"Thì là nói cho anh biết em có nhiệm vụ phải rời đi một thời gian, có lẽ hơi lâu... Em nghĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó thì sẽ tìm một nơi để sinh con rồi sau đó nói với anh... Lan Lan đến quá đột ngột, căn bản em không chuẩn bị sẵn sàng, càng không biết nên nói cho anh như thế nào,giải thích như thế nào vì sao em có thể mang thai con bé..." Thanh Huyền càng nhỏ giọng.

"Ai biết sau khi trở về anh trực tiếp không để ý đến em, lúc ấy quan hệ giữa hai tổ chức chúng ta còn căng thẳng, em vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói với anh, nhưng lại không dám ở trước mặt tổchức, sợ ảnh hưởng đến anh, anh lại không muốn nói chuyện với em nên emnghĩ có thể là do em rời đi quá lâu nên anh giận rồi, phải dỗ anh. Nhưng đến cả cơ hội dỗ dành anh cũng không cho em..."

"Anh không choem cơ hội sao? Em biến mất mà không nói một lời, em để anh nghĩ ra sao?Nhìn như nào cũng là anh bị anh bỏ rơi không phải à? Con mẹ nó anh chưatừng từ bỏ ý định, muốn tìm em kiếm một lời giải thích, vì tìm em màthậm chí còn xông vào Toàn Cơ..."

"Anh không sao chứ?" Thanh Huyền bị dọa đến mức không chịu nổi, hoảng hốt đi sờ khắp người Sở Tẫn.

"Là mấy vết thương nhỏ thôi, sớm đã khỏi rồi." Sở Tẫn tránh nặng tìm nhẹlướt qua vấn đề của Thanh Huyền, "Lúc ấy anh cũng không tìm được em, tổchức em nói với anh là em về quê xem mắt..."

"Em xem mắt cái conmẹ gì!" Lần thứ hai Thanh Huyền cắt đứt lời Sở Tẫn, bị tức giận đến gânxanh nổi lên, "Thằng chó nào nói với anh, anh mau nói cho em biết, trong vòng hai ngày ông đây sẽ lấy mạng chó của hắn!"

"Đã qua lâu nhưvậy, ai còn nhớ rõ chứ, vốn lúc ấy anh cũng không tin, nhưng mà em biếnmất một năm, suốt một năm, em nghĩ anh sẽ nghĩ cái gì?" Sở Tẫn nhún nhún vai, "Sau này em trở lại, anh cũng đã nhìn thấu, cảm thấy hẳn là mìnhđã học được cách trở thành một người trưởng thành tiêu sái, hảo tụ hảotán mới là thể diện, quấn quýt lấy em nhất định có cái gì đó thật sự quá khó coi, nếu đã kết thúc thì tự nhiên cũng không có gì nói với em, mọiviệc... Có thể tránh thì nên tránh."

Thanh Huyền đưa tay ôm SởTẫn, sức lớn như muốn khảm anh vào trong thân thể của mình, "Sau đó,không phải hai tổ chức chúng ta đã khai chiến sao? Em không muốn đánhngười của các anh nên xin điều ra bên ngoài, nhiều lần em tới bên nàymuốn tìm anh nói rõ ràng, cũng không đợi được anh về, chỉ có thể để lạicho anh một tờ giấy, mỗi tuần em còn lén lút quay về thăm anh và LanLan, nhưng mỗi lần đều không nhìn thấy anh, an ninh tổ chức các anh quáphiền phức, phá giải có chút khó khăn, còn bị gây sự chú ý..."

Quả thật Sở Tẫn sắp bị Thanh Huyền làm cho bật cười, anh cúi đầu cắn mộtmiếng lên cơ ngực màu trắng sữa của Thanh Huyền, sau đó nói, "Rốt cuộctờ giấy em để lại là giấy gì? Giấy Schrödinger's à? Anh không thấy bấtcứ tờ nào, với cả nội dung là những gì?"

(*) Thí nghiệmSchrödinger's: Một con mèo còn sống sẽ được đặt vào trong một chiếc hộpkín với một loại chất nổ có 50% xác suất phát nổ giết chết con mèo khiđóng nắp hộp. Ý của anh bé là như một trò đùa ý tại anh bé không thấy tờ giấy nào cả.

"Em đặt ở trong phòng anh đó, đặt ở trong hộpđồ nghề của anh luôn!" Thanh Huyền khóc không ra nước mắt, "Em nói choanh biết bởi vì không muốn giao chiến nên xin điều ra bên ngoài, cầu xin anh đừng tức giận, thật sự em không nghĩ tới lúc ấy phải rời đi một năm lâu như vậy... Ừm... Những lời lúc đó là để lừa dối anh, bởi vì anh vẫn còn tức giận, không biết làm thế nào để giải thích sự tồn tại của LanLan với anh, sau đó em có nói, nếu anh thực sự tức giận thì chờ cho đếnkhi kết thúc em sẽ quay lại để theo đuổi anh một lần nữa."



"Con mẹ nó để trong hộp đồ nghề của anh?? Lúc ấy anh cũng đâu có thấy..." Sở Tẫn nói một chút, sắc mặt trở nên rất khó coi.

"Làm sao vậy?" Thanh Huyền có chút nghi ngờ nâng mặt Sở Tẫn lên.

"Anh có một phỏng đoán." Sở Tẫn xoa xoa mi tâm, "Anh cần chút thời gian đichứng thực. Em còn nhớ hôm trước em đến kỳ mẫn cảm không?"

"Lúcấy anh đã trấn an tinh thần em, vì sao không thuận tiện ăn luôn. Làm một nháy thì đã sao?" Nhắc tới kỳ mẫn cảm này, Thanh Huyền rất ai oán, vừanói vừa cắn lỗ tai Sở Tẫn, "Đều do anh, em thật trống rỗng. Yếu ớt mấyngày, khó chịu chết đi."

"Em còn không biết xấu hổ đòi à, lúc ấytrong phòng giám sát có người nhìn, anh cũng không thể để cho người taxem." Sở Tẫn trợn trắng mắt, "Nếu không phải nhìn thấy có người xông vào thì anh đã mặc kệ em, anh đi theo người kia một đoạn, anh phát hiệntrạng thái tinh thần của hắn ta không đúng lắm, giống như là chơi thuốcvậy, anh theo hắn ta một đường ra ngoài sân vận động, sau đó cảm giácđược trong sân có đợt sóng mẫn cảm quen thuộc."

Sóng là một cảm giác đặc biệt mà dẫn đường có thể cảm nhận được, mỗi lính gác có tốc độ sóng khác biệt của họ.

Thanh Huyền lấy điện thoại mở album ảnh, lấy hình ảnh giám sát chụp được lúctrước đưa ra trước mắt Sở Tẫn, "Nói thật, khi đó em thấy hắn ta có chútquen mắt, nhưng lại không nhớ ra tên này là ai? Hơn nữa quá vô nghĩa,căn cứ theo lời Chu Dương nói thì lúc ấy cửa chính sân vận động bị khóa, người bình thường sau khi thấy khóa đều sẽ cho rằng đóng cửa, hắn tathì ngược lại, rõ ràng đã khóa lại còn cố ý cạy mở, vội vàng đi lên tìmchết."

"Anh nghĩ đúng là có người muốn hắn ta vội vàng đi tìm cái chết." Sở Tẫn trầm mặt nói, "Mượn tay em."

Thanh Huyền líu lưỡi, "Chậc, ông đây lui rồi mà vẫn không được yên ổn! Quênđi, không cần quá để tâm, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn."

"Hai chúng ta thì không sợ bị nhắm vào, chủ yếu anh lo cho Lan Lan..." Sở Tẫn nhíu mày nói.

"Tẫn Tẫn, anh không lo lắng cho em sao? Em chỉ là một kẻ nhỏ yếu đáng thương lại vô lực..."



"Em là một con cá voi sát thủ có thể nuốt trong một ngụm, anh lo lắng cho em cái chim ý." Sở Tẫn trợn trắng mắt.

"Khoa trương, khoa trương, thật sự không được như vậy." Vẻ mặt Thanh Huyền vô tội, "Hơn nữa em cũng không thích nuốt người, chủ yếu là vì muốn tránhrắc rối."

Cái gọi là nuốt người, là thủ pháp tác chiến thườngdùng nhất của Thanh Huyền, cũng là thủ pháp tác chiến khiến quân địchngửi thấy đã sợ mất mật, thường thường là hình thái cá voi sát thủ hóathành siêu to khổng lồ để hoàn thành, cũng không phải thật sự nuốt người vào trong bụng, chỉ là mở miệng to cắn một cái, lợi dụng năng lực cắnmạnh mẽ trong nháy mắt khép miệng chấn nát người ta, tạo thành uy lực cụ thể tùy theo hình thái của cá voi sát thủ, hình thể lớn, hình thể siêulớn cùng trạng thái hoà hợp tạo thành uy lực không giống nhau.

"Lười nói với em, anh ra ngoài xem Lan Lan." Sở Tẫn xoay người muốn đi.

"Tẫn Tẫn, trước mắt cứ kệ Lan Lan đã, quan tâm em đi." Cả người Thanh Huyền đều treo trên người Sở Tẫn.

"Em lại hứng rồi?" Sở Tẫn quay đầu nhìn về phía Thanh Huyền.

"Anh sờ sờ sẽ biết." Thanh Huyền đẩy đẩy.

"Ngày hôm qua anh làm cho bụng em phồng lên còn chưa đủ?" Sở Tẫn cười hỏi.

"Bảo bối, anh nói dâm rất muốn chết. Em sắp ngoẻo rồi... Nói thêm vài câu... Ông đây rất muốn anh..." Thanh Huyền nói năng lộn xộn. Say đắm cúi đầuhôn cổ Sở Tẫn, một giây sau hắn đã bị Sở Tẫn đè lên trên giường.

Ngoài cửa Chu Dương còn băn khoăn chính sự lấy dũng khí tiến lại gần muốn gõcửa, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên vài tiếng có chút áp lực nhưnglại mang theo vui thích.

Quấy rầy, thật sự là quấy rầy rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện