Văn Diên khuỵu một gối lên giường, bắt lấy mắt cá chân Yến Vũ, anh bị kéo đến mép giường, tấm ga trải giường phẳng phiu bị kéo đùn lên, rơi thõng xuống đất. Nụ cười thung dung treo trên môi Yến Vũ không mảy may suy suyển, anh nhỏm người dậy ôm cổ Văn Diên, eo thúc một phát, hai chân kẹp eo Văn Diên, vận sức một cái, tư thế hai bên thay đổi, Văn Diên nằm trên giường, bị Yến Vũ bên trên đè cứng ngắc.

Yến Vũ vuốt ve tấm thân rắn chắc vạm vỡ, đầu ngón tay tần ngần ở dưới bụng, di thẳng lên trên không ngừng nghỉ, túm lấy hai khối cơ ngực. Yến Vũ ngồi trên eo Văn Diên, anh khom lưng xuống, xương bả vai hơi bạnh ra, liếm láp đường rãnh hõm xuống giữa thớ ngực, nhướng mắt lên nhìn Văn Diên, song lại đụng độ phải cái nhìn thoáng khiêu khích.

Ánh mắt Văn Diên tựa như muốn nói, anh chỉ đến thế này thôi sao? Tính hơn thua của Yến Vũ bị khích lên, anh quyết định để Văn Diên bắn trước một phát, rồi mình sẽ ép người hoan lạc. Tiếc rằng Văn Diên có vẻ như bị câu nói “tôi mất hứng rồi” lần trước của Yến Vũ làm tổn thương, mỗi bận tay Yến Vũ toan lần xuống dưới, đều bị Văn Diên sượng người né tránh. dương v*t Yến Vũ cứng phát cuống, người bên dưới lại không chịu phối hợp, quả thực là nản chí mà.

Yến Vũ buồn bực thở hắt ra, cây hàng anh cứng đơ chọc chọc vào cơ bụng Văn Diên, dịch ướt nhầy lẩy vẩy phún xuống. Anh ngoạm cổ họng Văn Diên một cú, khuỵu gối xuống giường. Văn Diên hơi nhỏm người dậy, nhìn Yến Vũ quỵ gối, hôn lên đầu gối gã. Yến Vũ kéo hai chân Văn Diên giạng ra, nụ hôn mon men lần vào trong bắp đùi, một đường thẳng đến cội nguồn rạo rực.

Yến Vũ nâng cán trụ lên, há miệng ngậm dương v*t vào. Cái của ấy to và dài đến mức phi logic, lại hại anh thật khốn khổ. Yến Vũ mới nuốt một nửa đã nghẹn cứng, anh hóp miệng lại, đầu anh gục gặc, hút lấy nút vào, cộng thêm sâu trong cổ họng không ngừng rung lên gừ gừ, anh nghe được tiếng thở dốc khó nén của Văn Diên, chưa kể bàn tay túm sau gáy anh nóng bừng lên.

Còn chưa kịp đắc ý, Yến Vũ bỗng bị kéo tóc, ép buộc dứt ra khỏi háng Văn Diên. Yến Vũ liếm chất dịch dính nhớp trên tay, nghi hoặc giương mắt lên nhìn Văn Diên, mũi anh hừ khẽ, ưm một tiếng. Anh thấy ánh mắt Văn Diên hóa thành một màu thẫm sâu, nóng bỏng, cuồn cuộn dục vọng chiếm đoạt. Yến Vũ biết rõ bộ dạng của mình hiện tại, có lẽ vừa dâm dục vừa độc hại, anh đang quyến rũ Văn Diên, từng thời từng khắc.

Văn Diên ngồi trên giường, ngón tay hơi thô ráp di từ đôi mày, từng chút từng chút một di xuống, mắt, mũi, môi, răng, thậm chí còn vặn mở len vào đôi môi ướt át của Yến Vũ, trêu đùa với lưỡi anh. Nét mặt Văn Diên dường như đang ra sức nghiền ngẫm, môi nhách lên, khóe miệng có chút lạnh lùng, đầu mày chau lại kháng cự, song nhiều hơn cả, chính là sự trầm luân không thể cự tuyệt.

Văn Diên nhoài đến hôn anh, hôn cho vừa cái cười buông thả tùy tiện của Yến Vũ. Văn Diên kéo anh, hai thân xác vồ vập không rời một giây, anh bị đẩy đi, loạng choạng, cho đến khi ngực dán lên một tấm lạnh ngắt, anh mới hay Văn Diên đẩy anh đến bên cửa sổ sát đất, cánh cửa trơn nhẵn sạch sẽ, có thể trông ra cảnh sắc bên ngoài, vừa có thể nhìn thấy phản chiếu bên trong. Hai tấm thân lõa lồ quấn quýt, cả hai đều cao ráo khỏe đẹp, tương xứng ngang ngửa.

Dây dướng luân phiên vừa điên cuồng, vừa khốc liệt lại đối kháng lẫn nhau, bọn họ không ngừng muốn đè đối phương lên cửa sổ, qua bao bận như vậy, cuối cùng vẫn là Yến Vũ thất thế, gò má anh áp lên thủy tinh lạnh lẽo, hai tay chống lên mặt kính, để lại mấy dấu ấn ươn ướt còn vương hơi ấm. Hai chân anh giạng ra, Văn Diên bưng mông anh, chôn mặt giữa hai gò mông, tiếng mút liếm vừa đanh gọn lại vang dội.

Văn Diên liếm cửa động Yến Vũ, anh cố nén tiếng rên rỉ từ sâu trong lồng ngực, eo anh run lẩy bẩy, vùi gò má nóng bừng đỏ gay vào hai tay, mông cong vểnh lên, từ mắt cá chân đến cẳng chân không lúc nào là không gồng cứng cơ mông, không lúc nào ngưng run rẩy, mồ hôi từ rãnh lưng tuôn rơi như mưa. Văn Diên thi thoảng ngó mắt trông coi tình trạng Yến Vũ, thấy lưng Yến Vũ loang loáng mồ hôi, hình xăm bởi vì lớp da trở nên đỏ thẫm, cộng với thớ cơ run rẩy, hệt như đang sống vậy.

Tim Văn Diên đập tăng tốc, gã cũng không rõ bản thân mình bị thứ tâm trạng dữ dội này ảnh hưởng cái gì, gã không thể điều khiển được bản thân, khả năng kiềm chế đều bay biến. Gã túm eo Yến Vũ, bắt đối phương quỳ xuống. Yến Vũ ngoái cánh cổ thon lại, ngờ ngợ nhìn Văn Diên. Ngay sau đó, Văn Diên lập tức tách hai chân anh ra, chèn bắp đùi cường lực của mình vào giữa hai chân Yến Vũ. Tư thế này tựa như mở toang hết thảy, hoàn toàn bị động, Yến Vũ nằm trong lòng bàn tay đối phương.

Tay phải ghìm chặt lấy, tay trái dường như đang tìm kiếm cảm giác an toàn, lần lần tìm xuống, còn đỡ dưới đường rãnh giữa hai chân anh, là bắp đùi rắn rỏi của Văn Diên. Cặp mông tròn trịa mướt mát của Yến Vũ vì tư thế đỡ chân này mà hoàn toàn bị mở bung, nhếch lên cao, áp sát vào háng người đằng sau. Yến Vũ nghe tiếng bao nhựa bị xé, thông qua kính thủy tinh, anh nhìn thấy Văn Diên ở sau ngậm cái bao cao su không biết móc đâu ra, xé bằng một tay, kế đó, nhiệt độ phía sau thoáng hạ xuống, một chốc sau đấy, nối tiếp bằng chất bôi trơn nuột dính lành lạnh, một lần nữa tống vào sâu trong kẽ mông.

Cửa động vừa mới được săn sóc tốt xong, phía ngoài mềm tơi, chỉ cần dùng chút sức, liền mềm mại bung ra, chọc vào một chút nong rộng rồi lại rút ra, mấy lần như thế không lâu, Văn Diên hóp bụng, vận một lần sức đâm vào cơ thể Yến Vũ. Một đường thẳng tiến, sâu đến mức Yến Vũ cảm thấy, quá sức chịu đựng, anh mới siết bàn tay đang bấu chặt trên đùi Văn Diên, muốn vùng ra khỏi tư thế khó chịu này.

Nào biết, càng giãy dụa, càng bị đàn áp mạnh mẽ hơn, tay trái tự do của anh cũng bị bắt lấy, ấn trên cửa sổ thủy tinh, đè cứng ngắc. Tư thế này vô cùng yếm thế, anh khó chịu chau sít mày, trán rướm đầy mồ hôi. Mặt Văn Diên vùi trong cổ anh, chốc lát sau, từng đợt bơm vào chốc nặng chốc nhẹ từ giữa đùi truyền đến.

Nơi ấy chậm rãi khơi thông, những lần thốc vào sâu như không có điểm cuối, rồi lại rút mạnh ra, liên đới cơ thể Yến Vũ cũng co quắp theo, anh nghiến răng, rồi lại nhả ra, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng phải lên tiếng, “Đổi tư thế đi.” Câu mệnh lệnh, không phải câu hỏi. Tiếc rằng người phía sau chẳng những không nghe theo, còn thúc hông háng, tống vật cương cứng vào sâu trong người anh hơn.

Những đận nhấp nhả liên miên tạo ra âm thanh lép nhép dính nhớp, không kêu vang, nhưng mật độ dày đặc đan xen, kín kẽ không ngớt. Vào sâu ra cạn, túi trứng va bành bạch vào khe mông đầy đặn, bụng anh có hơi khó chịu, ê ẩm căng trướng, vì tư thế này, giống như bị mở rộng từ trong ra ngoài. Anh cũng chẳng biết rốt cuộc Văn Diên có đút hết toàn bộ thứ kia vào trong người anh chưa, anh chỉ biết hiện tại, anh sắp bị xuyên thủng.

Thúc vào thật mạnh, càng lúc càng mạnh, nhưng Văn Diên có vẻ vẫn chưa đủ thỏa mãn, đầu gối sử lực, khiến hai chân Yến Vũ banh rộng ra hơn. Yến Vũ bất ngờ không kịp phản ứng, ngồi phịch xuống, nuốt lấy thứ kia sâu hơn, anh rên lên thành tiếng, cao chói lói, ra điều khó chịu, Yến Vũ vịn cửa sổ, toan chạy lên. Văn Diên ghì chặt tay anh, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay, mười ngón đan vào nhau, không cho anh bỏ trốn. Eo Văn Diên không ngừng tống sức, mãnh liệt vùi vào cơ thể anh.

dương v*t trong anh nóng cháy, dịch bôi trơn theo từng đợt bơm ngấm đẫm khắp lối vào, chỗ ấy vừa ướt lại mềm, dễ dàng bị xâm lấn không kiêng dè, cơ thể Yến Vũ dao lắc liên tục, mồ hôi bắn lên mặt kính, anh cảm nhận đầu gối mình bị mài phát nóng, anh nghe tiếng đôi tay hai người họ đan chặt phát ra tiếng ma sát trên mặt kính.

Văn Diên hệt như khảm vào trong cơ thể anh, giã chày đến là hung hãn, lại như con sói đánh hơi được mùi, ngoạm chặt không buông. Triền quấn gắt gao, tim đập dồn dập, nụ hôn không ngừng trút xuống thái dương, vành tai, gò má anh, những cái vuốt ve đầy nhục dục, lòng bàn tay Văn Diên áp lên bụng dưới anh, tựa như đang cảm thụ sự rung động dữ dội bên trong vậy.

Bọn họ hệt như những con thú chỉ ruổi theo dục vọng dồi dào, không còn lí trí, điên cuồng mà kịch liệt giao cấu. Cơ thể không ngừng kết dính, chia lìa, cho đến khi kịch liệt đến mức không còn vịn nổi cửa sổ, eo không rướn lên đặng, cả hai cùng té nhào xuống đất. Chẳng qua chỉ là li khai ngắn ngủi, rồi lại lập tức dính lấy nhau, dữ dội và nồng nhiệt hơn, dập nhau điên cuồng hơn. Yến Vũ nằm trên tấm thảm, co đùi phải lên, quắp lên eo Văn Diên.

Khoảnh khắc lại bị cắm vào, anh gầm nhẹ một tiếng, cào rách lưng Văn Diên, dâm dật nhồi nhét, xác thịt giã nhau không ngơi nghỉ, trộn với tiếng đàn ông thở hồng hộc, phác nên một cảnh tượng dâm loạn cùng cực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện