
"...... Không sao, chúng ta đi thôi." Phạm Hàng đứng dậy, hai tay đút trong túi.
Thanh Huyền với Sở Tẫn đi ra ngoài trước, vừa đi ra liền nhìn thấy ngoài cửacó một con báo đốm lười biếng nằm rạp trên mặt đất, chóp đuôi đung đưa,cổ họng thỉnh thoảng kêu gừ gừ như động cơ. Có một con sói nằm sau nó,một chân trước và một chân sau lần lượt đặt lên người con báo, thỉnhthoảng còn cúi đầu liếm báo đốm.
Phạm Hàng ra sau họ một bước,nhìn thú lượng tử như không xương của mình thì lỗ tai đỏ bừng, hắn talặng lẽ thu hồi thú lượng tử, sau khi nhìn vẻ mặt cười như không cườicủa Thanh Huyền thì yếu ớt chột dạ nhìn đi chỗ khác hỏi: "Kết quả đàmphán như nào?"
"Giải quyết một cách hòa bình. Tôi sẽ để họ đi. Họ sẽ hủy bỏ nhiệm vụ về Tẫn Tẫn và không quan tâm đến thương vong trướcđó nữa. Từ giờ trở đi, nước sông không phạm nước giếng."
Vẻ mặtThanh Huyền xấu xa đặt cánh tay của mình trên vai Phạm Hàng, tiến lạigần hắn ta thì thầm: "À, nhân tiện, ngài Hạ đó cũng đã đưa ra lời cảnhbáo đặc biệt với ông chủ của Daybreak, yêu cầu hắn ta phải suy nghĩ kỹtrước khi làm bất cứ điều gì. Điều này khiến hắn ta sợ đến mức suýt đáira quần."
"Ồ." Phạm Hàng trả lời với khuôn mặt lạnh lùng và cáicổ đỏ bừng, xua tay Thanh Huyền trên vai hắn ta ra, "Anh rể vẫn còn ởđây, anh nghiêm túc chút đi, đừng kéo em theo."
Nói xong, Phạm Hàng dẫn đầu đi ra trước vài bước, hai tay đút trong túi quần giống như có quỷ đòi mạng ở phía sau.
"Làm sao thế?" Sở Tẫn khó hiểu nhìn Phạm Hàng rồi lại nhìn Thanh Huyền, không biết tên này đang cười xấu xa cái gì.
"Phát hiện ra một bí mật." Thanh Huyền ra hiệu cho Sở Tẫn.
"À." Sở Tẫn không phải là người thích buôn chuyện, cũng không quan tâm đếnbí mật của người khác, cho nên khi nghe thấy những lời này cũng khônghỏi thêm nữa.
Chu Dương mờ mịt sờ sờ đầu mình, đi theo họ ra khỏi câu lạc bộ cấp cao.
"Không biết tại sao... Em luôn có cảm giác như mình đang sống sót sau thảm họa vậy. Ngài Hạ đó thật đáng sợ." Lên xe, trong lòng Chu Dương vẫn còn sợhãi vỗ vỗ ngực mình.
Thật ra thân hình của ngài Hạ trông không có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi gầy so với Thanh Huyền, nhưng ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược, khí chất và thậm chí từng nhất cử nhất động củahắn ta đều... Có thể khiến người ta dựng tóc gáy và mồ hôi lạnh chảyròng ròng.
Sở Tẫn gật đầu tán thành: "Dù sao cũng là người đàn ông mà Thanh Huyền không thể đánh bại."
"Âu sịt!?" Chu Dương không biết bí mật này, hai mắt trợn to kinh ngạc khởiđộng xe, trong mắt mọi người thì sức chiến đấu của Thanh Huyền đã là cực hạn, không ngờ phía trên bầu trời còn có một bầu trời, "Không thể nào?Hắn ta mạnh đến vậy à? Nhưng hắn ta thực sự rất đáng sợ, nhìn không thôi em cũng đã run rẩy."
Phạm Hàng im lặng nghe họ nói chuyện, mócmột điếu thuốc từ trong túi ra, đột nhiên một bàn tay vươn tới từ bêncạnh, hắn ta gần như vô thức đưa hộp thuốc lá vào tay Thanh Huyền, lấybật lửa châm thuốc cho hắn.
Hít một hơi, Thanh Huyền nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Thực lực của hắn, sâu không lường được."
Phạm Hàng nghe vậy "Xùy~" một tiếng xong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Năm giác quan phát triển của lính gác cho phép hắn ta cảm nhận được mộtđường nhìn dính chặt từ trên tầng cao nhất vào mình như bã kẹo.
"Nhóc Hàng, cậu biết ngài Hạ đó à? Còn gọi hắn ta là chú nữa?" Chu Dương nhìn Phạm Hàng hỏi.
"Không quen." Phạm Hàng lạnh lùng nói.
"Ồ." Chu Dương đáp lại, vốn muốn mạnh dạn buôn dưa, nhưng sau khi nhìn sắc mặt Phàm Hàng thì không tiếp tục hỏi nữa.
Chắc là một bề trên không quá thân quen...
Chu Dương lái xe trở về chung cư.
"Ở lại ăn tối nhé?" Sở Tẫn mỉm cười hỏi bọn họ.
"Vâng, được ạ, anh rể tốt quá!" Chu Dương vội vàng mỉm cười trả lời.
"Anh rể chỉ hỏi vì phép lịch sự, vậy mà cậu đồng ý khá nhanh nhỉ?" Thanh Huyền trợn tròn mắt khi nghe thấy hắn ta nói.
"Đừng nói nhảm." Sở Tẫn mỉm cười vỗ vỗ Thanh Huyền một phát: "Đây rõ ràng là lời mời chân thành."
"Đó, anh Huyền, anh cứ làm như anh rể giống con chó như anh ấy?" Chu Dương phụ hoạ nói.
"Ba, ba ba về rồi!" Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì Sở Lan vui vẻ chạy tới.
"Lan Lan, ba về rồi." Sở Tẫn ngồi xổm xuống hôn lên đầu Sở Lan.
"Đây là chú Chu Dương, cháu biết rồi, chú, chú tên là gì?" Sở Lan ngẩng đầu nhìn Phạm Hàng.
"Chú là chú Phạm Hàng." Phạm Hàng ngồi xổm xuống mỉm cười với bé.
"Xin chào chú Phạm Hàng, cháu là Sở Lan, chú có thể gọi cháu là Lan Lan." Sở Lan nói với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Sở Tẫn quay lại phòng bếp nhìn một chút, vẫn còn rất nhiều đồ ăn, may mà anh mua nhiều, nếu không có thể không đủ ăn.
Buổi tối Thanh Huyền nấu cơm, hắn thực sự không nỡ nhìn con mèo nhà mình tốn công nấu nhiều món như vậy cho hai con quỷ chết đói này, hắn chỉ có thể xắn tay áo lên tự mình làm.
Cho nên buổi tối lại có một bàn đồ ăn lớn, sau khi ăn uống đầy đủ phụ giúp rửa bát xong thì Chu Dương với Phàm Hàng rời đi.
"Chúng ta có nên xem xét gửi con gái đến trường mẫu giáo nào không...?" Sở Tẫn ôm Sở Lan, nắm lấy tay Sở Lan vẫy vẫy về phía Thanh Huyền, "Chắc là năm tuổi chưa thể đi học tiểu học đúng không?"
Danh sách chương