Ngày mười tháng mười cùng năm, Lệ vương Nghiêm Sát chính thức đăng cơ làm Hoàng đế ở kinh thành, sửa quốc hiệu là “Lệ”, thiết lập triều đại “Xương Hoành” [xương: hưng thịnh, hoành: rộng lớn], Nghiêm Sát là Lệ Uy đế, tức Lệ Cao Tổ. Ngày này, trong cung không chỉ cử hành đại điển đăng cơ long trọng, còn đồng thời cử hành long trọng đại điển sắc phong quân hầu cùng đại điển sắc phong thái tử. Nghiêm Sát phong công tử Nguyệt Quỳnh được sủng ái nhất của y làm quân hầu, nhi tử duy nhất của hai người là Nghiêm Tiểu Yêu làm thái tử. Ở đăng cơ đại điển, Nghiêm Sát chiêu cáo thiên hạ rằng cả đời này tuyệt đối không nạp tần phi, y từ trước đến nay đều nhất ngôn cửu đỉnh, liền hoàn toàn ngăn chặn tất cả phiền toái sau này.

Mà vị quân hầu sợ mất mặt định trốn đến nhà ngoại —— Nguyệt Quỳnh công tử kia, ngày đó cũng mỉm cười mà đối diện với mọi người, nhưng lại thủy chung cúi đầu, bất đắc dĩ cùng Nghiêm Sát hoàn thành đại điển phong hầu vừa dài dòng vừa mệt mỏi kia, hận không thể tự đào hố chôn mình, rất, rất mất mặt. Ôm ý niệm “thiện lương” là “độc nhạc nhạc không bằng cùng nhạc nhạc” [một người vui không bằng mọi người đều vui] trong đầu, đêm động phòng hoa chúc qua đi, hắn thổi gió bên gối* vào tai Nghiêm Sát. Ngày thứ hai, Lệ Uy đế hạ chỉ, phong Lê Hoa Chước làm Nhân Hòa hầu, lệnh hắn trong vòng một tháng phải cùng người hầu An Bảo thành thân.

Những người vừa chuyển đến kinh thành không có thay đổi gì quá lớn, Nghiêm Sát vẫn dục vọng tràn đầy khiến cho Nguyệt Quỳnh không chịu nổi như trước; Nguyệt Quỳnh vẫn nhẫn tâm với nhi tử như cũ, khiến cho Lê Hoa Chước làm dưỡng phụ mà không nhìn được; Lý Hưu, Chu Công Thăng trở thành tả hữu thừa tướng thì gấp gáp, bận rộn đến mức ngay cả thời gian đi nhà vệ sinh cũng không có; Từ Khai Viễn mỗi ngày đều tìm tòi tự hỏi vì sao khuôn mặt kia của quân hầu lại hoàn mỹ như thế; tên quốc sư gian ác bị văn võ bá quan hận không thể nghiền xương thành tro lại không biết từ đâu xuất hiện, Lệ Uy đế đã bị thổi gió bên tai* dễ dàng tha thứ, không chỉ không trừng trị tội trạng của hắn, lại còn để cho hắn tiếp tục làm quốc sư.

Tam Nghiêm vẫn đi theo như trước, thành Vương gia bên người Hoàng Thượng; Hành công công cùng Ngụy công công thuận lý thành chương phụ trách bọn nô tỳ thái giám trong cung; Triệu công công tác uy tác quái vốn tưởng rằng sau khi Nghiêm Sát đăng cơ, người có công là hắn sẽ được hưởng phú quý vĩnh viễn, kết quả lại bị thái giám tổng quản bắt đi chà bồn cầu; Hùng Kỉ Uông ở kinh thành không quen, cùng Nhâm Phủ, Đổng Nghê đến biên quan giết người; đủ loại quan lại sau khi thay đổi một thân quan phục, đang bận rộn làm cái gì thì tiếp tục bận rộn làm cái ấy.

Đương nhiên thay đổi cũng vẫn phải có. Nghiêm Sát không bao giờ có thể lấy Nghiêm Tiểu Yêu để uy hiếp Nguyệt Quỳnh được nữa, bởi vì Nguyệt Quỳnh sẽ không chút sợ hãi mà nói với y: “Tiểu Yêu cũng là nhi tử của ngươi!” Nghiêm Sát cũng không thể lấy Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái ra để uy hiếp Nguyệt Quỳnh, bởi vì Nguyệt Quỳnh sẽ không chút sợ hãi nói: “Ngươi đem bọn họ đi, ta liền nói cho cha ta biết!” Nghiêm Sát không thể không một lần nữa sửa chữa gia quy, nếu Nguyệt Quỳnh làm trái điều gì, y liền đem Nguyệt Quỳnh làm đến vừa lòng mới thôi. Dựa vào đòn sát thủ này, Nghiêm Sát mới có thể một lần nữa nắm được vị công tử có lá gan đã sớm bao thiên bao địa lại trong tay.

Trương Thiên Vũ cùng Mộc Quả Quả ngoại trừ chế thuốc luyện độc ra thì bắt đầu dốc lòng nghiên cứu biện pháp trị liệu cánh tay của Nguyệt Quỳnh, vài vị lão nhân gia ở Vụ đảo xa xôi cũng đang nghĩ biện pháp, tìm kiếm các loại kì dược dị thuật. Dưới sự “tàn phá” của mọi người, cánh tay phải của Nguyệt Quỳnh dần dần có lại chút khí lực, tuy rằng vẫn không thể cầm nắm vật nặng, nhưng lấy quyển sách, cầm cây kim thì tuyệt đối không thành vấn đề, hắn vui vẻ đến mức bỏ mặc Nghiêm Sát ở một bên, trốn trong phòng luyện vũ một mình. Bất quá cũng trong ngày hôm đó, công tử lớn mật đã bị kẻ cường tráng như núi nhỏ ôm về tẩm cung “trừng phạt”.

Còn thái tử Nghiêm Tiểu Yêu của chúng ta, vẫn tiếp tục những ngày ăn ngủ ngủ ăn. Mãi đến khi có một ngày nó bắt đầu học đi, bắt đầu dứt sữa, bắt đầu biết nhớ chuyện, nó có tính bản thiện lại bất hạnh rơi vào trong tay vài vị sư phụ gian tà.

Ngồi trên nóc nhà ngắm cảnh, chân bắt chéo, ăn gà trộm ra từ Ngự thiện phòng, thái tử gia Nghiêm Tiểu Yêu dung mạo cực kỳ xinh đẹp dùng khuỷu tay đẩy đẩy tao lão nhân đang uống rượu đi trộm bên cạnh hắn. “Khi nào thì ta có thể học độc?”

”Cái này ngươi phải hỏi thúc thúc ngươi, ta không biết dụng độc.”

”Khi nào thì Kiêu Khiên thúc trở về? Con chó mà hắn nuôi để ở chỗ ta đã nhiều ngày nằm úp sấp bất động.”

”Đã chết?”

”Không có.”

”Ngươi ngược đãi nó?”

”Ta muốn nó giúp ta luyện khinh công, không ngờ rằng nó chạy trốn chậm như vậy.”

”Cho ta cái cánh gà.”

”Cho ta miếng rượu.”

Qua một lúc.

”Hai ngày nữa là sinh thần sáu tuổi của ngươi, muốn cái gì?”

”Ngươi lấy râu ra, lột lớp da mặt kia ra cho ta nhìn một cái.”

”Ngươi có thể khiêu khúc “Phúc Yên vũ” cho ta xem, ta liền lấy râu, lột da mặt.”

”Ta không phải cha ta.”

”Vậy ngươi sẽ không có lễ vật sinh thần.”

”Trả cánh gà lại cho ta!”

”Nhổ rượu của ta ra!”

”Ọe!”

Lại qua một lúc.

”Có muốn có thêm đệ đệ hoặc muội muội hay không?”

”Ngươi muốn sinh hài tử?”

”Thằng nhãi con này!”

”Không nghĩ đến. Có cũng không sao.”

”Ở chỗ ta có một thứ bảo bối, cho cha ngươi ăn thì hắn có thể sinh cho ngươi đệ đệ hoặc muội muội.”

”. . . . . .”

”Có cho cha ngươi hay không, tùy ngươi.”

”. . . . . .”

Lại qua một lúc sau.

”Phụ hoàng sẽ trách ta.”

”Ngươi có thể chạy trốn đến chỗ nội công nãi nãi ngươi mà.”

”Cha ta có thể có việc gì hay không?”

”Yên tâm.”

”Ta biết rồi.”

”Đi, đi ngự thiện phòng trộm thêm thức ăn.”

”Ta muốn ăn vịt.”

Cho nhi tử đi theo quốc sư Dận Xuyên, Từ Ly Kiêu Khiên, ngoại công, Mộc thúc thúc, còn có thủ hạ của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào cây trâm gỗ đào trong tay. Cây trâm rất cũ, sau khi tiến cung hắn cũng không dùng đến. Một người xuất hiện trước mặt hắn, lấy cây trâm trong tay hắn đi, sau đó liền đi đến trước bàn, mở hộp sơn mài đặt trên bàn ra, bỏ vào.

Nguyệt Quỳnh thực buồn bực nhìn đối phương đi đến, thực buồn bực nhìn thấy y cởi xiêm y cởi giày chuẩn bị lên giường ngủ. Xoay người đi, tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường, hắn chọc chọc thân thể bởi vì ngày tháng yên bình suốt mấy năm qua mà trở nên càng cường tráng hơn của đối phương: “Ngươi không muốn xem dung mạo trước kia của ta sao?” Ban đầu hắn còn có chút lo lắng, nhưng năm năm trôi qua, người này thế nhưng ngay cả một lần cũng chưa từng đề cập đến chuyện muốn hắn biến trở về. Nếu hắn không đem con dấu của Cổ U cho y, cả hắn cũng phải hoài nghi là người này kỳ thật không hề biết hắn chính là Cổ U.

Đại chưởng của Nghiêm Sát duỗi ra, kéo người kia vào trong lòng mình, thô giọng nói: “Xem Tiểu Yêu là được rồi.”

Lời này nói rất đúng, Tiểu Yêu cơ hồ là cùng một khuôn tạc ra với hắn, chỉ có màu mắt là không giống thôi. Nhưng mà. . . . . . “Tiểu Yêu là Tiểu Yêu, ta là ta nha.”

Nghiêm Sát dùng râu đâm lên môi đối phương, chất vấn: “Ngươi muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hồng hạnh xuất tường [ngoại tình] ?!”

Đôi mắt to nháy mắt trừng lớn lên: “Nghiêm Sát!” Điều này tuyệt đối là thiên đại oan uổng! Nghiêm Sát xoay người lột sạch vị công tử đang miên man suy nghĩ kia, cả giận nói: “Ngươi muốn ta mỗi ngày đều giết người thì liền biến mặt mình lại như cũ.”

Đây là ý gì? Vị công tử đầu óc thường chậm nửa nhịp so với người khác còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã bị Lệ Uy đế tâm tình không vui chặn miệng, chuẩn bị ăn. Hắn thế nhưng không ngẫm lại, hắn cùng Tiểu Diệp Tử thân cận một chút, dấm chua của vị “bạo quân” này đã bốc hỏa lên đến tận trời. Nếu hắn biến về dung mạo trước kia, suốt ngày bị người khác nhìn chằm chằm chảy nước miếng, vị “bạo quân” kia có thể không mỗi ngày đều giết người sao ? Bất quá hắn hiện giờ không rảnh suy nghĩ, trước tiên phải lo ngày mai có thể đúng giờ đi dạy đám tiểu oa nhi khiêu vũ quan trọng hơn.

Bởi vì tối hôm qua vô ý chọc tòa sơn kia sinh khí, Nguyệt Quỳnh hôm nay không thể ngồi dậy. Bảo Hồng Hỉ đi nói cho đám tiểu oa nhi kia là hôm nay không học vũ, hắn nằm trên giường lười biếng không muốn động. Có người gõ cửa, sau đó là một giọng nói non nớt của hài tử: “Cha, người đã dậy chưa? Con vào được không?”

”Vào đi.” Nguyệt Quỳnh ngồi dậy.

Cửa mở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người vừa vào đã bắt đầu câu hồn phách người khác là vẻ mơ hồ vì vừa tỉnh ngủ, nếu nó lớn thêm vài tuổi, dung mạo này của nó sẽ trực tiếp câu hồn phách từ thân xác người khác ra, vĩnh viễn không thể trở về.

”Tối hôm qua đi đâu?” Nguyệt Quỳnh rất hiểu biết nhi tử của mình.

”Cùng quốc sư ở trên nóc nhà uống rượu ăn thịt.” Nghiêm Tiểu Yêu cũng không dối lừa cha mình. Ngáp một cái, đưa cái hòm trong tay qua: “Cha, cho người, thức ăn.”

”Cái gì.” Nguyệt Quỳnh tò mò tiếp nhận, vừa mở ra, hắn liền sửng sốt.

”Quốc sư nói rằng ăn thứ này mới có con. Cha ăn hay không là tùy cha, con trở về ngủ. Đêm nay con cùng thúc thúc đi bãi tha ma đào mộ.” Cũng không chờ cha nó đáp lời, Nghiêm Tiểu Yêu đã nhắm mắt lại, nhoáng một cái bên trái nhoáng một cái bên phải rời đi, giống như con búp bê rối.

”Chờ đã!” Nhìn chằm chằm “trái vải” trong hòm, tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, một ý niệm lớn mật, không muốn sống hiện lên trong đầu hắn.

”A, cha?” Nghiêm Tiểu Yêu dừng tại chỗ, quay đầu lại.

”Không được nói cho phụ hoàng con biết! Tuyệt đối không được!”

”Nga.” Nghiêm Tiểu Yêu vẫn đứng yên, bất động.

”Con trở về ngủ đi.” Quay đầu đi, búp bê rối tiếp tục nhoáng một cái bên trái nhoáng một cái bên phải mà rời đi, cũng biết đóng cửa lại cho cha nó.

Đôi mắt to cong lên, Nguyệt Quỳnh cầm lấy “trái vải” kia, cẩn thận quan sát một phen. Lần trước ăn quá nhanh, không nhìn rõ xem hình dạng thế nào. Xem đủ rồi, hắn há mồm bỏ “trái vải” vào miệng, ngô, có một chút ngọt, không tính là khó ăn. Nuốt vào bụng rồi, hắn ném hòm xuống dưới sàng, nằm xuống ngủ, đêm qua mệt chết hắn a.

HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện