Hôn sự giữa phủ Định quốc công và phủ Võ Hầu ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của hai nhà, Võ Hầu gia thế lớn đóng giữ vùng Bình Châu, trong tay cũng cầm chút binh quyền, phủ Định quốc công tuy rằng nghe danh vang vậy thôi nhưng chỉ bọn họ mới biết, đây chỉ là hư danh, thực quyền trong tay còn không bằng Thượng Thư lục bộ, cây có bóng, người có danh, nhưng muốn chèo chống phủ quốc công thì dựa vào thanh danh làm sao đủ. Áp lực trong phủ lớn, công việc áp lực cũng lớn, lại không thể chỉ trông chờ vào cái vị ở Thương Lan Uyển, quốc công cũng không có cách nào nên mới muốn kéo nhiều quan hệ, hôn sự của Thẩm Thái và đích nữ Võ Hầu đã sắp thành nhưng Thẩm Thái thật không có tiền đồ, gây ra chuyện như vậy, bọn họ giờ đâm lao phải theo lao, tiến thối đều không được. Cho nên, lão thái quân cũng rất là đau đầu.

“Sắp khỏi thì tốt rồi. Cái bệnh mẩn ngứa này nếu không điều dưỡng kỹ thì sẽ dễ để lại sẹo đó, tỳ nữ của tức phụ có điều chế một loại hương cao, nếu nhị công tử cần dùng thì tức phụ sẽ mang cho nhị phu nhân.”

Nếu nhị phòng không nói toạc ra thì Tạ Hộ đương nhiên không ngốc mà vạch trần chuyện này nên cũng theo lời của bọn họ mà nói, lão thái quân sau khi nghe thì vẻ mặt càng trở nên cổ quái, buồn bực, phẩy tay nói với Tạ Hộ:

“Con có lòng là được rồi. Ta hơi mệt, con về đi. Đại công tử thương tiếc con như thế, con không cần thỉnh an mỗi ngày, trở về nghỉ ngơi đi.” Kỳ thật cho dù Thẩm Hấp không mở lời yêu cầu, bà cũng không thích nhìn thấy Tạ Hộ đến thỉnh an mỗi ngày, không phải tức phụ ruột thịt của bà thì hàng ngày đều chạy đến đây để làm gì chứ.

Tạ Hộ nhận được lệnh đuổi khách nên cũng không cố ý ngồi thêm nữa, đứng dậy hành lễ với lão thái quân rồi rời đi. Dưới ánh nắng mặt trời, nàng cứ như Bồ Tát hạ phàm, quanh thân giống như đang lóe kim quang, sáng chói đến nỗi lão thái quân phải thầm khen nàng một câu, thật là một mỹ nhân hiếm thấy, nàng và đại công tử cũng xứng đôi, chỉ tiếc đại công tử lại….

Thôi thôi, lão thái quân áp chế mình không nên suy nghĩ đến chuyện này, dù sao ai cũng có mệnh của mình, đại công tử Thẩm Hấp bởi vì quốc công gia mà bị hoạn, côgái này gả cho hắn thì cũng không hạnh phúc, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, kể cả đích nữ Võ Hầu cũng vậy, đây chính là vận mệnh của nàng!

Sau khi Tạ Hộ về tới Thương Lan Uyển thì sai Ngọc Tiêu Ngọc Cẩm cầm một hộp hương cao của các nàng mang đến cho nhị phu nhân.

Hoa Ý nghe thấy liền xung phong nhận việc đi đưa hương cao, Tạ Hộ biết nàng ranh mãnh, vẻ mặt trông mong muốn đi thật dễ thương, biết là nàng muốn quang minh chính đại đi xem náo nhiệt thì dặn nàng vài câu, cho dù muốn hóng chuyện đến thế nào thì cũng phải lễ phép, Hoa Ý Ngọc Tiêu vui vẻ đáp vâng rồi đi.

Sau đó Tạ Hộ lấy khung thêu, dùng hai vòng trúc căng một mảnh lụa màu xanh ngọc rồi cầm bút phấn hoa đi đến trong sân vẽ vời lên mảnh lụa, màu bút phấn hoa gặp nước thì bay đi, dùng để vẽ hình mẫu thêu thùa là tốt nhất. Lúc Tạ Hộ chuẩn bị vẽ thìHoa Ý Ngọc Tiêu đã trở về.

Ngẩng đầu nhìn các nàng, Tạ Hộ hỏi: “Sao đi nhanh vậy? Nhị phu nhân không giữ các muội lại uống trà à?”

Hoa Ý và Ngọc Tiêu liếc nhau rồi cùng cười khúc khích, Hoa Ý lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tạ Hộ, bộ dạng chuẩn bị kể chuyện cho Tạ Hộ nghe, Tạ Hộ cũng không ngăn cản, Trúc Tình nhanh trí cho nha hoàn, mama trong sân lui xuống, chỉ còn mấy người các nàng vây quanh nghe kể chuyện.

Hoa Ý thấp giọng nói: “Phu nhân, ngài không biết sắc mặt nhị phu nhân lúc đó đâu, cầm cái hộp hương cao kia một lúc, tức muốn chết nhưng không dám nói gì, nhìn tức cười lắm.”

Ngọc Tiêu cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, phu nhân, ngài biết lúc ấy Hoa Ý nói thế nào không, nha đầu này miệng quá điêu. Nàng cứ lặp đi lặp lại lời nói trấn an nhị phu nhân nhưng tất cả đều nói về bệnh sởi của nhị công tử thôi à, nhị phu nhân tức giận nhưng cũng không dám phản bác hay phạt nàng, sợ bị người khác nghi ngờ, cứ ngồi một chỗ nghe Hoa Ý truyền kinh nghiệm khôi phục vết sẹo. Nô tỳ đứng bên cạnh nghe mà nhịn cười đến đau cả bụng.”

Ngọc Tiêu lớn tuổi hơn so với Hoa Ý nên Hoa Ý gọi nàng là tỷ tỷ, mà nàng thì gọi thẳng tên của Hoa Ý.

Tạ Hộ nghe các nàng kể thôi là đã có thể hình dung được lúc ấy tình hình đặc sắc thế nào rồi, ra vẻ tức giận trừng Hoa Ý, thấy nha đầu kia vẫn cười ha ha thì không la nàng nữa, Trúc Tình lại không nhịn được mà mắng:

“Nha đầu kia, cái miệng của của muội thế nào cũng gây họa cho phu nhân mà xem, sao muội dám làm thế hả? Lỡ nhị phu nhân kia thẹn quá thành giận, muốn xử lý hai nha đầu các muội, muội có thể trốn đến chỗ nào? thật là to gan lớn mật mà.”

Hoa Ý đã nghe Trúc Tình cằn nhằn từ nhỏ đến giờ, tai đã muốn mòn luôn rồi:

“Phu nhân nói ta là tai mắt của phu nhân nên ta đương nhiên phải thay phu nhân xem sự tình, sau đó mới kể chuyện này ra được nha.”

Tạ Hộ lắc lắc đầu, không nói gì, nàng biết nha đầu kia hoạt bát nhưng cũng có bản lĩnh, là một người giả heo ăn thịt hổ, thường ngày giả bộ ngơ ngơ ngác ngác nhưng thình lình làm người ta giật mình, mấy nha đầu xung quanh cũng không học được bản lãnh này của nàng.

Hoa Ý thấy Tạ Hộ không mắng nàng nên đắc ý nháy nháy mắt với Trúc Tình, sau đó chợt nhớ đến một chuyện liền nói với Tạ Hộ: “Đúng rồi, phu nhân, hôm nay đi nhị phòng nô tỳ còn nghe được một chuyện.”

“Chuyện gì? ” Tạ Hộ đã vẽ xong hình hoa, đem khung thêu đưa cho Trúc Tình coi lại, hỏi Hoa Ý là chuyện gì.

Chính là chuyện của Tư Cầm…Hình như đã gả cho người ta rồi. Gả làm vợ kế cho gã đánh xe Vu Tam Nhi, cũng không có sính lễ gì hết, bạc hơn mười năm vào phủ của Tư Cầm đều làm đồ cưới, vậy mà nhị phu nhân cũng đồng ý, mối hôn sự này thật là kỳ quái. ”

Tạ Hộ cũng khó hiểu quay đầu nhìn nàng: “Người làm việc ở mã phòng? Tư Cầm kia không phải là đại nha hoàn bên cạnh nhị phu nhân sao? Dù gì cũng xứng với quản gia một viện, sao lại đến lượt của nô tài ở mã phòng?”

Hoa Ý lắc đầu nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy rất kỳ quái, dù là gả cho người của mã phòng nhưng sao lại là Vu Tam Nhi kia.”

Tạ Hộ và Trúc Tình nghe nàng nói như vậy thì biết là có ẩn tình, Trúc Tình vốn là không muốn hỏi nàng, sợ cổ vũ nàng càng to gan hơn, nhưng cũng tò mò không chịu nổi mà lên tiếng hỏi: “Vu Tam Nhi kia có vấn đề gì?”

Hoa Ý đắc ý nhìn nhìn Trúc Tình nhưng cũng không thừa nước đục thả câu mà nói: “Vu Tam Nhi vừa đánh chết thê tử hắn, nghe nói hắn là kẻ rượu chè, cờ bạc, háo sắc, thê tử là do hắn mua ở trên đường về, nàng bị đánh chết cũng không có ai thay nàng giải oan, Vu Tam Nhi còn nói bậy bên ngoài là nàng thông dâm bị hắn bắt được, gian phu chạy mất còn thê tử xấu hổ đập đầu vào tường chết, nhưng ai mà không biết, lúc thê tử chết khắp thi thể đầy thương tích, Tư Cầm cứ như vậy về ở với hắn, đúng là chịu ủy khuất cực lớn nha. Nhị phu nhân cũng thật nhẫn tâm, cho dù nha hoàn vẩy nước quét nhà thì cũng có chút tình cảm chứ, nhìn nhị phu nhân như vậy, khẳng định không phải là người trọng tình trọng nghĩa…”

Nghe lời Hoa Ý, Tạ Hộ có chút sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Gả cho người đánh xe? Ai mai mối?”

Hoa Ý Trúc Tình nhìn nhau, Trúc Tình nói: “Phu nhân, nghe nói đến bái đường cũng không có thì làm sao có người mai mối, chắc chắn là dẫn Tư Cầm đến phòng của Vu Tam Nhi là xong, nghĩ lại cũng thật đáng thương.”

Tạ Hộ lúc này mới gật gật đầu: “thì ra là vậy.”

Hoa Ý thấy hai người có chút buồn thì khuấy động không khí một chút: “Trúc Tình, tỷ yên tâm, phu nhân của chúng ta không giống như nhị phu nhân, chắc chắn sẽ khôngtùy tiện đem tỷ cho gã đánh xe đâu, ta thấy thế nào thì cũng cỡ Nhiếp hộ vệ trở lên, phu nhân, ngài nói xem có đúng không?”

Trúc Tình vừa nghe thì nóng nảy, đứng dậy muốn đi nhéo Hoa Ý: “Tiểu nha đầu còn dám trêu ghẹo ta, có mà muội động tâm muốn gả cho người ta thì có? ”

Hoa Ý trốn đông trốn tây, hai người truy đuổi ra tận vườn hoa, chợt Hoa Ý thấy trước mắt tối sầm, mũi đau, trán đau, nàng biết là gặp chuyện không hay rồi, một chiếc giầy màu đen có hoa văn mịn màng xuất hiện trong mắt nàng, cả người Hoa Ý cứng đờ, cực kỳ hoảng sợ nói:

“Nô tỳ mạo phạm. ”

Hoa Ý không dám ngẩng đầu nhưng không có nghe giọng quở trách như dự đoán lại nghe thấy có tiếng cười khúc khích liền đánh bạo ngẩng đầu lên, thì thấy Triệu Tam Bảo đứng bên cạnh cười như chuột trộm dầu, Hoa Ý cũng phát hiện tay mình đangcầm thứ gì đó cứng cứng thì hoảng sợ ngẩng đầu nhìn xem thì thấy Nhiếp Nhung đangsa sầm mặt nhìn nàng. Đôi mắt kia nhìn như muốn ăn thịt người làm Hoa Ý sợ đến phát khóc lên, nhanh chóng “A” một tiếng rồi bỏ tay ra.

Thẩm Hấp thấy bộ dạng thất thố của nàng thì lắc lắc đầu, không nói gì, nhấc chân đivề phía trước, Nhiếp Nhung cũng hất tay Hoa Ý ra, đi theo Thẩm Hấp, chỉ có Triệu Tam Bảo nhìn Hoa Ý không nhịn được bật cười, đối với Nhiếp Nhung, Hoa Ý khôngdám mạo phạm nhưng Triệu Tam Bảo thì nàng dám, nàng trợn mắt nhìn hắn, hừ hắnmột tiếng sau đó mới quay đầu trở lại trong sân, Trúc Tình lúc này cũng bị dọa sợ, luôn quỳ phía sau không dám ngẩng đầu, đợi đến khi Thẩm Hấp đi rồi, Hoa Ý đỡ lên thì nàng mới đứng dậy.

Tạ Hộ thấy bọn Hoa Ý đụng vào mấy người Thẩm Hấp vừa mới trở về thì vừa nhận lấy roi ngựa trong tay Thẩm Hấp vừa phạt các nàng mỗi người mười cái đánh vào tay, nếu tái phạm sẽ phạt nặng hơn.

Hoa Ý Trúc Tình cũng biết mình phạm lỗi nên không dám nói gì, ủ rũ rời đi.

Thẩm Hấp từ tịnh phòng đi ra, nhận lấy khăn lau tay bằng vải tùng giang cẩm bố, vừa lau tay vừa nghe Tạ Hộ kể chuyện sáng sớm đi thỉnh an ở chỗ lão thái quân và chuyện hôn sự của nhị công tử.

Thẩm Hấp đều chăm chú lắng nghe rồi đột nhiên nói với Tạ Hộ:

“Nàng chuẩn bị đi, buổi trưa ta dẫn nàng ra ngoài ăn trưa, chiều chúng đi leo núi, nàng yếu ớt quá, mới hai lần đã mệt mỏi, rất không tận hứng, cần phải được rèn luyện nhiều.”

“…”

Tạ Hộ nghe bảo chuẩn bị ra ngoài chơi thì trong lòng vui cực kỳ, nhưng lời kế tiếp của hắn làm nàng đỏ mặt không thôi, phu quân cũng thật là, cái gì cũng dám nói thành lời, nàng mỗi đêm đều phối hợp như vậy rồi mà hắn còn chưa tận hứng, nếu đến tận hứng thì chắc cả đêm cũng không được ngủ sao? Bất quá, những lời này Tạ Hộ chỉ dám oán thầm, làm sao dám nói, dù sao đi nữa, được đi chơi, Tạ Hộ vẫn rất vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện